Bí mật của bạn trai mẫu mực - Chương 08

Tác giả: Cát Cánh

“Nếu quả thật là không may mắn…… Cũng là mạng của tôi.” Mạc Tử Nhân nhàn nhạt trần thuật, bỗng nhiên tay lại nắm chặt thành quả đấm lộ ra nụ cười. “Bất quá tôi sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, tôi nhất định sẽ tìm được cách khác để có thể vẽ tranh……Tay phải không thể vẽ, sẽ dùng tay trái; Mất hai tay, cũng có hai chân, cho dù ngay cả chân cũng không còn, tôi còn có miệng…… Tôi tin tưởng chỉ cần có hi vọng, cũng sẽ không thất bại.” (NN: chị làm êm ngưỡng mộ quá *mắt long lanh* )
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.Vn - Chuyên mục Truyện Dài Kì
Từng chữ từng câu nghe qua thì thật bình thường, nhưng lại bí mật mang theo lực hung hăng đánh trúng tâm của anh.
Quả thật không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài mảnh khảnh của cô, thật ra cô còn có ý chí rất kiên cường…..
Anh không biết nên hình dung cô như thế nào, cô giống như một bông hoa trắng muốt đơn thuần, tùy ý cũng có thể hiểu rõ, nhìn rất tầm thường nhưng có lúc lại thật sự rất kiên nhẫn, tuyệt không dễ dàng khuất phục bởi hoàn cảnh.
Anh không chỉ thưởng thức cô, còn có chút thích cô; Nếu như anh chọn con đường bất đồng, bọn họ có thể hay không cũng không có tương lai?
Mạc Tử Nhân đột nhiên ý thức được tự mình nói quá nhiều, vội vàng cầm lấy bát đũa vùi đầu vào ăn.
Thôi, cho dù muốn có tương lai gì, cũng phải chờ anh xử lý xong những thứ chuyện phiền toái này đã, nóng vội chỉ sợ hỏng việc, chờ chuyện này sau khi kết thúc, anh sẽ ngẫm lại nên làm như thế nào.
Sau đó, hai người bình an vô sự tiếp tục ăn cơm, trong lúc khi Mạc Tử Nhân chuẩn bị múc canh, tiếng điện thoại vang lên, cho là có tin tức tốt, cô ngay cả thìa đều quên để xuống, hứng thú vội vã chạy tới nghe điện.
“Mẹ, tìm được ba sao? Khoan đã–mẹ nói cái gì? ba, ba làm sao vậy?!”
Không lường trước được, cuộc điện thoại gọi đến này lại mang đến tin dữ cho nhà bọn họ!
Thìa rơi xuống đất …… Thanh âm chói tai làm cho hết thảy đều dừng lại.
Mạc Tử Nhân đến nay vẫn nhớ rõ cha từng cười nói muốn dắt tay của cô, nhìn cô bước lên xe hoa……
Mắt thấy tuần sau chính là sinh nhật của cha, cô đã nghĩ kỹ muốn như thế nào thay ông tổ chức sinh nhật, vì cái gì…… Vì cái gì mà cha không tranh quyền thế, lại bị cuốn vào bang phái phân tranh, mà chịu khổ bị vây đánh tới ૮ɦếƭ?
Không! Không thể nào……
Làm sao đây — rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Cha cô đối đãi với mọi người hiền hòa, cũng không cùng người kết thù kết oán, như thế nào ngày thường vô cớ có quan hệ với xã hội đen?! Xã hội đen như thế nào, làm sao lại tìm tới cha cô?
“Tiểu Nhân, ba cô làm sao vậy?” Hạ Anh Đông gặp Mạc Tử Nhân quỳ trên mặt đất, đi tới ngồi xổm bên cạnh cô.
