Bên Ngoài Thế Giới Em Yêu Anh - Chương 37

Tác giả: Lương Liễu Lưu Ly

Không khí trầm mặc lan tỏa… Liếc mắt nhìn sang, thấy sự thất vọng đang bốc lên trên đôi lông mày anh tuấn của Dương Duệ, Tô Tiểu Lương rủ mắt xuống nhìn chằm chằm vào mười ngón tay của mình, trái tim cô như ૮ɦếƭ chìm trong làn nước đá lạnh căm căm.
Ánh mặt trời dừng lại trên cơ thể anh, rồi phản chiếu lại những tia hoảng hốt.
Cuối cùng, Dương Duệ xuống nước.
Anh khẽ thở dài, phá vỡ sự im ắng nặng nề này đi, bóng người anh tuấn của anh ẩn nấp dưới hàng cây xanh: “Nhóc, đây là nơi có nhiều kỷ niệm của chúng mình nhất, không thích hợp để nói với nhau những chuyện nặng nề như vậy ở đây. Đi thôi, đi đến chỗ quán trà sữa Góc Xiên ngồi nói chuyện, em còn nhớ quán đó không, ngày xưa em thích uống trà sữa trân châu ở đó nhất. Khi anh mới quay về đã để ý đến nó, tưởng đã đóng cửa rồi, ai ngờ vẫn còn bán hàng, chỉ không biết là có đổi chủ hay không thôi.”
Giọng nói ấm áp quen thuộc ấy, nghe trong đó chứa bao nhiêu sự khoan dung, nhượng bộ của anh, nước mắt Tô Tiểu Lương dường như sắp trào ra ngoài.
Thế nhưng, càng lưu luyến không muốn rời xa, lại càng là lúc sắp phải từ bỏ nhau rồi.
Hình như những điều tưởng như không hợp logic chút nào lại cứ ứng với vạn sự của con người trên thế gian này.
“Anh từng bảo chúng ta nên có một đứa con, nếu em đoán không nhầm, đứa con chính là một chiêu mà anh dùng để tấn công Anna phải không?”
Dáng người đen sì, lầm lũi của anh bỗng cứng đơ lại, đang xoay người định tiến về phía trước, nghe câu nói này của cô, Dương Duệ chầm chậm ngoảnh lại cùng một sắc mặt sửng sốt đến tột độ. Sáu năm nay, năm lần bảy lượt anh từ chối đề nghị sinh em bé của Anna, kỳ thực đây chính là một nước cờ anh đã tính đến từ lâu. Anh biết rõ mình có ba đầu sáu tay thì cũng không thể đối đầu được với lão gian manh, mưu mô hiểm độc Vu Chấn, nên anh chỉ có thể lợi dụng Anna. Thực tế cũng chứng minh, sức khỏe yếu ớt của Anna không cho phép cô ấy có con, vì vậy, anh đã âm thầm mở cờ trong bụng từ rất lâu. Chỉ cần bắt đúng thời cơ, cô tin là Anna sẽ nhượng bộ. Đối với bất cứ người phụ nữ nào mà nói, không thể sinh con đều là một chuyện vô cùng trầm trọng.
Phải thừa nhận rằng, đây là hành vi lợi dụng niềm tin, lợi dụng chính người phụ nữ luôn một lòng, một dạ đối tốt với anh.
Hoặc thế nào đi nữa anh cũng cảm thấy chuyện này không có gì hay ho cả, nên anh định không nói cho Tô Tiểu Lương biết.
Nếu ngay đến chuyện con cái cũng có thể lấy ra làm quân cờ trên bàn cờ thì có lẽ không có người phụ nữ nào có thể chấp nhận được sự an bài này đâu.
Ánh mắt càng lúc càng đắm chìm vào sâu thẳm, phải mất mấy phút Dương Duệ mới hiểu ra phần nào tâm tư của cô, anh khẽ khàng đáp:
“Nhưng, nhưng… đó là vì anh muốn chúng ta có thể ở bên nhau.”
