Chương 12: Nụ hôn đầu tiên- Được. Cô có hai lựa chọn. Một là đi lên tầng trên và lấy được cravat của Hạo Tổng bằng cách nào đó tôi không quan tâm. Còn hai thì để cho Kiến Đức hôn cô một cái, môi chạm môi nhé.
Lâm Lệ vòng tay trước иgự¢ và nhìn Anh Ngọc với ánh mắt thách thức. Hạo Tổng vốn rất khó chịu, vả lại càng không để mắt đến nhân viên. Đang tiếp khách trên đó mà bị làm phiền thì Hoàng Anh Ngọc này chắc chắn sẽ bị tống cổ ngay. Còn Kiến Đức, ai trong công ty này lại không biết cậu ta là tên bốn mắt ở bẩn. Ăn mặc thì lôi thôi, lếch thếch. Lần này để xem Anh Ngọc sẽ chọn ai.
- Ủa? Hạo Tổng đang tiếp khách, cô muốn cô ấy bị sa thải hay sao?- Tiểu Khuê bất bình cáu gắt.
- Vậy thì chọn Kiến Đức đi. Cô ấy còn lựa chọn thứ hai mà.- Thanh Lam nhướng mày, mỉm cười thích thú.
- Cô...
- Tiểu Khuê!
Anh Ngọc ngăn Tiểu Khuê lại rồi nhìn Kiến Đức. Anh ấy không phải là xấu xí gì nhưng không hề biết chăm sóc cho bản thân. Cô lại rất ghét những người ở bẩn. Đổi lại là Lê Đan thì dù sao cô và anh ấy cũng có "quen biết" chút ít. Bắt quá thì tối nay về bị anh ta mắng cho một trận. Bây giờ bảo cô "khoá môi" Kiến Đức thì đúng là chuyện khó khăn.
- Tôi sẽ gặp Hạo Tổng!
- Okay, mời cô.
Thanh Lam và Lâm Lệ tránh đường và nhìn nhau cười mỉm một cái. Nuốt nước bọt cái ực, Anh Ngọc hít thật sâu rồi bước lên bậc thang. Cầu trời cho Lê Đan đừng nổi giận, bằng không cô sẽ bị mất việc làm mà khó khăn lắm mình mới có được. Vì là người bày trí phòng dành cho khách nên rất nhanh chóng Anh Ngọc đã đi thẳng đến đó mà không phải mất công tìm kiếm.
- Thừa Vũ và Linh Chỉ chắc lớn lắm rồi nhỉ?- Rót trà vào tách, Lê Đan ôn tồn hỏi.
- Thừa Vũ năm nay mới 8 tuổi như rất phát triển về chiều cao. Cả Linh Chỉ nữa, con bé bây giờ đã vượt trội hơn những bạn cùng trang lứa.- Thục Anh mỉm cười, giọng nói vẫn nhỏ nhẹ như ngày nào.
- Không biết gặp lại một lần nữa thì hai nhóc tì còn nhớ tôi không.- Lê Đan cầm lấy tách, nhấp môi một ít trà.
- Hai đứa vẫn nhắc chú hoài đấy thôi. Còn hỏi khi nào chú chịu lấy vợ. Haha!- Phục Ân đặt tách trà xuống bàn rồi bật cười thích thú.
- Anh nghĩ tôi lấy vợ được sao?- Ngã người ra sau sofa, anh chỉ mỉm một bên môi.
- Cái bệnh của chú đúng là hiếm gặp mà tôi không tin trên đời này lại không có cô gái nào phù hợp cả.
- Đã có nhưng người ta chẳng bao giờ nghe lời tôi.- Anh nhún vai, lại chán chường chậc lưỡi.- Chỉ toàn là chống đối.
- Như vậy chẳng phải thú vị hơn sao? Ngày xưa vợ tôi cũng thú vị, cứ lẽo đẽo theo sau xin làm quen.- Vừa nói, Phục Ân vừa nhướng mày trêu ngươi Thục Anh.
- Chuyện của chúng tôi chắc không cần kể lại cho chú nghe đâu nữa đâu chỉ.- Vừa liếc xéo chồng xong, Thục Anh nhìn Lê Đan và mỉm cười.- Chú thông cảm, người gần bước sang tuổi 40 nên có hơi linh tinh đôi chút. Chúng ta không chấp.