Xã hội đen…… Nhà bọn họ chưa bao giờ cùng xã hội đen từng có quan hệ, chỉ ngoại trừ……
Mạc Tử Nhân chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào Hạ Anh Đông, thanh âm của anh lộ ra quan tâm, giờ phút này nghe vào tai cô lại có ý châm chọc — nhà bọn họ duy nhất có liên quan tới xã hội đen, chính là chuyện tối hôm qua cô cứu A Đông, là vì cứu anh cho nên mới hại tới cha cô sao?
“Tiểu Nhân, đã xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt của cô thập phần tái nhợt, anh biết rõ nhất định là đã xảy ra chuyện lớn.
Nét mặt của cô từ kinh ngạc chuyển thành chán ghét, dùng sức cầm lấy y phục của Hạ Anh Đông, giống như lẩm bẩm tự nói: “Nếu như, nếu như ngày hôm qua tôi không cứu anh, ba tôi sẽ không phải ૮ɦếƭ đúng không? Có phải hay không bởi vì tôi có quan hệ với anh, mới hại ૮ɦếƭ ông….Tại sao là ba của tôi? Ông là người thiện lương như vậy a! Vì cái gì hết lần này tới lần khác là ông? Anh cũng là một phần của bọn chúng đúng không? Nhất định, nhất định là quan hệ của anh, mới có thể liên lụy đến ba của tôi…… Đều là lỗi của tôi, là lỗi của tôi! Tôi không nên cứu anh, tôi tại sao phải cứu anh?! Tôi thật không nên cứu anh–”
Thiện lương của cô bị loạn, иgự¢ đau quá, cả đầu óc hỗn loạn hết cả lên, giống như là bị vật nặng đập vào không cách nào tập trung tinh thần suy tư chuyện gì cả, trực giác của cô liền nghĩ đến là do mình sai, là cô lỗ mãng, hại ૮ɦếƭ cha của mình.
“Tiểu Nhân……” Hạ Anh Đông cũng rất kinh ngạc, đối mặt với sự chỉ trích của cô, anh không phản bác chút nào.
Tay của cô phát run, đầu ngón tay lạnh buốt, hai tay ôm lấy thân mình, bộ dáng yếu ớt vô lực, làm Hạ Anh Đông trong lòng căng thẳng, không nghĩ nhiều liền ôm chặt lấy cô.
Có lẽ là vừa rồi đã phát tiết, Mạc Tử Nhân thoáng bình tĩnh trong chốc lát, nhưng sắc mặt vẫn ngưng trọng như cũ. “Vì cái gì tôi cứu anh, ba lại đã xảy ra chuyện? Không phải nói người tốt sẽ có kết quả tốt sao? Nếu thực sự nguy hiểm, tôi thà rằng phát sinh ở trên người tôi, ba vì cái nhà này mà cố gắng như vậy, tại sao là ông…… Tại sao lại là ông?”
Nước mắt rốt cục rơi xuống, dường như đại biểu cô đã tiếp nhận sự thật này.
“Thực xin lỗi……” anh nhẹ nói ra ba chữ này, bởi vì nói không nên lời, cũng không biết những từ ngữ an ủi như thế nào, nếu như đem tất cả trách nhiệm, cùng tội lỗi đổ lên người anh có thể làm cho cô sống tốt hơn một chút, vậy anh nguyện ý để cho cô trút giận.
Không biết qua bao lâu, Mạc Tử Nhân đã ngừng lại nước mắt. “Tôi cầu xin anh hãy đi đi….. Chúng tôi cũng không muốn dính dáng đến các anh như vậy, xin anh đi thôi!”
“Tiểu Nhân……”
“Đi, van cầu anh đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!”
“Ít nhất để cho tôi đợi đến khi mẹ của cô quay trở lại, tôi không yên tâm khi để cô ở lại một mình, chờ mẹ cô vừa về đến, tôi lập tức đi ngay.”
Mạc Tử Nhân đẩy anh ra, đứng dậy trở lại trong phòng, cũng không thèm nhìn anh một cái; Hạ Anh Đông thở dài một hơi thật sâu, ngồi trên mặt đất cũng không nhúc nhích. (NN: đoạn này xúc động rơi lệ *khóc tu tu* )
Hai ngày nay, chuyện xảy ra giống như tình tiết ở trong phim, làm anh trở tay không kịp, cuối cùng cho rằng đã kết thúc, lại dậy lên một lớp cao trào.