“Nhẫn tâm, hay là bị nhẫn tâm ngược lại. Em không trách móc gì đến tính toán khổ tâm của anh, mà điều em quan tâm là sau khi con của em chào đời, liệu nó có được một mái ấm gia đình yên ổn hay không, liệu bố của nó có thể mang đến thứ tình phụ tử đáng tin tưởng được không. Liệu anh có bảo đảm được những điều này không, mà lại nói muốn có con? Khi đã làm bố rồi, sau này anh sẽ nói thế nào với con cái mình về cuộc sống mai danh ẩn tích lưu bạt khắp nơi đây?”
Dương Duệ im lặng không lên tiếng, không phải anh không muốn trả lời, không muốn giải thích, mà anh biết có giải thích thì cũng không mang lại tác dụng gì.
Thực sự, nhất thời anh chỉ muốn có đứa con để giải quyết dứt điểm vấn đề hôn nhân thôi, còn chưa từng nghĩ tới sau này sẽ ra sao.
Hoặc có thể nói, những chuyện cần giải quyết trước mắt còn quá nhiều, nên anh chưa nghĩ được tới chuyện mai sau. Vốn là một người đàn ông có mấy phần cao ngạo, thất bại trong cuộc đấu tranh với Vu Chấn đã làm anh nảy sinh sự hoài nghi về chính bản thân mình, bây giờ bị chất vấn những câu hỏi thế này, anh hoang mang cảm thấy hình như mình đã thất bại hoàn toàn. Nếu như đến đứa con trong tương lai cũng lấy ra để mà làm nước cờ lợi dụng, vậy ông bố như anh sẽ được coi là gì đây? Đầu anh đau dữ dội hai huyệt bên thái dương như đang bị ai đó kéo căng ra, rất khó chịu.
Anh cúi gằm mặt xuống, hai mắt nhìn chăm chăm vào cái bóng của hai bàn tay mình in dưới đất.
Dường như Tô Tiểu Lương vẫn chưa muốn buông tha, cô tiếp tục: “Em bị đuổi việc thì cũng chẳng sao, bị khủng bố đe dọa về tinh thần cũng có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí có thể cùng anh bỏ trốn, thế nhưng, em không muốn con mình phải sống một cuộc sống như vậy, lại càng không muốn sự ra đời của nó lại nhằm mục đích làm hại người khác. Đứa trẻ, nó vô tội mà, phải không? Dương Duệ, nếu đến những sự bảo đảm cơ bản nhất anh không thể mang đến cho nó được, nếu đến cảm nhận nội tâm muốn có một đứa con ngay từ ban đầu của anh đã hỗn độn như vậy, em muốn hỏi anh một câu, rốt cuộc đứa con là kết tinh của tình yêu hay là νũ кнí để đạt được mục đích của người lớn?”
“Em…” Dương Duệ đưa mắt nhìn sang, sắc mặt anh rất phức tạp, không biết là giận dữ hay đau buồn nữa, một lát sau, anh hoàn toàn chìm vào trầm lặng, “Em không thấy là mình tiêu cực quá sao, nếu như chúng ta thực sự có con, chẳng lẽ em nghĩ anh sẽ không bảo vệ nó?”
“Anh sẽ, nhưng có điều, anh có thể không?”
Ngữ điệu bằng bằng trong câu nói của cô cũng không phải quá lạnh nhạt, thế nhưng, sự hoài nghi và vô tình hàm chứa trong nó làm cả cô và anh cùng có cảm giác như đi đến bên bờ vực thẳm. Tô Tiểu Lương hiểu rõ, câu hỏi này là sự đả kích rất nghiêm trọng đối với một người đàn ông. Nhận thấy bây giờ chính là lúc phải quá đáng, chưa bao giờ cô nói với Dương Duệ những lời tàn nhẫn như thế này, kể cả là khi anh mới trở về. Bây giờ cô không thể không nói, cho dù những lời này đồng thời cũng làm chính trái tim cô đau như bị dao cắt.
Trong nháy mắt, lòng dạ Dương Duệ lại như bị co thắt lại không thể nào dãn nở ra được nữa, anh không dám nhìn thẳng vào người phụ nữ được coi là sống ở trong tim anh.
Anh có thể không?
Không còn là cậu bé bồng bột mới mười bảy, mười tám tuổi, anh biết trên đời có rất nhiều chuyện không phải là muốn hay không muốn, mà có thể hay không thể mới là vấn đề then chốt.
Chẳng hạn như chính tình yêu này của anh, hai người có muốn hay không là một chuyện, nhưng có thể hay không thể đến với nhau lại là một chuyện khác. Chính vì điều đó, anh không thể không suy nghĩ mà lấy sĩ diện ra để nói: Anh có thể.
Còn như câu trả lời một cách vô trách nhiệm, thì đến chính bản thân anh cũng không thể chấp nhận được, huống hồ là người đã có sẵn tư tưởng như cô?
Hai khuỷu tay tì lên hai đầu gối, anh đặt hai tay lên hai bên thái dương, cúi người suy nghĩ, rồi anh lên tiếng: “Richard đã đồng ý sẽ không tìm đến chúng ta gây khó dễ nữa, nhóc, em không tin anh sao?”
Giọng nói trầm trầm mềm mại tựa như những bông hoa tuyết của anh ngấm thấm vào tận nơi sâu nhất trong mạch máu của cô, trong giây phút đó, Tô Tiểu Lương cảm thấy toàn bộ máu trong cơ thể mình như đã đóng băng.
Tin anh, hay không tin, tưởng chừng như là hai câu trả lời trái ngược nhau, nhưng chỉ có cô mới hiểu rất rõ, kỳ thực cả hai đều quy về một con đường.
Bất kể là loại nào, thì đều bắt nguồn từ tình yêu.
Bởi vì tình yêu, nên cô tin anh.
Bởi vì tình yêu, không thể không tin anh.
Đưa ánh mắt vượt ra khỏi mặt hồ, đến nơi chân trời xa xăm, nơi đó có những gợn mây đang lững thững dạo chơi, thỉnh thoảng lại bị gió thổi tan tác, Tô Tiểu Lương kìm lòng, tiếp tục tuôn ra những lời cay đắng: “Khi anh và em cùng bị cho thôi việc, nhà cửa không ổn định, rồi cả vết thương trên cổ tay anh nữa, những điều đó có thể làm căn cứ để em tin anh hay không? Không phải là em không tin, mà là em không dám đánh cược! Từ trước tới nay em vẫn nghĩ điều quan trọng nhất trong đời đối với người phụ nữ chính là tình yêu, những bây giờ…”
“Bây giờ thì sao?”
“Một mái ấm yên ổn. Vật lộn với cuộc sống trong nhiều năm như vậy, giờ em thấy mệt mỏi rồi, chỉ muốn có một gia đình, có thể mang đến cho em sự bình yên, ổn định và tự do tự tại thôi.”
“Em nói dối!”
Nỗi buồn lòng bỗng hóa thành cơn giận dữ xông lên đầu, Dương Duệ không tin người phụ nữ mới đây còn đồng ý bỏ trốn cùng anh có thể thay đổi thái độ nhanh như vậy.
“Em đang nói dối! Anh đã biết em 12 năm trời, anh biết rõ trong lòng em cái gì là quan trọng nhất, đó phải là tình yêu chứ không phải gia đình với mái ấm nào cả. Nếu bây giờ có người đàn ông có thể mang đến một mái ấm bình yên cho em, em không thể cảm thấy vui vẻ được, bởi vì ở đó không có tình yêu. Anh còn nhớ chính em đã từng nói, tình yêu chính là sinh mệnh của người phụ nữ, một khi không có được nó, người phụ nữ sẽ héo mòn, sẽ tê liệt đi và cuối cùng là âu sầu mà ૮ɦếƭ. Em đang lừa anh!”
“Khi em nói câu này, em mới mười tám tuổi.”
