Chiều ngày hôm sau, Liễu Địch đến văn phòng của thầy Chương.
Thầy Chương vẫn mặc bộ đồ ngày hôm qua, áo sơ mi màu mận và quần jeans màu xanh đậm. Thầy vẫn đeo cặp kính màu nâu trà đó. Không hiểu tại sao cách ăn mặc trẻ trung, đầy sức sống của thầy lại khiến căn phòng nhỏ vốn đơn giản, cứng nhắc bỗng trở nên rực rỡ.
Liễu Địch biết thầy Chương năm nay mới hai mươi tám tuổi. Chỉ là do cách ăn mặc, giọng nói và thái độ lạnh nhạt của thầy khiến người khác có cảm giác thầy đã trải qua trăm cuộc bể dâu. Từ hôm qua, Liễu Địch mới thật sự chú ý, thực ra thầy Chương còn rất trẻ.
Vừa bước vào văn phòng, Liễu Địch bắt gặp người thầy trẻ trung của cô đang tưới nước cho cây hoa nhài. Liễu Địch biết thầy Chương thích chậu hoa nhài này, nhưng thầy chưa bao giờ chăm sóc nó. Từ việc tưới nước, cắt tỉa, bón phân đều do Liễu Địch phụ trách.
Hôm nay, thầy Chương chủ động tưới nước cho cây. Thầy cầm một cái bình phun đơn giản, thái độ rất chuyên tâm. Nhưng nước vẫn phun ra ngoài một nửa. Liễu Địch không hề nghĩ ngợi, vội vàng đi đến, nói nhỏ: "Thầy Chương, để em làm cho!"
Thầy Chương lắc đầu. "Cứ để tôi làm. Từ giờ em không còn ở đây, dù sao tôi cũng phải học cách chăm sóc nó. Những ngày tháng sau này, chỉ có nó ở bên cạnh tôi."
Câu nói rất bình thản nhưng ẩn chứa thâm tình quyến luyến và cả sự bất lực. Liễu Địch cảm thấy vừa cảm động vừa chua xót. Tâm trạng tủi thân và không vui ngày hôm qua chỉ vì câu nói này mà hoàn toàn tan biến. Cô muốn nói điều gì đó nhưng cổ họng tắc nghẹn, không thể thốt thành lời.
Tưới nước cho cây xong, thầy Chương theo thói quen chỉ tay vào chiếc ghế đối diện, Liễu Địch liền ngồi xuống đó. Trên bàn có hai cốc trà nghi ngút khói. Không biết từ khi nào, thầy Chương bắt đầu có thói quen pha hai cốc trà. Liễu Địch cầm một cốc, mùi hương có vị đắng xộc vào mũi cô. Cô không uống trà mà quan sát một lượt căn phòng nhỏ mình đã gắn bó suốt ba năm qua. Bàn làm việc, ghế ngồi, bình giữ nhiệt, cốc trà, lọ mực đỏ, tập vở làm văn, chậu hoa nhài... Đều là những vật rất đỗi bình thường nhưng hôm nay chúng cũng nhuốm màu ly biệt. Bây giờ Liễu Địch mới hiểu vì sao những lúc rời xa quê hương, một cái cây, ngọn cỏ cũng gợi lên nỗi nhớ nhà. Mỗi đồ vật trong căn phòng này đều chứa đựng quá nhiều kỷ niệm, tích tụ quá nhiều tình ý.
Liễu Địch lại đưa mắt về phía thầy Chương. Mặc dù sắp chia tay nhưng thầy vẫn bình tĩnh và lạnh nhạt. Trên gương mặt thầy ẩn hiện nét trầm tư. Thầy ngồi yên lặng, lông mày hơi nhíu lại. Có mấy lần khóe miệng thầy động đậy, dường như thầy muốn nói chuyện nhưng cuối cùng lại không thốt ra lời.
Hai thầy trò ngồi im lặng trong văn phòng, trầm mặc cảm nhận nhịp đập của trái tim đối phương, lặng lẽ lắng nghe tiếng bước chân ly biệt đang chậm rãi tiến lại gần.
Đúng năm giờ, Liễu Địch dắt tay thầy Chương đi ra trạm xe buýt nhỏ.
Cây dương liễu vẫn rủ cành lá, đung đưa trong gió. Hoa đinh hương đã úa tàn từ lâu, chỉ còn lại những chiếc lá hình trái tim màu xanh lục. Biển báo đứng cô độc ở đó, đón hết chuyến xe này đến chuyến xe khác. Ánh mắt Liễu Địch dừng lại ở từng vật thể quen thuộc như muốn chào tạm biệt những người bạn cũ.
Ông mặt trời từ từ lặn xuống nhưng vẫn cháy rực giữa không trung. Liễu Địch chưa bao giờ nhìn thấy ánh tịch dương đỏ rực như vậy. Mặt trời như cố bùng cháy, cháy hết mình, tỏa ra chút ánh sáng huy hoàng cuối cùng, chiếu sáng thế giới mà nó yêu quý. Vầng mây trên cao được nhuộm màu vàng rực rỡ, xán lạn. Liễu Địch ngẩn ngơ ngắm nhìn cảnh mặt trời lặn, quên hết mọi chuyện xung quanh.
"Liễu Địch!" Thầy Chương đột ngột lên tiếng.
Liễu Địch giật mình, thần trí trở về hiện thực. "Chuyện gì vậy, thầy Chương?" Liễu Địch nhiệt tình hỏi thầy. Thực ra cả buổi chiều, cô chờ đợi thầy Chương nói với cô điều gì đó. Cô không muốn chia tay trong câm lặng.
"Liễu Địch!" Thầy Chương lại gọi tên cô, giọng thầy đứt quãng: "Em... em có thể cho tôi "ngắm" em được không?"
Liễu Địch ngây người. Thầy Chương muốn "ngắm" cô? Liễu Địch hiểu ý thầy ngay tức thì. Cô đột nhiên thấy hai má nóng bừng, tim đập thình thịch. Trước đề nghị bất ngờ của thầy Chương, cô thấy thẹn thùng và bối rối, không biết làm thế nào mới phải. Thầy Chương lặng lẽ đợi một lát. Sau đó, bờ môi đang mím chặt của thầy phát ra tiếng thở dài rất khẽ, rồi thầy từ từ quay người, xoay lưng về phía Liễu Địch.
Liễu Địch chợt rung động. Cô có thể nhận ra khao khát và yêu cầu của thầy qua giọng nói và tiếng thở dài mà thầy không muốn biểu lộ. Khao khát này rất mãnh liệt, yêu cầu này rất khó mở lời. Liễu Địch đột nhiên hiểu rõ, phải có dũng khí lớn đến mức nào thì thầy Chương mới đưa ra đề nghị này. Sao cô có thể cự tuyệt đề nghị của thầy được chứ? Nghĩ như vậy, Liễu Địch lặng lẽ đi đến trước mặt thầy Chương. Cô nhẹ nhàng nắm hai tay thầy, từ từ đặt lên đôi má đỏ bừng của mình.
Đôi tay thầy Chương run run. Sau đó, hai bàn tay thô ráp của thầy bắt đầu di chuyển từng chút một trên mặt Liễu Địch. Thầy vuốt mái tóc dài óng mượt của cô, vuốt ve bờ trán rộng, cặp lông mày thanh tú, đôi mắt trong như hồ nước mùa thu, sống mũi thẳng xinh xắn, bờ môi chúm chím, làn da nhẵn mịn, cái cằm thanh mảnh làm rung động lòng người... Thầy vuốt ve rất chậm, như muốn dùng cả trái tim để nắm bắt từng đặc điểm nhỏ bé nhất, cảm nhận từng đường nét thầy không nhìn thấy.
Liễu Địch đứng yên lặng, để mặc thầy khám phá gương mặt cô. Trong lòng cô dội lên sự cảm động khó diễn tả. Sau đó, cô cảm thấy đôi bàn tay thầy Chương trượt xuống dưới, đặt trên bờ vai mảnh khảnh của cô.
"Mọi người đều nói em là một cô bé xinh đẹp." Thầy Chương nói khẽ, giọng vô cùng dịu dàng.
Trong lòng Liễu Địch thoảng qua một cơn gió nhu tình. "Không!" Cô nói. "Bọn họ nói quá đấy thầy, em chỉ là một con vịt con xấu xí mà thôi."
Thầy Chương lắc đầu. "Em chắc chắn không phải là vịt con xấu xí, em là thiên nga trắng. Ít nhất trong lòng tôi, em mãi mãi là thiên nga trắng đẹp nhất."
"Thầy Chương!" Liễu Địch cảm động đến mức sống mũi cay cay, cổ họng tắc nghẹn. Viền mắt cô ươn ướt, gương mặt thầy nhòe đi.
Thầy Chương tiếp tục nói khẽ, giọng điệu bình thản của thầy ẩn chứa một tình cảm mãnh liệt không thể đè nén: "Tôi thật sự hy vọng... lúc này... đôi mắt tôi có thể bừng sáng, cho dù chỉ một phút. Một phút thôi cũng được, tôi nguyện dùng cả sinh mạng của mình để đánh đổi."
Đôi bàn tay thầy đặt trên vai Liễu Địch đột nhiên run rẩy. Thầy nắm chặt bờ vai Liễu Địch, hơi thở dồn dập, Ⱡồ₦g иgự¢ phập phồng. Sau đó, thầy bất ngờ kéo Liễu Địch vào lòng, đầu cô tựa vào vai thầy, hai cánh tay mạnh mẽ của thầy ôm chặt người cô.
Liễu Địch hoảng hốt, cô muốn giãy ra theo bản năng. Nhưng cô nghe tiếng trái tim tràn đầy sức sống đập thình thịch trong Ⱡồ₦g иgự¢ thầy Chương, nhịp đập đó như biểu lộ thứ tình cảm mãnh liệt và đẹp đẽ nhất. Liễu Địch ngẩng đầu nhìn thầy. Gương mặt của thầy vừa rồi vẫn còn xúc động, lúc này đã trở lại vẻ bình tĩnh thường lệ.
Liễu Địch không tài nào hiểu nổi, dưới vỏ bọc bình thản đó lại là một trái tim đập dữ dội như vậy. Cô thầm thở dài, ba năm qua, phần lớn thời gian thầy Chương đều là núi băng lạnh lùng, thầy đã che giấu rất kĩ trái tim nhiệt tình và nhạy cảm của mình. Nghĩ đến đây, Liễu Địch bất giác chủ động áp sát thân hình bé nhỏ vào lòng thầy Chương, đồng thời giơ hai tay ôm thắt lưng thầy.
Toàn thân thầy Chương run nhẹ. Hai thầy trò cứ như vậy, lặng lẽ dựa vào nhau, dùng cơ thể và tâm hồn để cảm nhận sự tồn tại của đối phương trong thời khắc cuối cùng trước khi chia tay.
Liễu Địch phát hiện nhịp đập của trái tim thầy Chương chậm lại. Cô từ từ chìm vào bầu không khí yên ả, đẹp đẽ này. Trong không khí đó, cô cảm thấy một thứ tình cảm tốt đẹp nhất, chân thành nhất, thuần khiết nhất vây quanh mình.
Xe buýt từ phía xa đi tới nhưng Liễu Địch không hề biết. Thầy Chương là người có phản ứng trước. "Liễu Địch, xe đến rồi." Nói xong, thầy liền buông hai tay. Liễu Địch giật mình, như bị kéo trở lại hiện thực. Cô đột nhiên cảm nhận một cách rõ ràng sự ly biệt.
Xe buýt chầm chậm tiến lại gần, cuối cùng dừng lại bên tấm biển báo. Liễu Địch đỡ cánh tay thầy Chương, bàn tay cô run rẩy, trái tim cô đau đớn, đến mức cô muốn khóc mà không khóc nổi. Thầy Chương vẫn giữ vẻ bĩnh tĩnh, gương mặt thầy thể hiện vẻ mãn nguyện và an ủi. Thầy chậm rãi bước lên xe, bình thản đi đến chỗ ngồi.
"Ding doong", cánh cửa sắt vô tình đóng chặt. Xe buýt bắt đầu chuyển bánh. Liễu Địch đứng bất động bên tấm biển báo, cô cũng không biết mình đang nghĩ gì. Sau đó, khi xe buýt vừa đi, thầy Chương đột nhiên ló đầu ra khỏi cửa sổ xe, vẫy tay với Liễu Địch.
Liễu Địch hoàn toàn sững sờ khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên gương mặt thầy. Thầy Chương nở nụ cười, lần đầu tiên thầy cười tươi. Nụ cười đó trong sáng như bầu trời mùa thu không một gợn mây, lại rạng rỡ như ánh nắng mùa xuân...
Liễu Địch ngây ngốc dõi theo chiếc xe buýt mỗi lúc một xa, cho đến khi gương mặt và nụ cười rạng rỡ của thầy Chương biến mất trong ánh chiều tà.