Đúng vậy, thầy Chương là người giàu tình cảm nhưng không biểu lộ ra ngoài. Liễu Địch đã lĩnh hội sâu sắc điều này trong quá trình đưa thầy ra bến xe buýt và cùng thầy đợi xe mỗi ngày.
Tiễn thầy Chương ra bến xe là việc làm thanh thản và dễ chịu nhất của Liễu Địch trong một ngày. Khi chuông báo tan học vang lên, Liễu Địch nhanh chóng thu dọn sách vở, cho vào cặp. Cô là người đầu tiên lao ra khỏi phòng học, chạy một mạch đến văn phòng của thầy Chương.
Mỗi lần tới văn phòng của thầy Chương, Liễu Địch đều chạy như bay, bản thân cô cũng không hiểu tại sao cô phải vội vàng như vậy. Sau đó, cô nhẹ nhàng gõ cửa mà không vào luôn. Đợi một lát, thầy Chương sẽ cầm cặp da màu đen đi ra ngoài. Liễu Địch dắt tay thầy Chương, hai thầy trò cùng rời khỏi trường, đi về phía trạm xe buýt số 2.
Đoạn đường từ trường học tới trạm xe buýt rất ngắn, chỉ khoảng một trăm mét. Nhưng Liễu Địch cảm thấy con đường dài một trăm mét này tràn ngập không khí ấm áp và dễ chịu, khó diễn tả thành lời.
Ánh hoàng hôn kéo dài hình bóng của hai thầy trò. Cơn gió mát rượi, thỉnh thoảng còn mang theo mùi thơm của thức ăn khiến người khác thèm đến chảy nước miếng. Từng tốp học sinh đeo cặp sách đi ngang qua hai thầy trò, cười nói vui vẻ. Tan học là thời khắc vui vẻ nhất của học siinh. Lặng lẽ nghe tiếng bước chân đều đặn trên vỉa hè, Liễu Địch cảm thấy vô cùng thư thái. Bao mệt nhọc của một ngày hoàn toàn tan biến trên đoạn đường ngắn.
Trạm xe buýt số 2 là bến xe rất nhỏ. Ở đây không có mái che, cũng không có ghế ngồi, chỉ có một tấm biển báo bằng sắt cô độc đứng trên vỉa hè. Bên cạnh biển báo là cây dương liễu rất lớn, cành lá mềm mại rủ xuống mặt đất. Vào mùa xuân, trên cành cây mọc đầy chồi non, non đến mức có thể nhỏ nước, nhìn từ xa chỉ thấy một màu xanh lục dịu dàng. Cách biển báo không xa là một bồn hoa nhỏ, Liễu Địch thường đỡ thầy Chương ngồi ở bệ xi măng của bồn hoa nghỉ ngơi. Trong bồn hoa trồng mấy khóm đinh hương. Khi chồi non của cây dương liễu nhú thành những chiếc lá màu xanh lục, đinh hương cũng nở từng đóa hoa tím. Chúng như vô số những ngôi sao nhỏ màu tím đan xen giữa những phiến lá hình trái tim.
Liễu Địch luôn tin vào truyền thuyết đẹp đẽ về cây đinh hương, do đó, cô thành kính tìm kiếm bông hoa đinh hương năm cánh. Nếu tìm được, cô sẽ lén bỏ vào chiếc cặp da của thầy Chương, hy vọng nó có thể mang hạnh phúc đến cho thầy. Còn thầy Chương thường ngồi im lặng ở đó, bứt một ngọn cỏ đưa lên mũi, ngửi mùi hương pha trộn mùi bùn đất của lá cỏ, dần chìm vào trạng thái trầm tư.
Mùa hè là mùa mưa. Sáng sớm, Liễu Địch đều theo dõi bản tin dự báo thời tiết. Nếu dự báo có mưa, cô sẽ mang theo hai cái áo mưa. Một điều trùng hợp là thầy Chương cũng thường cầm theo hai cái ô. Mỗi lúc như vậy, hai thầy trò mỗi người mặc một cái áo mưa và cầm ô đi ra bến xe.
Nếu gặp ngày mưa bão, thầy Chương và Liễu Địch tới mái hiên ở gần đó trú mưa. Liễu Địch sợ nhất là sấm sét. Một lần, tiếng sấm kinh thiên động địa đột nhiên vang lên bên tai, cô kinh hãi hét lên một tiếng, vùi đầu vào lòng thầy Chương, ôm chặt thắt lưng thầy, tựa hồ thầy trở thành thần hộ vệ của cô.
Người thầy Chương run run nhưng thầy không hề né tránh, cũng không giơ tay ôm Liễu Địch. Thầy chỉ nói một câu bâng quơ: “Đừng sợ, Liễu Địch. Là ông trời đang gầm gừ mà thôi. Thế gian này có quá nhiều chuyện bất bình, ông trời thỉnh thoảng cũng không vừa mắt.”
