“Nghe nói anh đã không ăn gì nhiều ngày nay rồi, ngày nào cũng tiếp nước hoa quả để duy trì.” Câu đầu tiên Hạ Thần nói khi vừa bước vào cửa, có vẻ gì đó khá giận dữ.
“Cảm ơn anh đã đến thăm tôi, mời ngồi.”
Trong bộ quần áo bệnh nhân, trông Dương Duệ gầy hom hem đến mức không ra hình người nữa, anh tựa vào đầu giường, ánh mắt chẳng có gì khởi sắc so với lần gặp trước kia.
Dương Duệ chẳng biết được tại sao anh ta lại biết những điều này, nhưng với anh bây giờ, chuyện đó chẳng có gì quan trọng hết.
Đặt túi hoa quả và bó hoa xuống, Hạ Thần nhận thấy mình hơi nóng giận quá đà, anh xuống giọng xin lỗi một câu, sau đó nói tiếp:
“Tô Tiểu Lương nhờ tôi chuyển lời đến cậu…”
“Cô ấy còn không thèm gặp tôi thêm một lần nữa thì còn có gì để mà nói?”
Tinh thần Dương Duệ giờ đã mệt lả, ánh mắt cùng lời lẽ đều lạnh lẽo như nhau.
Đúng thế, anh không thể không lạnh.
Sau cái ngày chia tay ở trường Hối Văn đó, Dương Duệ vẫn không thể chấp nhận được sự thật quá phũ phàng này, anh đã đến tìm Tô Tiểu Lương không biết bao nhiêu lần, ngày anh chờ, đêm anh đợi dưới cổng khu nhà của cô, thậm chí còn đến bước đường khóc lóc cầu xin, nhưng Tô Tiểu Lương vẫn không xuất hiện trở lại trước mặt anh lấy một lần. Ngày anh bị tai nạn, chính là ngày anh nói muốn gặp mặt lần cuối cùng, nhưng cô vẫn không xuất hiện, mặc cho anh đứng ngoài gõ cửa, bấm chuông điên loạn.
Lòng dạ cô thật sự đã quá tuyệt tình, như thể hóa thành sắt đá hết rồi, tại sao con người vốn mềm yếu như cô lại có thể như vậy được?
Mấp máy môi, hình như Hạ Thần muốn giải thích chuyện gì đó, cuối cùng anh rút ra một tấm thiệp màu đỏ tươi đặt lên đầu giường nói:
“Cô ấy nhờ tôi nói với cậu: Nếu anh tiếp tục sống, thì thế giới này còn sống; nếu anh ૮ɦếƭ rồi, thì thế giới này cũng ૮ɦếƭ.”
“Cậu có lời nào muốn tôi chuyển lại không?”
Đợi một lúc lâu không thấy Dương Duệ nói gì, biết lòng anh đang xáo trộn, Hạ Thần cũng không định nói gì thêm.
Chỉ có điều, anh ta mãi mãi cũng không thể biết rằng, trên đời này có một cô gái yêu anh ta như vậy, như vậy đấy!
Rời mắt khỏi khuôn mặt lạnh tanh của Dương Duệ, dù đã chế ngự được những cảm xúc ái ố hỉ nộ của mình rất tốt, nhưng bất chợt trong lòng Hạ Thần lại nảy sinh một sự ngưỡng mộ rất mãnh liệt.
Ngưỡng mộ Dương Duệ, ngưỡng mộ thật sự.
Cho dù cuối cùng anh ta không thể có được người mình yêu đi bên cạnh, nhưng, lại có đến hai cô gái yêu anh ta chân thành nhất, vô tư nhất.
Ánh mắt Dương Duệ vẫn bất động ngoài cửa sổ, có vẻ Dương Duệ không đoái hoài đến mình nữa, dù tiếc nuối nhưng Hạ Thần cũng đành lẳng lặng ra về. Khi tay anh vừa đặt lên nắm cửa, bỗng sau lưng vang lên giọng nói của Dương Duệ, giọng nói không còn lạnh tanh nguội ngắt như vừa rồi nữa, mà khàn khàn bối rối làm người ta thấy đau lòng:
“Có lẽ đời này kiếp này tôi và cô ấy không còn cơ hội gặp lại nhau nữa, xin anh hãy chuyển lời đến cô ấy: Nếu một ngày nào đó trong cuộc đời này còn có thể được gặp lại cô ấy, tôi hi vọng cô ấy có thể tươi cười và chào tôi rằng: Hi, tôi là Tô Tiểu Dương, Dương trong chữ ánh sáng mặt trời.”