- Phải công nhận ngày trước và bây giờ Thượng Tổng khác hẳn một trời một vực. Ngày ấy oai phong, lẫm liệt, nghiêm túc bao nhiêu thì bây giờ lại hay đùa giỡn bấy nhiêu.- Châm thêm trà cho họ, Lê Đan lại trêu chọc.
- Khi chú có vợ có con thì tâm tính cũng khác hẳn thôi.- Khoác tay ôm lấy bả vai của Thục Anh, Phục Ân nháy mắt một cái.
- Tôi cũng mong là vậy đấy.
*Cốc, cốc*
- Vào đi!
Lê Đan nhíu mày, có vẻ không hài lòng là mấy. Đã căn dặn trước là sẽ có khách quý không được làm phiền, vậy mà bây giờ lại tìm đến. Không biết có chuyện gì nữa đây.
*Cạch*
Anh Ngọc bẽn lẽn mở cửa. Nhìn thấy ba người họ, cô liền cúi đầu chào. Thục Anh vừa nhìn Anh Ngọc thì đã có cảm tình, liền mỉm cười vui vẻ.
- Cô vào đây đi!
Rón rén đi vào trong. Trước khi quyết định gõ cửa thì cô đã chuẩn bị tâm lý vững vàng rồi đấy chứ. Vừa phải chịu áp lực từ Lê Đan, lại gặp được người mà mình thích thì làm sao không hồi hộp. Đứng trước họ, Anh Ngọc lễ phép cúi chào.
- Chào Hạo Tổng, Thượng Tổng, Thượng phu nhân.
- Cô gái! Cô xinh quá.- Thục Anh đi đến cạnh cô và nắm lấy hai bàn tay nhỏ bé.
- Cảm...cảm ơn Thượng phu nhân.
Hai má Anh Ngọc đỏ rần rần. Phải nói là khi nhìn gần thì Thục Anh đúng là cực phẩm đó. Lê Đan và Phục Ân nhìn nhau. Thấy Phục Ân hất hàm về phía Anh Ngọc thì anh biết anh ấy đã nhận ra gì đó rồi. Đúng là người từng trải có khác.
Lê Đan đứng dậy đi đến trước mặt cô, cho hai tay vào túi, mi tâm của anh bỗng trở nên phức tạp.
- Có chuyện gì sao?
- Um...lúc nãy tôi có chơi giải câu đố với mọi người nhưng thua và phải chịu phạt.- Anh Ngọc sợ hãi, lảng tránh ánh nhìn từ anh.
- Phạt thế nào?
Ngượng chín cả mặt. Cô không trả lời, hết nhìn Thục Anh rồi lại nhìn Phục Ân. Nhận ra vẻ lúng túng, Lê Đan bắt lấy cổ tay cô rồi kéo ra ngoài.
- Thất lễ với anh chị, tôi sẽ quay lại ngay.
Sau khi kéo cô vào căn phòng bên cạnh, Lê Đan đóng cửa rồi khoá cả chốt bên trong. Trong khi cô vẫn còn đứng bất động mà ngơ ngác thì anh đã ngồi phịch xuống sofa. Vắt chéo chân, Lê Đan giương đôi mắt đầy ẩn ý nhìn cô. Đúng ra nếu như bình thường thì anh sẽ nổi nóng mà đuổi đi. Nhưng hiện tại thì không. Ban đầu đúng là rất tức giận vì có người cả gan làm phiền khi anh tiếp đối tác. Tuy nhiên khi nhìn thấy Anh Ngọc thì anh liền hạ hỏa. Giống như ngọn lửa đang nhen nhóm lại bị cơn mưa dập tắt đi.
- Hình phạt là gì?
Anh Ngọc ngớ người đến độ phải nghe câu hỏi của anh thì mới có thể bừng tỉnh. Biết rằng bản thân đã sai nên cô chỉ cúi thấp đầu và lí nhí.
- Một là tìm anh để lấy cravat còn hai là phải để cho Kiến Đức hôn.
Trong đầu xuất hiện hình ảnh Kiến Đức sắp chạm vào người khiến cơ thể Anh Ngọc không ngừng run rẩy. Thật sự rất đáng sợ.
Ngã người tựa ra sau sofa, Lê Đan nhếch môi. Nớ lỏng cravat, đôi môi của anh cong lên đầy mị hoặc.
- Chúng ta cùng trao đổi. Muốn lấy cravat thì cô cũng phải đổi lại thứ gì chứ.
- Đổi sao?- Anh Ngọc thở dài.- Tôi chẳng có gì để đổi cả.
- Quyết định đi, đổi với tôi hay để Kiến Đức hôn?- Dửng dưng nhìn cô, thái độ của anh lộ rõ vẻ bất cần.
- Được rồi, tôi sẽ đổi với anh.
- Lại đây!
Ngoan ngoãn nghe lời, Anh Ngọc tiến lại gần anh tuy nhiên vẫn còn rất dè chừng. Ngồi xuống cạnh anh, cô cố gắng ngồi xa xa giữ khoảng cách.
- Lê Đan, anh muốn đổi gì chứ?
- Ở đây!- Ngón cái lướt qua môi mình, anh nhướng mày.- Đổi xong thì muốn lấy gì cũng được.
- Anh...không được đâu.
Càng ngồi xa anh hơn, cả gương mặt của cô đỏ rần rần. Toàn thân run bây bẩy. Lê Đan càng ngồi gần thì cô càng né xa.
- Uhm hmm, vậy thì xuống dưới để Kiến Đức hôn một cái là xong.- Vuốt gọn lại mái tóc, anh đứng dậy chỉnh trang lại âu phục.
Thấy anh vừa quay bước rời đi, Anh Ngọc vội níu lấy tay ao mà giữ lại. Cô biết rõ tính khí của anh ta quá mà. Bây giờ mà xuống đó để Kiến Đức tùy tiện thì đêm nay về căn nhà đó sẽ nổ tung cho xem. Đúng là gặp hoạn nạn thì lập tức dồn cô vào thế khó mà.
- Tôi đổi với anh!
Hài lòng ngồi xuống sofa. Dáng vẻ của anh lúc này như là chờ Anh Ngọc chủ động vậy. Cắn chặt môi dưới, cô bước đến ngồi cạnh anh. Đôi mắt ngắm nhìn người đàn ông trước mặt, cô khẽ nói.
- Tôi vốn dĩ chưa từng hôn, sẽ làm anh mất hứng đó.
- Bắt đầu!
Không quan tâm lời cô nói, anh vươn tay ôm lấy eo rồi kéo cô sát vào người. Hai mắt nhìn Anh Ngọc chằm chằm. Quả thật anh đang chờ sự chủ động từ cô.
Chồm người đến phía trước, Anh Ngọc từ từ áp sát mặt gần lại với anh. Đôi tay rụt rè ôm lấy cổ, hơi thở của cô chợt trở nên gấp gáp. Vừa hồi hộp lại căng thẳng, đôi môi hồng đang mấp máy như muốn nói gì đó.
- Thả lỏng ra, nhẹ nhàng mở miệng thật to, không nên cắn chặt lấy răng.
- Thật sự tôi không biết hôn đâu đấy.
- Anh sẽ dạy em!
Bàn tay to lớn áp vào sau gáy, dùng lực vừa đủ kéo đầu của Anh Ngọc lại gần. Vòng tay ở eo cũng siết lấy chặt chẽ như là không thể cho thoát ra.
Anh Ngọc nhắm hờ hai mắt, đôi môi mềm mại cũng nhẹ nhàng áp vào môi anh. Như con mèo hoang ôm quấn lấy chủ mà Lเế๓ láק. Cô ôm lấy cổ và tựa sát vào người Lê Đan. Cứ ngỡ là hôn tựa như hôn má, cô chỉ hôn lên đó vài cái. Cảm giác khi môi chạm môi thì cả người cô như có một luồng điện. Tim cũng đập nhanh liên hồi.
Lúc đầu thì tĩnh lặng, chỉ môi chạm môi nhưng chẳng mấy chốc Lê Đan đã dùng hai tay ôm chặt lấy cô. Lúc này anh lại dành thế chủ động. Chiếc lưỡi mềm tấn công mạnh mẽ, đưa sâu vào trong khoang miệng như muốn rút hết mật ngọt. Anh Ngọc thất thế, vì sự tấn công bất ngờ mà hai mắt liền mở to. Đưa tay lên che mắt của cô, anh càng hôn sâu hơn khiến nữ nhân suýt ngộp thở. Cả người bủn rủn. Cảm giác trong cô bây giờ rất lạ. Hôn là như thế sao?
Hai mắt nhắm chặt, cô ôm lấy cổ anh, chiếc lưỡi mềm mại cũng rụt rè mà trêu chọc. Môi khẽ cong lên, anh nhấc bổng cô ngồi hẳn lên đùi mình. Tuy không điêu luyện nhưng anh lại thích dáng vẻ như mèo con của cô hiện tại. Lúc nào cũng rụt rè, mang lại cảm giác mới lạ. Mặc nữ nhân sắp ngạt thở, anh cứ tấn công và không có ý định dừng lại. Mãi đến khi đôi tay nhỏ bé siết chặt lấy vạt áo, cả gương mặt cô cũng đỏ ửng lên thì anh mới luyến tiếc rời khỏi đôi môi đỏ mọng.
Trong vòng tay anh, Anh Ngọc không ngừng thở dốc. Nếu như anh ta không ngừng lại là suýt chút nữa cô đã bị ૮ɦếƭ ngạt luôn rồi. Giương mắt nhìn Lê Đan, cô nhíu mày, đôi môi cũng mím chặt.
- Xong rồi đấy, anh buông tôi ra.
- Em không định lấy chiến lợi phẩm sao?
Nghe Lê Đan nhắc thì cô mới nhớ. Đưa bàn tay ra, cô gắt gỏng.
- Anh cởi ra rồi đưa tôi đi.
- Không!- Lê Đan nâng cằm, tham lam hôn lên môi cô một cái.- Muốn thì tự em cởi.
- Đồ tùy tiện!
Hậm hực gỡ cravat của anh. Ấy vậy mà khi đã xong xuôi mà Lê Đan vẫn giữ lấy cô khư khư không buông. Anh Ngọc vùng vẫy kháng cự thì lại bị anh kéo ngã nhào vào Ⱡồ₦g иgự¢.
- Bướng bỉnh quá! Ôm tí rồi đi.
- Không cho! Anh buông tôi ra đi, Thượng Tổng và Thượng phu nhân đang đợi kìa.- Một mực phản kháng, cô cáu gắt.
- Họ đều là người thân thiết, đợi xíu không sao.
- Cái đồ hâm dở này. Không buông là tôi Ϧóþ ૮ɦếƭ anh.
- Được, là em Ϧóþ ૮ɦếƭ anh hay...anh phá thân em tại đây?
Vừa nghe chất giọng trầm ổn thì thầm qua tai, Anh Ngọc liền rùng mình. Đẩy mạnh anh ra khỏi người
Vừa thoát được thì cô đã nhanh chân cao chạy xa bay.
- Đồ tùy tiện, anh đừng có mơ.
Nhướng mày một cái, Lê Đan đứng dậy chỉnh trang lại âu phục rồi ra ngoài. Ngón cái đưa lên lướt qua môi, anh cong tạo ý cười rồi quay lại phòng dành cho khách.
- Anh xem, Hạo Tổng này đúng là có tâm ý với người ta rồi.
Thục Anh rót thêm trà vào tách cho chồng, đôi môi hồng xinh không ngừng mỉm cười thích thú. Có vẻ như Anh Ngọc cũng giống hệt mình ngày trước nên cô hiểu rõ mọi sự tình.
Bắt chéo chân, Phục Ân đưa tay ôm lấy bả vai của Thục Anh, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc đen suông mượt.
- Anh không nghĩ rằng chú ấy sẽ bình tĩnh đấy. Đúng là quan hệ giữa họ không bình thường mà.
- Lúc nãy Lê Đan nói cô ấy không bao giờ nghe lời. Với lại người không có kinh nghiệm tình trường như chú ấy thì khó khăn mà cưa đổ lắm nha. Hay là anh cho ý kiến đi.
- Ý em là anh rành rõi kinh nghiệm tình trường sao?- Hai mày khẽ nhíu, anh nheo mắt nhìn cô.
- Đương nhiên rồi! Ông xã em điều gì cũng giỏi thì đương nhiên chuyện đó không thể tệ được.- Thục Anh chu môi, ngây ngô mà trả lời.
- Giỏi lắm, hôm nay phải phạt nặng em thôi.- Cắn môi dưới, anh đưa tay véo mũi cô đầy cưng chiều.
*Cạch*
- Xin lỗi, đã để anh chị đợi lâu.
Lê Đan đi vào, ngồi xuống sofa rồi hớp một ngụm trà của mình. Thục Anh rất tinh ý vừa nhìn là biết ngay. Giúp anh rót trà vào tách, cô khẽ nói.
- Tôi rất thích không khí của buổi tiệc hôm nay. Thêm cả những món ăn, vị trà cũng xuất sắc. Tất cả mang lại không gian tuy giản dị nhưng không kém phần sang trọng.
- Biết chị thích thế này chắc cô ấy vui lắm.- Lê Đan vắt chéo chân, tâm tình tốt hơn lúc nãy hẳn.
- Là cô gái vừa rồi sao?- Phục Ân nhíu mày.
- Phải! Cô ấy rất thích chị Thục Anh nên đã thức cả ba bốn đêm liền cố gắng tìm hiểu về chị. Từ sở thích cho đến tính cách. Cũng vì sự có mặt của chị mà cô ấy đã rất cố gắng để tất cả trở nên hoàn hảo nhất có thể.
- Tôi chưa thấy chú nói chuyện về người con gái nào với chất giọng như vậy cả. Không phải tôi nhiều chuyện nhưng quan hệ của hai người trên cả sếp và nhân viên, đúng không?- Thục Anh không khỏi tò mò.
- Thương không thương, yêu không yêu nhưng tôi lại không muốn cô ấy rời xa mình. Chẳng thể hiểu nổi.
Thở hắt ra, anh đưa mắt ra nhìn về phía cửa sổ. Phải! Không nên yêu cũng không nên thương. Anh không biết trước được ngày mai của mình ra sao. Anh cũng lo rằng sau này Anh Ngọc không hợp với mình nữa thì cả hai chẳng thể tiếp xúc được với nhau. Lúc đó người chịu khổ sẽ là cô ấy chứ không phải anh.
Anh Ngọc đi xuống tầng trệt và giấu nhẹm cravat ở sau lưng. Mọi ánh mắt đều hướng về khiến bản thân cô càng thêm bối rối như là vừa bị ai bắt thóp sau khi làm chuyện xấu vậy. Nếu như mà để họ biết cô và Lê Đan vừa có gì gì đó thì chắc chắn sẽ sống chẳng yên ổn đâu.
- Anh Ngọc, đừng bảo cô sẽ chọn Kiến Đức nhé? Có gặp được Hạo Tổng không mà đi lâu vậy?- Thanh Lam vòng tay trước иgự¢, thái độ rất dửng dưng.
- Thôi thì để Kiến Đức hôn một cái là xong. Nhanh mà!- Lâm Lệ khoái chí cắn lấy môi dưới.
- Không thể thoả mãn điều mà hai chị mong muốn rồi.
Lấy lại phong thái bình tĩnh, Anh Ngọc giơ cao cravat và chỉ cong một bên môi. Đến bây giờ cô mới nhận ra hai người này cố ý bắt tay để chèn ép mình. Bây giờ chắc họ đang tức tối lắm đây.
- Wow, của Hạo Tổng thật sao? Anh Ngọc quả là lợi hại.- Tiểu Khuê vừa nói vừa nhìn Lâm Lệ và Thanh Lam với ánh mắt khinh khỉnh.
- Làm sao biết được đó có phải là của Hạo Tổng hay không chứ?- Thanh Lam không phục mà gắt gỏng.
- Phải đó, hay là mượn của tên nhân viên nào cũng nên.- Lâm Lệ nhếch môi đểu giả.
- Vậy thì mọi người cứ tiếp tục chơi đi. Đợi Hạo Tổng xuống rồi sẽ biết.
Nắm chặt cravat trong tay, Anh Ngọc vừa ý định bỏ đi thì sau lưng có người gọi khiến cô khựng người lại.
- Hoàng Anh Ngọc, trả đây.
Nhìn ra sau, thấy Lê Đan cùng với Phục Ân và Thục Anh thì cô liền cúi đầu chào rồi trả lại cravat cho anh. Miệng thì kính cẩn nhưng ánh mắt của Anh Ngọc nhìn anh lúc này rất xéo sắc. Vì quay lưng nên nhân viên không thấy, hành động ấy chỉ lọt được vào mắt ba người kia.
- Cảm ơn Hạo Tổng ạ.
Thục Anh nhìn chồng cười thầm rồi đi đến nắm lấy đôi tay nhỏ bé của Anh Ngọc. Dịu dàng như ánh nắng ban mai, cô ấy mỉm cười.
- Tôi rất thích cô đấy Anh Ngọc. Có cơ hội thì hãy đến nhà tôi chơi nhé.
- Tôi...tôi được đến sao?
Ngớ người trong giây lát, hai mắt Anh Ngọc chợt sáng rỡ. Thục Anh thích Anh Ngọc vì cô ấy giống hệt cô của 8 năm về trước. Có điều lúc đó Thục Anh rất "mong manh" còn Anh Ngọc lại rất kiên cường.
- Tôi luôn hoan nghênh cô mà!
- Cảm ơn Thượng phu nhân...cảm ơn cô rất nhiều.