Giọng nói của thầy vẫn lạnh nhạt và bình tĩnh nhưng lại có sức mạnh an ủi rất lớn. Liễu Địch ngẩng đầu, lúc này cô mới ý thức được mình đang ôm chặt người thầy. Cô đỏ bừng mặt, lập tức buông tay. Liễu Địch muốn lên tiếng giải thích nhưng thầy Chương lắc đầu, tựa hồ “nhìn” rõ sự quẫn bách và bối rối của cô. Liễu Địch hoảng hốt nhìn thầy Chương. Gương mặt thầy không có bất cứ biểu cảm nào, dường như không bị tiếng sấm hay bất cứ nhân tố nào khác làm nhiễu loạn.
Đến mùa thu, cây dương liễu cao lớn bắt đầu rụng lá, đinh hương cũng úa tàn. Đầu tiên, những phiến lá mỏng rơi xuống lối đi, phủ đầy nền xi măng. Con người giẫm lên những chiếc lá rụng, phát ra những tiếng lạo xạo. Thầy Chương thường dừng bước, chăm chú lắng nghe bản nhạc lá rụng dưới chân. Ánh hoàng hôn nhuộm một màu vàng óng lên tóc thầy, cùng với lá vàng dưới mặt đất, tạo thành hình ảnh bi tráng đầy ấn tượng.
Có lần, thầy Chương nhặt một phiến lá dưới đất, nhẹ nhàng đưa lên mũi ngửi. Một bé gái tầm sáu, bảy tuổi chạy tới, hiếu kỳ hỏi thầy: “Chú ơi, lá rụng có thơm không ạ?”
Liễu Địch chưa từng nhìn thấy thầy Chương có biểu hiện ôn hòa như vậy. Thầy ngồi xổm xuống, tay lần lần đặt lên hai vai bé gái, cất giọng dịu dàng: “Lá không thơm nhưng mỗi chiếc lá rụng đều có mùi của mặt trời.”
Trong lòng Liễu Địch đột nhiên trào dâng sự cảm động. Cổ họng cô tắc nghẹn, viền mắt ươn ướt. Không biết bao lâu sau, cô sờ lên khóe mắt, mới phát hiện nơi đó có giọt lệ.
Mùa đông, gió lạnh từ phương Bắc thổi tới khiến cả thành phố chìm trong giá rét. Cây dương liễu như bị đông cứng, khóm đinh hương cũng vậy, đến tấm biển sắt của trạm xe buýt cũng như bị đông cứng. Liễu Địch không ngừng xoa hai tay, giậm chân để lấy hơi ấm. Thầy Chương chỉ mặc một áo khoác màu đen nhưng thầy thường vô tình hay hữu ý đứng trước Liễu Địch để chắn gió lạnh cho cô.
Hai thầy trò thích nhất vẫn là những ngày tuyết rơi, mặc dù lúc đó người đợi xe buýt rất đông, trên xe buýt chen chúc, chật chội. Hoa tuyết trắng rơi xuống, che đi mọi thứ xấu xí, khó coi khiến thế giới trở nên thuần khiết và đẹp đẽ. Liễu Địch thích ngắm cảnh hoa tuyết bay bay dưới ngọn đèn đường, trông giống những con đom đóm của ngày hè. Còn thầy Chương đứng bất động ở đó, để mặc hoa tuyết rơi đầy trên áo khoác đen, tạo thành một mảng trắng xóa. Thỉnh thoảng thầy tháo găng tay, thò cả hai tay vào lớp tuyết dày, một lúc lâu mới rút ra, ngón tay của thầy lạnh cóng đến ửng đỏ.
Đúng vậy, quãng thời gian từ trường đến trạm xe buýt là khoảnh khắc đẹp đẽ, đợi xe buýt cũng là khoảnh khắc đẹp đẽ, đáng nhớ. Mặc dù trong khoảng thời gian đó, hai thầy trò hầu như không trò chuyện, nhưng họ đều cảm thấy một sự ấm áp không thể nói thành lời. Chỉ có những lúc như vậy, thầy Chương mới vô tình để lộ tình cảm mà thầy cố ý che giấu bấy lâu. Mỗi khi thầy bộc lộ tình cảm, Liễu Địch đều cảm thấy trái tim cô xích lại gần thầy thêm một chút.
Tuy nhiên, xe buýt trước sau gì cũng đến. Mỗi khi xe buýt số 2 tới nơi, bao giờ thầy Chương cũng phát hiện ra trước Liễu Địch. Thầy có thể nhận ra âm thanh của các loại ô tô, không bao giờ nhầm lẫn. Liễu Địch đành đỡ thầy lên xe. Cánh cửa xe buýt khép lại, mang theo tâm tình dễ chịu và thanh thản, để lại một khoảng trống khiến Liễu Địch thẫn thờ hồi lâu.