Hạ Thần chợt nhớ tới câu anh ta đã nói khi nói chuyện ở bờ sông: Xin anh hãy để cô ấy trở về với tên Tô Tiểu Dương.
Vì anh ta, Tô Tiểu Dương đã trở thành Tô Tiểu Lương.
Và cũng chính anh ta, là người mong muốn Tô Tiểu Lương hãy trở lại là Tô Tiểu Dương.
Thế nhưng, liệu mình có làm được không?
Anh không biết.
Ngẩng đầu đón nhận ánh mặt trời chiếu thẳng vào mặt, Hạ Thần gật đầu nói:
“Tôi sẽ chuyển lời cho cô ấy, ngoài ra, tôi muốn nói với cậu, về lời đề nghị của cậu, tôi sẽ cố gắng, cố gắng hết mình.”
“Cảm ơn!”
Khi bóng Hạ Thần đã biến mất khỏi ngưỡng cửa, Dương Duệ mới thốt ra được câu cảm ơn đó, có vài giọt nước mắt lăn dài trên má: “Nếu anh tiếp tục sống, thì thế giới này còn sống; nếu anh ૮ɦếƭ rồi, thì thế giới này cũng ૮ɦếƭ. Nhóc ơi, em vẫn còn sống ở trên đời, sao anh nỡ nhẫn tâm để thế giới này ૮ɦếƭ đi? Đây chính là điều em muốn nói với anh?”
Khoảng thời gian trung tuần tháng giêng, nhiệt độ cả ngày khắp mọi nơi của thành phố Y duy trì ở mức thấp.
Trên con đường cao tốc dẫn đến sân bay, một chiếc Mercedes màu đen xé gió lao vun ✓út trên đường.
Trước lối vào khu đại sảnh sân bay quốc tế, Dương Duệ cúi người chui ra khỏi xe, chiếc áo gió vừa vặn màu vàng kết hợp giữa màu be và màu nâu làm anh trông thanh lịch vô cùng. Đứng trong gió lạnh, thần sắc anh khá yên ả, trong con mắt đen láy, không hề có bất kỳ tạp chất nào. Người tiếp theo xuống xe là Anna, vẫn phong thái thong thả nhã nhặn như thường ngày, trong đáy mắt ẩn chứa nét gì đó vừa đau khổ mà lại vừa ngọt ngào. Hai người sánh bước bên nhau đi vào trong.
Không ai biết được, thực ra người đàn ông này đã để toàn bộ trái tim của mình ở lại đây, để lại mãi mãi.
Giáp mặt nhau trước cửa ra vào khu nhà kính để chờ lên khoang hạng VIP, hai người cùng ngồi xuống chiếc ghế da mềm mại, không ai nói với ai một câu.
Ánh mắt Dương Duệ bình thản hướng về phía trước, lặng lẽ nhìn vào bóng của chính mình trong tấm kính.
Cuối cùng anh đã quyết định trở về Úc, trở về con đường anh đã đi qua sáu năm trước.
Từ bỏ hết mọi nỗi ám ảnh, tim anh giờ đã trống rỗng, đi tiếp trên con đường nào bây giờ liệu còn có gì quan trọng nữa không?
Vu Chấn và Dương Việt Phong biết được quyết định này của anh, chắc chắn đã cười ha hả với nhau, nhất là Vu Chấn, ông ta đã tuyên bố, sau khi trở về sẽ đẩy anh lên ngồi vào chiếc ghế của ông ta và hứa từ nay sẽ không ૮ưỡɳɠ éρ anh làm bất kỳ chuyện gì nữa, chỉ cần anh có thể yên thân mà sống cùng con gái ông ta. Dương Việt Phong thì phấn khích không nói lên lời, tìm Dương Duệ cảm ơn lên cảm ơn xuống, thế nhưng Dương Duệ chỉ nói lại một câu duy nhất: Cháu muốn rời khỏi SUA, muốn theo đuổi lại con đường y học cháu đã bỏ lỡ sáu năm trước, từ nay về sau, sẽ không bước chân vào thương trường nữa.