Anh một mặt đau lòng Mạc Tử Nhân, một mặt cũng muốn biết rõ ràng chân tướng sự việc, anh không hiểu cha của cô như thế nào đột nhiên chọc phải xã hội đen, anh cũng có nhiều mối quan hệ, khẳng định cũng có thể giúp đỡ một chút.
Từng Lương Ngọc khi trở về, có hai cảnh sát đi theo sau lưng.
Cảnh sát tìm được cha của Mạc Tử Nhân ở một địa phương vắng vẻ, có người chứng kiến nói rằng thấy ông bị mấy tên xã hội đen mang đi, cuối cùng bị mấy người kia đánh ૮ɦếƭ.
Bất quá chứng cớ hiện trường để lại, chỗ đó cũng không phải là hiện trường Gi*t người, cảnh sát còn muốn xâm nhập điều tra, bởi vì tối hôm qua không chỉ có nam chủ nhân nhà họ Mạc bỏ mạng, còn có hai đại bang phái sống mãi với nhau, trong đó thế lực lão đại lớn nhất bị phản bội, đến nay tung tích không rõ.
Chuyện huyên náo rất lớn, không thể giải quyết lặng lẽ được.
Mạc Tử Nhân không quan tâm đến những tên xã hội đen liều mạng, ngươi ૮ɦếƭ ta sống như thế nào, cô chỉ để ý chính là người cha mà cô yêu nhất vĩnh viễn không cách nào mở mắt ra nữa.
Hai mẹ con không hề khóc rống, hoặc chảy nước mắt, chỉ là lẳng lặng nắm tay nhau, thần sắc ngưng trọng.
Hai cảnh sát rất đồng tình với hai mẹ con họ, cũng khẳng định chồng của Từng Lương Ngọc không có quan hệ với xã hội đen, chỉ là ông ૮ɦếƭ quá kì lạ, kiểu có lệ hỏi thăm là tất nhiên, nhưng sự việc này gây bi thương cũng là lẽ bình thường.
Sau khi hỏi xong, cảnh sát rời đi Mạc gia, Hạ Anh Đông mới từ gian phòng đi ra, trông thấy mẹ con cô ngồi ở phòng khách, Mạc Tử Nhân giống như tượng thạch cao, không còn chút sinh khí.
Cái nhà này không có nam chủ nhân, mẹ con các cô làm như thế nào ứng phó mọi chuyện kế tiếp? Vô luận là không phải là đã bị dính líu tới anh, anh ít nhất cũng có thể làm chút gì đó đi? “Bác gái, nếu con có thể giúp được chuyện gì, xin đừng khách khí.”
Mạc Tử Nhân từ đầu tới đuôi không có nhìn anh một cái, thủy chung cúi đầu.
Từng Lương Ngọc ngẩng đầu lên, thanh âm vô lực: “A Đông, cám ơn cậu, không cần đâu, cậu hay là cứ về trước đi! Cảnh sát bắt đầu chú ý chuyện này, hiện tại chồng của tôi đã ૮ɦếƭ, chúng tôi không muốn lại gặp phải những chuyện khác, cho nên……” Nói xong lời cuối cùng, bà có vẻ hơi khó xử.
Hạ Anh Đông nhắm lại hai mắt, phi thường rõ ràng lời nói cùng ý tứ này của Từng Lương Ngọc– cũng đúng, nếu như không có anh, có lẽ căn bản chuyện này sẽ không làm liên lụy đến người khác..
“Xin lỗi……” Tạm thời rời đi đối với bọn họ sẽ khá hơn. “Bác gái, cám ơn sự chiếu cố của hai người.” Hạ Anh Đông hướng bọn họ cúi người chào, sau đó chuẩn bị rời đi.