Một nụ cười lạnh băng khẽ dãn ra trên môi, từng thớ thịt trên bờ vai cô vừa bị Dương Duệ cấu nhẹ đang truyền đi cảm giác đau nhói, nhờ cảm giác này mà cô có thể tỉnh táo nhắc nhở mình không được quay đầu lại:
“Mười tám tuổi là cái tuổi còn nhiều mộng mơ lắm, bây giờ em đã hai mười tám tuổi, mười năm rồi Dương Duệ ạ, anh có biết mười năm có nghĩa là gì không?”
“Bất kể có là mười năm hay mấy lần mười năm đi nữa, em vẫn là em, là Tô Tiểu Dương mà anh từng quen.”
“Không, bây giờ em là Tô Tiểu Lương.”
Cơ thể lảo đảo của cô dường như không còn đủ sức đứng vững nữa, Tô Tiểu Lương nhìn vào đáy mắt Dương Duệ thấy có bóng nước lấp loáng bên trong, cô dồn hết sức để phun ra một liều thuốc độc nữa: “Em rất thích một câu mà Khuông Khuông đã viết trong tập “Thời thiếu nữ”: Cả đời này tôi khao khát được người ta thu lượm về cất giữ cẩn thận, được nâng niu, được bảo vệ. Không để tôi phải sợ, không để tôi phải khổ, không để tôi phải lưu lạc tứ xứ và không để tôi không có nơi nương tựa. Anh biết không, đây chính là tiếng lòng của tất cả các cô gái đấy, em cũng không phải ngoại lệ. Em biết, anh muốn nói là anh cũng sẽ chăm sóc, sẽ bảo vệ em, sẽ mang đến cho em một mái nhà, nhưng Dương Duệ ạ, anh tự vấn trái tim mình xem, anh cảm thấy lời nói của Vu Chấn có đáng tin không? Cho dù chúng ta có trốn đến Ai-len, liệu ở đó chúng ta có được vui vẻ hạnh phúc mà sống với nhau không? Khả năng của Vu Chấn thế nào thì anh biết rõ hơn em.”
“Bố con họ đã tìm đến em phải không?”
Trái tim vừa đau vừa hoang mang của anh lại tràn ngập nỗi sợ hãi, đến tận bây giờ, Dương Duệ mới hỏi cô câu này.
Tô Tiểu Lương biết thế nào anh cũng hỏi câu này nên đã có sự chuẩn bị từ trước: “Không, nhưng em có chủ động hẹn gặp Anna một lần, xác định xem việc anh muốn có con chỉ là…”
“Vì thế nên bây giờ em sợ?”
“Có lẽ cũng có thể gọi là sợ đi, em chỉ biết là bản thân mình không dám đánh cược.”
Rõ ràng trước mặt là cảnh sắc cây cối hoa cỏ rất tươi đẹp, nhưng những gì xuất hiện trong mắt anh lúc này chỉ là một cái hố đen sâu thăm thẳm, không biết hình dung ra tâm trạng của bản thân hiện ra sao nữa, Dương Duệ chỉ cảm thấy hình như mình đang ngồi giữa chốn hoang mạc mênh mang, ngoái đầu lại không thấy được con đường đã đi, hướng về phía trước cũng không thấy tương lai, cuộc sống của anh chỉ còn lại là nỗi cô độc và một màu xám xịt vô bờ bến. Nói đến những lời này, không phải là anh không hiểu ý nghĩa những câu nói của Tô Tiểu Lương, mà là, anh không thể nào hiểu được. Hoặc có thể nói, anh không cam tâm.
Bờ môi tím tái không còn một giọt máu run rẩy mãi không thôi, phải một lúc lâu sau anh mới có thể kiểm soát được chúng, mang ánh mắt tối đen như màn đêm, đau thương phủ kín mặt, anh nói:
“Em không dám đánh cược? Chẳng lẽ trong mắt em, tình yêu của chúng ta chỉ là một cuộc cá cược?”
“Tình cảm thì không phải, nhưng tương lai của anh và em thì đúng là thế.”