Khi đó Dương Việt Phong đã không dám tin vào tai mình, khi định lên tiếng mắng nhiếc cậu cháu thì bị Vu Chấn ngăn lại.
Mặc dù Vu Chấn cũng rất ngạc nhiên, nhưng ông ta hiểu rõ, vào lúc này ông ta tuyệt đối không thể nói KHÔNG với anh.
Sau một hồi suy tính, thấy không còn gì phải lo ngại nữa, Vu Chấn cùng tay chân đã lên máy bay về Úc trước đó hai ngày.
4 giờ chiều hôm đó là giờ bay của Dương Duệ và Anna.
“Khi mới đến đây em đã chụp rất nhiều ảnh, nếu anh đồng ý, khi trở về em sẽ rửa ra và làm thành một tập album, coi như đồ lưu niệm.”
Anna lên tiếng để phá vỡ sự im lặng, nhưng lời vừa nói ra, cô lập tức hối hận.
Dương Duệ ngoảnh mặt sang nhìn cô, ánh mắt anh thật khó đoán.
Có lẽ anh không muốn lưu giữ bất kỳ thứ kỷ niệm hay lưu niệm nào liên quan đến thành phố Y này.
Anna đang định lên tiếng chữa cháy, thì Dương Duệ lên tiếng: “Được, định làm gì thì làm luôn đi.”
“Đợi em làm xong sẽ đưa cho anh xem.”
“Ừ.”
“Lady and gentlemen…”
Giọng nói vui vẻ của cô phát thanh viên nhắc nhở chuyến bay đến Sydney sắp cất cánh, Anna đứng lên trước, đi được mấy bước thì phát hiện ra Dương Duệ không đi cùng phía sau. Ngoảnh đầu nhìn lại, anh vẫn đứng ở chỗ cũ, ánh mắt vẫn trân trân hướng về chỗ cánh cửa tự động ra vào khu đại sảnh. Anh đang đợi Tô Tiểu Lương, thế nhưng, liệu cô ấy có đến không? Nghĩ đến gương mặt thanh tú xinh đẹp đó, Anna rất buồn lòng, cô quay lại bên Dương Duệ, cùng anh đứng nhìn ra phía cửa, chờ đợi rất lâu. Đến khi tiếng loa phóng thanh giục giã quá nhiều lần, mà không nhìn thấy hình bóng quen thuộc đâu, Dương Duệ mới sực tỉnh, phát hiện ra Anna đã đang thẫn thờ đứng cạnh mình từ bao giờ rồi, sau đó anh lãnh đạm nói: “Đi thôi!”
Trong khoang hạng nhất, Dương Duệ ngồi bên cạnh cửa sổ.
Sau một loạt các thủ tục nhắc nhở và kiểm tra, cuối cùng thì máy bay cũng lăn bánh trên đường băng.
Tốc độ lăn trên đường ray càng lúc càng nhanh, Dương Duệ ngoảnh mặt sang một bên, tựa đầu vào ghế, nhắm mắt lại, trong giờ phút máy bay cất cánh lên tới mây trời, nước mắt đã thoát khỏi sự kìm nén của anh, lăn dài trên má.
Thực ra, trong giây phút này không chỉ có một mình anh trào nước mắt giữa không trung, mà ở dưới mặt đất, ở một nơi gần với khu nhà kính, có một bóng người đang tận mắt nhìn theo chiếc máy bay cất cánh về Sydney đang bay đi càng lúc càng xa, càng lúc càng nhỏ ấy, Tô Tiểu Lương cho tay lên bít lại tiếng khóc thất thanh của mình, nhưng vẫn không ngăn được những ánh nhìn kỳ quái của những người khác ở giữa chốn công cộng này. Khóc đến lúc hai mắt đau buốt, khi ngẩng đầu lên thì đã không thấy bóng dáng chiếc máy bay đâu nữa rồi, chỉ còn mấy đám mây đang buồn rầu trôi lặng lẽ. Đặt mấy ngón tay lên tấm cửa kính, Tô Tiểu Lương vẫn đứng bất động trong tư thế ngẩng mặt lên trời ngóng trông như vậy rất lâu:
Dương Duệ, em yêu anh, tình yêu của chúng ta đã không được tiếp tục trong thế giới này, vì thế, để em tiễn anh đi xa bằng ánh mắt này thôi.
Dương Duệ, em yêu anh, chỉ có thể yêu anh ở một nơi bên ngoài thế giới này, hoặc ở nơi không tồn tại sinh ly tử biệt, ở nơi bất tận của trời đất như anh đã nói.
Dương Duệ, em yêu anh, tạm biệt.
Một chiếc khăn tay được đưa đến trước mặt, cô ngoảnh mặt sang nhìn, thì ra là Hạ Thần. Không biết anh đã lẳng lặng đứng đó từ lúc nào rồi:
“Lau mặt đi.”
“Cảm ơn!” Tô Tiểu Lương nhận lấy chiếc khăn, nở một nụ cười nhạt tỏ ý cảm ơn. Cô cúi gằm mặt xuống để lau nước mắt, nghĩ đến rất nhiều chuyện vẫn chưa nói rõ với anh, thế rồi cô lên tiếng:
“Hạ Thần, xin lỗi anh, em… em muốn nói chuyện với anh, có một số chuyện…”
“Anh biết em đang muốn nói gì, không cần xin lỗi, anh chưa bao giờ cảm thấy em làm gì có lỗi với anh cả. Ngoài ra, trước khi đi, cậu ấy có cầu xin anh một việc, mong muốn anh có thể để em trở về làm Tô Tiểu Dương. Anh biết chuyện này rất khó, thế nhưng, xin em hãy tin anh, anh sẽ cố gắng hết mình, không chỉ vì lời hứa đã hứa với cậu ấy, mà cũng vì anh thật lòng mong em được hạnh phúc. Tiểu Dương, xin em hãy cho anh một cơ hội, có được không?”
“Nhưng… em…”
Những lời giãi bày khẩn khoản nặng tình làm Tô Tiểu Lương đành bó tay, đang miễn cưỡng chuẩn bị nói rõ ý nghĩ của mình chợt điện thoại trong túi cô rung lên.
Nói xin lỗi anh một câu, cô vội rút điện thoại ra, trên màn hình hiển thị tên Trần Quốc An.
Nhanh chóng ấn nút nhận cuộc gọi, tinh thần Tô Tiểu Lương bỗng khởi sắc, lập tức nói đồng ý với ông ta.
Hạ Thần vẫn lặng lẽ đứng bên cạnh, chỉ thấy biểu hiện trên sắc mặt Tô Tiểu Lương rất lạ, lúc thì cười nói lại tỏ ra kinh ngạc, cho đến khi tắt máy, sự ngạc nhiên vẫn còn đọng lại trên mặt cô.
“Ai gọi cho em vậy? Có chuyện gì à?”
“Là sếp cũ của em, Trần Quốc An, ông ấy thông báo cho em biết, Tổng công ty mời em quay trở về làm Tổng giám đốc phụ trách khu vực châu Á – Thái Bình Dương, nếu như em đồng ý…”
“Đây là một chuyện tốt, sao sắc mặt của em lại kỳ lạ vậy?”
Thấy có nước mắt đọng trên khóe mắt cô, Hạ Thần vừa đặt xong câu hỏi liền cảm thấy mình lỡ miệng rồi.
Như vậy, có phải Dương Duệ và cô sẽ lại có mối liên hệ không?
Nhướn cong đôi lông mày, Tô Tiểu Lương đi đến bên ô cửa kính, ngẩng mặt ngóng về phía chân trời, nơi trời đất đang chuyển vần cho lúc mặt trời lặn.
Ánh vàng đang tan dần, tan dần, từng lớp, từng lớp mây trùng điệp, ánh mặt trời xế chiều kéo bóng họ nghiêng dài trên mặt đất…