“A Đông, để tôi giúp cậu gọi tắc xi!” Từng Lương Ngọc giống như là nghĩ đến cái gì nói.
“Không cần, bộ dáng của con bây giờ, không có ai nhận ra đâu”
Hạ Anh Đông vừa mới mở cửa ra, đi ra ngoài không bao lâu, Mạc Tử Nhân liền cầm lấy cái mũ đội đầu không nói một câu đuổi theo, cô đem cái mũ đội vào đầu của anh, hơn nữa kéo mặt anh thấp xuống, giúp anh đeo khẩu trang lên, sau đó đi cùng anh xuống lầu, đi đến đầu đường.
Cô liền lẳng lặng đi bên cạnh anh
Hạ Anh Đông từ trong túi tiền móc ra một tờ giấy đặt vào tay của cô, nghiêm túc dặn dò “Tiểu Nhân, đây là số điện thoại có thể liên lạc được với tôi, có bất kỳ vấn đề gì cũng có thể gọi điện thoại cho tôi, hai mẹ con cô đối với tôi mà nói…… Rất quan trọng.”
Nếu như không có hai người bọn họ, anh cho dù ૮ɦếƭ cũng không có ai phát hiện ra.
Mạc Tử Nhân muốn rút tay lại, lại bị anh vững vàng chế trụ không tha, cuối cùng đành phải gật đầu.
Biết rõ chính mình nên buông tay, Hạ Anh Đông lại thủy chung không có buông ra, vững vàng nắm lấy tay cô, anh đơn giản hiểu rõ tâm tình của mình, chỉ là thời gian này rất không thích hợp, có mấy lời trước mắt anh không thể nói, nói sớm có lẽ sẽ không có được kết quả, bởi vậy anh phải vững vàng, chờ hết thảy mọi chuyện kết thúc rồi nói — anh quyết không thể gây cho mẹ con cô bất kỳ một nguy hiểm nào!
Mạc Tử Nhân không hiểu A Đông vì cái gì vẫn liên tục cầm lấy tay của cô, nghe tin cha qua đời, hơn nữa còn ૮ɦếƭ bằng cách như vậy, tâm tình của cô, cùng tứ chi đau nhức, nên mới có suy nghĩ như vậy; Cũng bởi vì không tìm được nơi nào thổ lộ, cô đành phải đem sự tức giận này toàn bộ bộc phát trên người anh, biết rõ không nên, lại không ngăn cản được sự bi quan cùng thống khổ của cô.
Cô đối với anh nói ra lời quá đáng như vậy, anh lại một chút cũng không thèm để ý, thậm chí còn vì cô mà suy nghĩ, điều này càng làm cho cô vững tin anh cũng không phải là một người xấu, rất có cơ hội có thể đi trở về con đường chính đạo.
Hơn nữa nhiệt độ trên tay anh phảng phất có một cỗ lực lượng cường đại, ổn định lại tâm tình lúc này của cô, làm cô tạm thời cũng không muốn buông ra.
Mười phút sau, rốt cục có một chiếc xe tắc xi dừng ở trước mặt bọn họ.
Hạ Anh Đông trước khi lên xe, to gan ôm lấy Mạc Tử Nhân, vỗ vào lưng của cô. “Cố gắng lên…… Có việc liền gọi cho tôi, vô luận khi nào cũng có thể.”
Hiện tại, anh cái gì cũng không thể nói, nhưng lại không thể nói là “Chờ ta trở lại”. Hứa hẹn kiểu này, dù sao một mình anh đã quá phiền toái rồi, chỉ có thể trước tiên cho cô an ủi cùng khích lệ.
“Ừ……” Mạc Tử Nhân khẽ hừ một tiếng, thay anh đóng cửa xe, đưa mắt nhìn anh rời đi.
Mà lần từ biệt này, Hạ Anh Đông đúng là ước chừng tốn hai năm thời gian, mới tìm trở về cuộc sống của mình, nhưng mà anh cũng mất đi hành tung của Mạc Tử Nhân.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc