Chương 41: Ôn tư sươngThời Ôn lắc đầu.
Tuy cô đã sống hai đời nhưng cả hai đời cô chỉ sống đến 17 tuổi. Cô chưa từng thích một nam sinh nào, ngay cả nam thần tượng cũng không có.
Vương Đình ý vị thâm trường mà vỗ vỗ vai Thời Ôn: "Bạn học Thời Ôn, mình cảm thấy có lẽ cậu đã thích Trần Trì rồi."
Thời Ôn bỗng dưng ngẩng đầu: "Hả?"
Vương Đình lại vỗ vai cô: "Tự mình cảm nhận cho tốt đi ha!"
Cô vẫn không tin Trần Trì có bạn gái, cô cảm thấy mặc kệ Thời Ôn mất bao lâu mới phát hiện mình thích Trần Trì, cậu đều sẽ nguyện ý chờ.
*
Cuối tuần Thời Ôn cùng Thời Noãn lại đi tới trung tâm dạy phụ đạo kia.
Lần trước Thời Noãn đã tìm ra địa chỉ cho nên lần này hai người đã tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Trên đường đi Thời Noãn cứ luôn miệng nhắc tới chuyện Thời Ôn bỏ lại mình lần trước.
Thời Ôn cả một đường thì giả ngu ngơ để lảng tránh vấn đề.
Đến phòng vẽ tranh Thời Noãn mới không nói lại nữa.
Hai người chưa từng học vẽ, nên bắt đầu học từ những thứ đơn giản nhất. Thời Noãn học một hồi liền không kiên nhẫn, Thời Ôn thấy nhiều cũng quen.
Chỉ là Thời Ôn cũng không phải thật sự hứng thú, cô cảm thấy có chút buồn. Tuy cô rất có kiên nhẫn ngồi học, nhưng lúc vẽ ra cũng không quá nhiệt tình cùng có thần.
Nhẫn nhịn cả một tiết, giờ giải lao Thời Ôn liền một mình đi toilet.
Đi ngang qua một phòng học, cô hướng bên trong nhìn thoáng qua, bất tri bất giác liền đứng lại hồi lâu.
"Hey. Chưa gặp cậu bao giờ. Mới tới sao?"
Không biết từ đâu có một nam sinh nhảy ra, doạ Thời Ôn nhảy dựng.
Cô đem ánh mắt từ trong phòng học chuyển đến trên người nam sinh. Người này có lẽ xấp xỉ tuổi với cô, ngũ quan đoan chính lập thể. Trên người là trang phục hiphop, nhìn qua có vẻ rất quen thuộc với nơi này.
Thời Ôn nhìn cậu lễ phép gật đầu, lên tiếng giải thích: "Tôi không phải học khiêu vũ."
Nam sinh nhìn thấy trên tay cô có dấu vết của 乃út chì, nhất thời hiểu rõ: "Cậu học vẽ sao? Học vẽ thôi mà khí chất tốt thế này cơ à?"
Thời Ôn ngượng ngùng cong môi dưới, cảm thấy vô tình hai người nói chuyện có chút nhiều, đang muốn rời đi lại nghe thấy một giọng nữ vang lên:
"Sở Bách, mau quay lại luyện tập."
Nữ nhân từ phòng học đối diện đi tới, trên người mặc vũ y.
Sở Bách "hừ" một tiếng: "Em chỉ vừa mới nghỉ thôi mà."
Nữ nhân trừng mắt: "Cậu còn muốn ra mắt nữa không?"
Sở Bách bĩu môi: "Biết rồi."
Cậu nhìn Thời Ôn vẫy vẫy tay, phảng phất giống như hai người bạn quen biết từ lâu: "Tôi đi tập luyện đây. Hẹn gặp lại."
Thời Ôn đồng cảm mà vẫy tay chào lại cậu.
Nữ nhân ánh mắt chuyển đến trên người Thời Ôn, lông mày hơi nhíu lại, chỉ vào phòng học phía sau cô: "Học khiêu vũ sao? Dáng người không tồi."
Sở Bách giải thích: "Chị Thất, cậu ấy học vẽ."
Liễu Thất có chút kinh ngạc: "Em không phải học múa sao?"
Thời Ôn lắc đầu: "Em chỉ nhìn một chút thôi."
Liễu Thất có chút tiếc nuối: "Dáng người của em tốt như vậy, rất thích hợp học khiêu vũ. Tiếc thật."
Nụ cười lễ phép của Thời Ôn hơi cứng lại.
Liễu Thất lại nói: "Chị thấy em nên tìm hiểu về khiêu vũ một chút, nói không chừng sẽ thích thì sao?" Cô nhìn phòng múa bĩu môi: "Người dạy bên đó là học trò của tiền bối Ôn Tư Sương. Lớp này chủ yếu bồi dưỡng vũ đạo cho diễn viên. Ôn Tư Sương tuy đã 45 tuổi rồi nhưng vẫn là diễn viên múa cùng giáo viên dạy vũ đạo nổi tiếng trong nước, chắc em cũng biết nhỉ? Mà chị cảm thấy dáng người của em rất giống bà ấy."
Liễu Thất bước lên vài bước nhìn một chút do bị cận thị, sau khi đứng ở khoảng cách gần, nhìn rõ ngũ quan của Thời Ôn liền vui vẻ: "Mặt em cũng rất giống bà ấy nữa. Nếu không tính tuổi thì chị còn nghi ngờ em là con gái bà ấy đấy."
Tươi cười trên mặt Thời Ôn hoàn toàn biến mất, bàn tay giấu ra phía sau cũng lặng lẽ nắm chặt.
"Nhưng Ôn Tư Sương tiền bối hình như chưa bao giờ sinh con. Con gái hiện tại cũng là con của người chồng thứ hai cùng với vợ trước. Con chồng bà ấy cũng học khiêu vũ, chắc cũng tầm tuổi em. Tiếc là em không học khiêu vũ, nếu không cũng có thể cùng con gái Đinh Tư Thanh của bà ganh đua cao thấp."
Sở Bách sau khi mở nhạc xong, quay lại vẫn không thấy Liễu Thất đâu. Cậu vô ngữ mà trợn mắt, lại nhìn thấy tiểu nữ sinh kia tay nắm chặt, khớp xương trắng bệch, sắc mặt thì tái nhợt mà Liễu Thất vẫn còn đang lải nhải gì đó.
Cậu đoán có lẽ Thời Ôn muốn đi toilet nhưng lại bị Liễu Thất nhiều chuyện, đã sắp không nhịn được nữa.
Sở Bách vội kéo lấy Liễu Thất: "Em có linh cảm về động tác mới rồi. Nhanh lên, về tập thôi."
Liễu Thất nghe xong mắt sáng ngời, còn chưa kịp cùng Thời Ôn chào hỏi đã bị kéo về phòng tập.
Thời Ôn trong lòng buồn bực, thất hồn lạc phách đi ra khỏi trung tâm dạy phụ đạo
Ánh mặt trời sau 12 giờ chiếu xuống khiến cô phát đau, Thời Ôn vội vàng che mặt đi tới chỗ có bóng râm.
Cuối cùng cô ngồi xổm trước một cửa hàng đang sửa chữa, công nhân có lẽ đã đi ăn cơm trưa, xung quanh an tĩnh, chỉ có nhàn nhạt mùi sơn.
Đầu óc Thời Ôn trống rỗng, cái gì cũng chưa kịp nghĩ chỉ ngồi ở đây. Có tiếng bước chân tới gần, cô tùy ý nhìn lại, tầm mắt liền cứng đờ.
Thời Ôn cũng không hiểu tại sao, lúc ấy nhìn thấy Trần Trì, mũi nhỏ lên men, hốc mắt cũng nóng lên.
Chờ cô muốn thu liễm cảm xúc, nước mắt cũng đã rơi xuống.
Trần Trì vốn dĩ đang tức giận bởi cô và nam sinh ở lớp phụ đạo kia mập mờ không rõ, hiện tại nhìn thấy cô khóc, tức giận ghen tuông cũng ném ra sau đầu.
Cậu bước lên vài bước, ngồi xổm trước mặt cô:
"Ai khi dễ cậu?"
Thời Ôn lau nước mắt, lắc đầu: "Không sao."
Cậu phóng nhu thanh âm: "Vậy làm sao?"
Thời Ôn rút khăn giấy lau nước mắt, tuy nước mắt đã khô nhưng mắt vẫn còn hồng: "Không có gì."
Thấy cô không chịu nói, sắc mặt Trần Trì dần dần trầm xuống, cậu đè nén cảm xúc, thấp giọng hỏi: "Không có gì? Không có gì thì tại sao lại khóc?"
Thời Ôn nghĩ tới hai người Liễu Thất mới nhắc tới, đáy mắt liền hiện lên sợ hãi cùng yếu ớt.
Bởi vì… bà ấy sắp về nước.
Nửa năm sau, con chồng của bà - Đinh Tư Thanh sẽ không từ thủ đoạn làm Thời Ôn thân bại danh liệt, khiến cô trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, bị toàn bộ cộng đồng mạng mắng là "lục trà kỹ nữ".
Nếu không phải do sự kiện bạo lực mạng kia, đời trước Thời Ôn sẽ không đến mức không phát hiện ra Trần Trì cùng Thời Noãn khác thường. Đời trước, cô bị bạo lực mạng tra tấn khiến cả thể xác lẫn tinh thần đều tiều tụy, bạn bè phản bội, cô không dám bước chân ra khỏi cửa. Đoạn thời gian đó so với bị nữ nhân kia bạo hành còn đau khổ hơn.
Đời này, không biết sự kiện kia có phát sinh hay không.
Thời Ôn một chút ngừng nước mắt.
Nếu nó vẫn xảy ra, Trần Trì sẽ bảo vệ cô hay là không chịu nổi bạo lực mạng mà hắc hóa?
Cần thiết đem loại khả năng này Ϧóþ ૮ɦếƭ.
Thời Ôn trong lòng phát lạnh, cô hít sâu một hơi, thanh âm hơi run:
"Trần Trì, chúng ta vẫn nên bảo trì khoảng cách đi. Cậu cách tôi xa một chút."
Trần Trì nghe vậy, máu trong người lạnh dần, rõ ràng là mùa hè nóng bức, cậu lại thấy cả người giống như rơi vào hầm băng, hàn khí nơi đáy mắt cùng tức giận không cách nào kiềm chế lại.
Cậu kéo Thời Ôn đến con hẻm chật chội gần đó, một tay đem cô vây ở trong tường với Ⱡồ₦g иgự¢.
Trần Trì nắm lấy cằm Thời Ôn, bức cô nhìn chính mình. Nữ sinh khoé mắt chóp mũi đều hồng, trên mặt còn lộ ra biểu tình kinh ngạc vì hành động đột ngột của cậu, vừa ngây thơ vừa đơn thuần, khiến cậu có Dụς ∀ọηg phạm tội mãnh liệt.
Cậu ghì chặt cô, ách giọng:
"Bảo trì khoảng cách? Cậu còn muốn thế nào nữa?"
Thời Ôn không thích cảm giác bị áp bách này, muốn lùi lại nhưng phía sau chính là bức tường.
Trần Trì nhắm mắt, che khuất lệ khí cùng chiếm hữu, ghé vào tai cô thì thầm:
"Là bởi vì nam sinh vừa rồi sao? Nam sinh làm cậu cười ấy à? Đúng không Ôn Ôn?"
Đối với Trần Trì, chỉ cần bên cạnh Thời Ôn không có nam sinh nào khác, thì mặc kệ bao lâu cô mới thích mình, cậu cũng không để ý. Giống như lâm vào đầm lầy, so với các phương thức khác, cậu càng thích hướng dẫn từng bước, khiến cô giống như sa vào đầm lầy mà thích cậu, càng giãy giụa thì lại càng lún sâu.
Chính là, cô dám cười với nam sinh khác, còn muốn cậu cách xa một chút.
Nghĩ vậy Trần Trì mặt mày hiện lên khói mù, Dụς ∀ọηg chiếm hữu va chạm lục phủ ngũ tạng đến phát đau.
Thời Ôn ngơ ngác nhìn, cô nhìn đến điên cuồng, cố chấp cùng nồng đậm hoảng sợ trong mắt cậu.
Trần Trì thanh tuyến căng chặt lại vô lực: "Cậu chính là muốn bức điên tôi."
Nặng nề một tiếng, kí ức như bùng lên.
Thời Ôn nhớ tới lúc trước cậu đã từng nói câu này, rất lâu rồi.
Chẳng lẽ bắt đầu từ lúc ấy sao?
Thời Ôn nghiêng đầu, nhìn đến cánh tay gân xanh bạo khởi. Cô giơ tay, nhẹ nhàng chạm vào, trong chớp mắt da thịt tương dán, gân xanh liền biến mất.
Thiếu niên mặt mày thanh tuyển xẹt qua kinh ngạc, đáy mắt điên cuồng cùng cố chấp theo đó cũng tiêu tan.
Thời Ôn ý thức được, cô có thể khiến cậu tức giận, cũng có thể trong nháy mắt làm cậu nhụt chí.
Cậu thích cô, so với tưởng tượng của cô càng muốn thích nhiều hơn.
Mà cô…
Cũng thích cậu.
Vương Đình bảo cô cẩn thận cảm thụ, mà cô cảm thụ một ngày một đêm, liền nhận ra mình thích Trần Trì.
Chỉ là, Đinh Tư Thanh…
Nếu đời này cô từ bỏ học vũ đạo thì sẽ không chọc đến Đinh Tư Thanh.
Đời trước, cô không màng ba Thời phản đối mà kiên trì học vũ đạo, cuối cùng bị Đinh Tư Thanh hãm hại, còn liên luỵ tới ba mẹ.
Cô thật sự có thể từ bỏ vũ đạo sao?
Thời Ôn biểu tình buồn bã.
Đúng, cô nên từ bỏ. Để không phải hứng chịu bạo lực mạng, ba mẹ cùng chị gái không bị liên luỵ, Trần Trì sẽ không bởi vì bảo vệ cô mà làm ra những việc cực đoan, biện pháp tốt nhất chính là cô từ bỏ vũ đạo.
Vậy liền không có gì phải băn khoăn nữa.
Lưỡng tình tương duyệt…
"Chúng ta ở bên nhau đi."
Thời Ôn nhìn Trần Trì, nhỏ giọng nói.
Trần Trì nháy mắt cứng lại, không phản ứng.
Nói ra rồi, cô cũng không hề hối hận.
Thời Ôn trong lòng càng thêm xác định, ý cười nhu vài phần, mi mắt cong cong, phấn môi khẽ mở: "Trần Trì, em đồng ý ở bên cạnh anh."
Em sẽ bảo vệ anh, chúng ta cùng nhau trưởng thành, cùng nhau vượt qua khó khăn.
Lớp băng mỏng trong mắt Trần Trì như nát vụn, cậu đứng thẳng dậy: "Cái gì?"
Sau đó cười nhạt: "Cậu thương hại tôi?"
Trên mặt cậu hiện lên tia châm chọc, xoay người muốn rời đi.
Thời Ôn không đoán được cậu sẽ nghĩ như vậy, vội giữ chặt lấy tay cậu.
Cô nhìn bóng dáng cậu mảnh khảnh tiêu điều, lấy hết can đảm nói:
"Là… là thích anh!"
Hôm nay Thời Ôn đến trường từ rất sớm, trong nháy mắt cô cảm thấy hoảng hốt, giống như chuyện đến sớm này là chuyện rất lâu trước kia.
Thời Ôn xách theo hai phần ăn sáng, từng bước từng bước một dẫm lên bậc thang, lúc thì đi nhanh, lúc thì thả chậm tốc độ, một lúc sau mới đi tới cửa lớp.
Trần Trì ghé vào trên bàn, vùi mặt vào cánh tay, chỉ dư lại một đầu tóc đen mềm mại.
Hình ảnh này đã lâu không thấy, khoé miệng Thời Ôn khẽ cong. Cô rón rén đi vào, sợ đánh thức cậu. Nhưng thiếu niên giống như vô cùng nhạy bén, cậu bỗng dưng ngồi thẳng dậy, ngoảnh đầu lại nhìn.
Tầm mắt hai người vừa vặn chạm nhau.
Cậu không chớp mắt mà nhìn cô.
Thời Ôn có chút ngượng ngùng, nhanh chóng đi tới chỗ ngồi, lúc đi qua bàn cậu còn tiện thể đặt bữa sáng xuống.
Kéo xong ghế dựa, lại buông cặp sách xuống, lúc Thời Ôn ngẩng đầu lên đã thấy trên bàn có một ly sữa đậu nành. Cô vươn tay cầm lấy, hơi ấm truyền vào lòng bàn tay, ngay cả trong lòng cũng thấy ấm áp.
Trần Trì nhìn động tác của cô lại nghĩ đến ngày hôm qua cô giữ lại cậu, sau đó còn nói thích cậu.
Cổ họng cậu khẽ nhúc nhích, rũ mắt giấu đi dày đặc tình tố.
Thời Ôn uống một ít sữa đậu nành, nhỏ giọng hỏi: "Mấy ngày vừa rồi anh có ăn sáng tử tế không?"
Động tác cắn bánh bao của Trần Trì hơi ngừng, sau đó lại tiếp tục: "Không."
Thời Ôn áy náy nhưng cũng cảm thấy tức giận.
"Bữa sáng rất quan trọng. Nếu không ai mua cho anh thì anh cũng phải tự đi mua. Phải biết chăm sóc bản thân thật tốt, nhớ chưa?"
Trần Trì hơi khẩn trương, ngước mắt hỏi:
"Em không phải bạn gái của anh sao?"
Thời Ôn đỏ mặt: "Đúng… Nhưng nếu có một ngày nào đó mà em có việc không thể tới trường học được, thì không phải anh sẽ nhịn đói à?"
Cậu nhìn hai má đỏ ửng của cô, cổ họng khô khan, gật đầu:
"Anh biết rồi."
Thật ra Trần Trì nói dối, đã sớm được cô tạo cho thói quen ăn sáng nên bây giờ nếu một ngày không ăn dạ dày sẽ không chịu nổi. Gần nhà cậu mới mở một quán bánh bao, mấy ngày vừa rồi cậu đều ăn sáng ở đấy.
Hai người ăn xong bữa sáng, Trần Trì gom lại vào một túi sau đó ném vào thùng rác.
Thời Ôn thần thần bí bí rút một quyển notebook từ trong cặp sách ra:
"Muốn học cùng em không?"
Cô nhỏ giọng hỏi, trong mắt lập lòe chờ mong.
Trần Trì nhìn đến quyển sách Tiếng Anh quen thuộc kia thì thái dương liền phát đau.
Nhưng vẫn là đồng ý:
"Muốn."
Thời Ôn bật cười: "Buổi sáng trí nhớ tốt, chúng ta học Tiếng Anh đi."
Không biết thời gian vừa rồi Trần Trì có chịu ôn tập không? Có lẽ không.
"Vậy anh mau lấy notebook ra đi. Chúng ta ôn tập một chút."
Trần Trì đem bàn học kéo qua, khoảng cách được rút ngắn khiến đầu ngón tay cậu như bị điện giật mà tê rần.
Một vòng ôn tập kết thúc.
Thời Ôn dưới đáy lòng cảm thán.
Thiên tài đúng là không giống người thường, học một lần liền nhớ, căn bản không cần ôn tập.
Thời Ôn nâng má nhìn Trần Trì đang viết bài, cảm thấy nếu vụ nổ trường không phát sinh, cậu lên đại học sau đó sẽ tìm được một công việc thích hợp, khẳng định sẽ ưu tú hơn rất nhiều so với hiện tại.
Nghĩ đến chuyện này, cô lại tò mò hỏi: "Trần Trì, sau này anh muốn thi trường nào?"
Cậu không ngẩng đầu cũng không chút do dự trả lời: "Thi cùng trường với em."
Thời Ôn nhớ tới chuyện giữa Vương Đình và Đỗ Khải Trình liền lắc đầu: "Không được, thành tích của anh tốt như vậy, năng lực học tập cũng rất mạnh, nhất định có thể thi được trường đại học tốt nhất."
Trần Trì nhấc lên mí mắt, sắc mặt trầm xuống:
"Mới vừa yêu nhau mà em đã muốn bỏ rơi anh?"
Thời Ôn vội phủ nhận: "Không phải như vậy, anh đừng hiểu lầm."
Cậu nhấp môi: "Em ở đâu thì anh ở đây. Đừng hòng thoát khỏi anh."
Mặt Thời Ôn nóng lên, cô không tự nhiên xoa xoa, cúi đầu nhỏ giọng đồng ý: "Được rồi."
Vậy cô cố gắng thi vào trường đại học tốt nhất là được.
Thấy hai má cô ửng đỏ, Trần Trì nhìn không chớp mắt. Sau đó cậu chậm rãi ghé sát mặt vào, muốn nhìn cho rõ.
Rốt cuộc tại sao cô lại dễ đỏ mặt như vậy?
Thời Ôn cảm giác được Trần Trì cách mình càng ngày càng gần. Cô không biết cậu muốn làm cái gì, hơi ngạc nhiên nhìn qua, sau đó hai người đồng loạt cứng đờ.
Ai cũng không ngờ sẽ phát sinh loại sự tình này.
Thiếu nữ đầu nhẹ động, vô cùng trùng hợp, một nụ hôn dừng lại ở sườn mặt của thiếu niên.
Lúc Thời Ôn kịp phản ứng lại đã là vài giây sau, cô giống như lò xo bật trở về, ghé vào trên bàn đem mặt giấu đi.
Trần Trì nhìn đến vành tai cùng cố của cô phiếm hồng, ánh mắt biến thâm. Sau một lúc lâu, cậu khẽ nhếch miệng.
Vừa thơm vừa mềm, thật muốn hôn.
Học sinh bắt đầu tới lớp nhiều hơn, Trần Trì cũng đem bàn trở về chỗ cũ. Cậu cũng ghé vào trên bàn, lẳng lặng nhìn cô.
Cả một ngày Thời Ôn vẫn không dám đối diện với Trần Trì, nhưng lại lo lắng cậu hiểu lầm mình lạnh nhạt cậu. Vì thế cứ hết hai tiết liền mượn cậu đồ, nhưng như vậy cũng không có ích gì, bởi cậu căn bản không mang cặp.
Sau vài lần như vậy, Thời Ôn càng ngượng ngùng, đặc biệt là nhìn đến biểu tình cười như không cười của cậu.
Cuối cùng Vương Đình chịu không nổi.
Người ta là thiên tài, là lão đại, đi học thì ngủ, thi lúc nào cũng đứng nhất, căn bản không cần mang mấy thứ như vậy.
Vương Đình lấy ra đồ dùng học tập dự phòng đưa cho Thời Ôn, một bộ người có tiền hào phóng: "Này, cho cậu."
Kỳ thật mấy thứ này Thời Ôn đều có, nhưng cô cũng không dám nói, đành nhận lấy.
"Cảm ơn Tiểu Đình."
Trần Trì đem một màn này thu vào đáy mắt, sắc mặt trầm xuống.
Xuy.
Không phải là đồ dùng học tập thôi sao?
Đến lúc tan học, hiếm khi Trần Trì không ngủ.
"Em về trước đây." Thời Ôn khoác cặp lên lưng, cười cười vẫy tay với cậu: "Hẹn gặp lại. Anh nhớ ngủ sớm một chút nha! Ngủ ngon!"
Trần Trì nhìn theo cô rời đi.
Đợi một hồi, cậu mới ra khỏi phòng học.
Thời Ôn từ nhất ban bước ra, bên cạnh là một nữ sinh khác.
Cậu thả chậm bước chân, đi theo hai người các cô.
Ra tới cổng trường, Trần Trì không về nhà mà vẫn tiếp tục đi theo Thời Ôn.
Đi được mấy trăm mét, nữ sinh phía trước đột nhiên dừng lại.
Thời Noãn xoay người nhìn Trần Trì, khẽ nâng cằm: "Nhà cậu đâu phải nhướng này. Đi theo chúng tôi làm gì?"
Thời Ôn trong lòng căng thẳng. Lúc trước sau khi gọi cậu dậy xong cô sẽ rời đi luôn, Trần Trì cố tình ngồi trong lớp thêm một lát để tránh cho Thời Noãn nhìn thấy hai người đi cùng nhau.
Nhưng từ trước tới nay cậu chưa từng đi theo.
Trần Trì đứng tại chỗ, biểu tình đạm bạc, chăm chú nhìn cây ngô đồng ven đường, không phản ứng Thời Noãn.
Thời Noãn thấy cậu không để ý mình, thấy nhiều cũng không trách: "Không lẽ cậu muốn cảm ơn vì lúc trước tôi băng bó giúp cậu? Nếu là vậy thì không cần đâu. Mà không phải sau đó có người khác giúp cậu băng bó à? Còn làm tốt hơn cả tôi, vì thế không cần cảm ơn."
Trần Trì di chuyển tầm mắt, đối diện với ánh mắt của Thời Noãn.
Cậu nhớ tới nữ nhân trên biển quảng cáo ở bến xe bus không giống với Thời Noãn. Thời Noãn cùng Thời Ôn dáng người rất giống nhau, nhưng gương mặt thì không. Một người mặt mày cong cong, ôn nhu nhẹ nhàng. Một người đỉnh mày hơi dương, kiều khí kiêu ngạo.
Thời Noãn thấy cậu nhìn mình, nhưng cảm xúc trong mắt lại là lạnh nhạt, giống như xuyên qua cô nhìn đến một người khác, nhíu mi:
"Đừng đi theo nữa."
Thời Noãn xoay người đi tiếp, Thời Ôn nhân cơ hội Thời Noãn không để ý mà nhìn cậu cong mắt cười khẽ, vẫy vẫy tay với cậu.
...
Thời Ôn về đến nhà liền gửi cho Trần Trì một tin nhắn.
[Vừa rồi anh đi theo là có chuyện muốn nói với em sao?]
Gửi xong cô đặt điện thoại lên bàn, chuẩn bị học Tiếng Anh.
Học được một lúc cô lại cầm lấy điện thoại, phát hiện Trần Trì giống như lập tức trả lời tin nhắn của cô, chẳng qua cô không để ý.
Trên màn hình màu trắng, đơn giản mấy chữ màu đen.
[Đưa bạn gái về nhà.]
Thời Ôn hô hấp cứng lại, cảm thấy trái tim đang "bùm bùm" nhảy lên.
...
Buổi chiều, tiết Tiếng Anh.
Sau 12 giờ không khí khô nóng, lại vừa mới ăn xong không lâu, học sinh trong lớp đều ngủ gà ngủ gật.
Trần Trì ghé vào trên bàn ngủ đến vô cùng thoải mái, Thời Ôn có chút ngượng ngùng đánh thức cậu.
Nhưng tiết này rất quan trọng.
Thời Ôn vươn một ngón tay, nhẹ nhàng gõ vào bàn học của cậu.
Trần Trì vẫn không động đậy.
Cô biết không dễ gì gọi được cậu dậy, cũng không muốn gọi cậu dậy nữa.
Nhưng cô vừa mới thu tay lại, Trần Trì liền mở mắt ra. Mang theo dày đặc buồn ngủ nhìn cô, sau đó đưa tay vào hộc bàn sờ sờ, đem đồ vật để lên bàn của Thời Ôn.
Tiếng Anh lão sư vừa vặn nhìn đến hai người, thấy Trần Trì trực tiếp đem đồ dùng học tập cho Thời Ôn liền "nha" một tiếng: "Em đưa đồ cho bạn ấy thì em học bằng cái gì? Thích giúp đỡ mọi người thế à?"
Thời Ôn trong lòng lộp bộp, sợ lão sư biết chuyện gì đó, có chút chột dạ mà cúi đầu.
Tiếng Anh lão sư lại nói thêm: "Tôi nghe nói em là học sinh đứng nhất trong ban tự nhiên, tôi còn thấy bực vì tiếng anh của em chỉ đủ đạt tiêu chuẩn. Có phải muốn cải thiện quan hệ với bạn học Thời Ôn giỏi tiếng anh?"
Sau đó lại trêu đùa: "Tiếp tục nỗ lực, học sinh tốt nên cùng nhau học tập, cùng nhau trưởng thành."
Nói xong, Tiếng Anh lão sư vừa đọc bài khóa vừa đi lên bục giảng.
Thời Ôn nhẹ nhàng thở ra.
Bỗng nhiên có bóng người xuất hiện trên đầu, tóc bị chạm nhẹ.
Trần Trì duỗi tay nhặt lá cây trên tóc của cô.
Thân mình Thời Ôn banh đến gắt gao. Trần Trì biểu tình tự nhiên, mang theo nghiêm túc, tay cũng không dừng lại trên đầu cô lâu. Thời Ôn nhìn đến lá cây nhỏ xíu trên tay của cậu, thần kinh căng thẳng mới trùng xuống.
Cô còn tưởng rằng... cậu đang sờ tóc mình.
Nhưng cho dù như thế thì hành động vừa rồi của cậu cũng quá lớn mật, gần đây hóa học lão sư cùng chủ nhiệm lớp rất chú ý tới cậu, Thời Ôn có chút hổ thẹn, chủ nhiệm lớp để cô làm lớp phó kỉ luật để quan sát Trần Trì, cô lại còn to gan dám cùng Trần Trì nói chuyện yêu đương.
Tan học, Thời Ôn chờ mọi người rời đi hết, mới nhỏ giọng đánh thức Trần Trì, sau đó nói:
"Trần Trì... chúng ta ở trường học không cần có quá nhiều...ừm...tiếp xúc chân tay được không?"
Trần Trì mơ hồ mở mắt ra, nghe được lời này liền xốc xốc lông mi: "Chúng ta có tiếp xúc chân tay?"
Thời Ôn: "Chính là vừa rồi anh chạm vào trán của em."
Trần Trì không nói, cứ như vậy nhìn chằm chằm cô, nhìn đến cả người Thời Ôn không được tự nhiên, làm cô cảm thấy mình vừa đưa ra yêu cầu vô lý không chịu được.
"Em ghét bỏ anh?" Âm cuối của cậu hơi cao.
Thời Ôn quyết đoán: "Không có, không phải."
"Tốt nhất là như vậy." Cậu âm trầm nói, sau đó lại ghé vào trên bàn.
Thời Ôn rõ ràng nhìn thấy đáy mắt cậu nhảy lên chiếm hữu dục cùng cố chấp, sau cổ chợt lạnh.
...
Nhất ban có một cặp yêu nhau bị phát hiện. Hai người đều là hạt giống tốt, lão sư nhanh chóng gọi phụ huynh. Cha mẹ hai bên cũng không trì hoãn liền vội vàng tới.
Cuối cùng, hai người bị ghi tội xử phạt.
Một người ở lại trường, một người chuyển tới trường khác.
Thời Ôn nghe được tin này từ Vương Đình, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
Tiết hóa học, Vương Thuỵ giảng tới nội dung trọng điểm trong bài thi. Mọi lần Thời Ôn sẽ tập trung tinh thần nghe giảng, nhưng lúc này cô vô pháp nghe vào những gì lão sư đang nói.
Người bàn bên cạnh sau khi tỉnh ngủ vẫn ghé vào trên bàn nhìn cô, mặc kệ cô làm cái gì, cậu đều nhìn.
Nhìn mãi không chán sao?
Thời Ôn trong lòng nghĩ vậy, vô cùng lo lắng hóa học lão sư sẽ phát hiện manh mối.
Tan học, Thời Ôn gửi tin nhắn cho Thời Noãn, nói muốn ở lại lớp làm vệ sinh.
Chờ học sinh đi hết, Thời Ôn mới đánh thức Trần Trì.
"Trần Trì. Chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi."
Trần Trì ngồi dậy, nhìn cô.
Thời Ôn bày ra ngữ khí thương lượng: "Nhất ban có một đôi vừa bị phát hiện nên em có chút lo lắng. Vì thế về sau ở trường học chúng ta có thể giống như bạn cùng lớp bình thường thôi được không?"
Sắc mặt Trần Trì lập tức trầm xuống, uể oải hỏi: "Tại sao?"
Thời Ôn: "Bởi vì chủ nhiệm nhất ban đã gọi phụ huynh, hiện tại bọn họ một người học ở đây một người chuyển trường, ở trường học còn bị lão sư quan sát chặt chẽ, ở nhà thì ba mẹ nhìn chằm chằm, muốn nói với nhau một câu cũng không thể."
Trần Trì biểu tình ngày càng khó coi.
Thời Ôn phóng nhẹ âm lượng: "Nếu chúng ta bị phát hiện, buổi sáng em sẽ không thể học cùng anh, tan học cũng phải lập tức về nhà...."
Trần Trì nghe vậy, hoàn toàn biến sắc mặt, trên người loáng thoáng tản ra âm khí.