Trái tim đã đau đến tê dại, Tô Tiểu Lương ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế đá, những lời chua cay cô cũng đã nói thẳng ra hết rồi, ánh mặt trời rọi đến chiếc áo khoác màu trắng trên người cô, phản chiếu một thứ ánh sáng nhè nhẹ lên khuôn mặt lạnh tanh của cô, tỏa ra một vẻ đẹp làm người ta phải giật mình. Nếu không phải do đã suy nghĩ và chuẩn bị kỹ cho những tình huống có thể xảy ra cho cuộc nói chuyện ngày hôm nay, thì cô tin là mình đã gục ngã trước những đau đớn đang tỏa ra từ con người Dương Duệ kia rồi. Cho dù là một cuộc cá cược thật, thì cô cũng nguyện mang hết vốn liếng của cô ra để đặt cược cho anh, cô tin chắc chắn Dương Duệ sẽ là người thắng cuộc.
Thế nhưng, cô không thể.
Nói cho cùng, nguyện làm gì đó với có thể làm được hay không vẫn là hai phạm trù khác nhau.
Cánh tay ôm chặt trên vai cô buông xuống, vẽ ra một đường gấp khúc đau khổ trong không trung, Tô Tiểu Lương nhìn thấu hết, trái tim cô tan nát.
Với những hiểu biết của cô về Dương Duệ, cô biết, câu nói của mình vừa đẩy anh xuống đáy vực sâu. Người đàn ông này cũng có lòng kiêu hãnh cao như mình, cũng có những dao động cực độ trong linh hồn, vì vậy mới hiểu thấu lòng nhau, mới thương cảm lẫn nhau. Và cũng vì thế, cô biết làm thế nào mới có thể vung dao cắt đứt được cuộc tình này trong thời gian ngắn nhất có thể: Hiểu rõ về nhau, điều đó có nghĩa là cô biết rõ điểm yếu của Dương Duệ là gì, không phải sao?
“Em, rốt cuộc em muốn nói gì?” Cuối cùng thì câu hỏi anh không muốn hỏi nhất cũng phải thốt ra khỏi miệng, Dương Duệ mệt mỏi tựa vào thành ghế, sắc mặt tối tăm như màn đêm.
“Chia tay thôi.”
Có cơn gió nhẹ thổi qua, mặt hồ khẽ gợn sóng, một vài chiếc lá lìa cành đong đưa theo làn gió lạnh ngắt, rồi đáp xuống trước mũi giày Tô Tiểu Lương.
Chiếc lá mang thứ màu xanh đậm chen lẫn chút vàng nhạt, có thể nhìn thấy rõ từng đường vân già nua trong chiếc lá đó.
Con người đúng là có khác gì chiếc lá này đâu?
Được sống trên cành cây chính là khao khát của nó, và cũng là vì có khao khát như vậy nên mới có thể sống được, thế nhưng ai mà biết được có cơn gió từ đâu thổi đến, khao khát bị dập tắt, không thể không lìa cành mà cuốn theo chiều gió.
“Mấy hôm nay em vẫn suy nghĩ, đồng ý bỏ trốn cùng anh rồi liệu em có hối hận hay không, nghĩ đi nghĩ lại nhưng vẫn không thể đưa ra câu trả lời. Hơn nữa, nói thật là đêm hôm đó khi chúng ta không kịp ra sân bay để bay đi Anh, em lại thấy trong lòng mình có cảm giác như được thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ, khả năng là em sẽ hối hận đấy. Là một người phụ nữ yếu đuối, sống trong cảm giác bấp bênh sợ hãi ở đất nước xa xôi, nơi đất khách quê người ấy, em sợ mình không có đủ dũng khí để chịu đựng được. Huống hồ em còn không yên tâm về Tiểu Lãng, còn không nỡ rời xa thành phố em đã sống trong mười năm nay. Từ ngày chúng ta trở lại với nhau đến nay, đã xảy ra không biết bao nhiêu chuyện ngoài sức chịu đựng của em, bao gồm cả việc Anna tự sát. Có lẽ sự chia ly sáu năm trước thực sự đã là phán quyết cuối cùng không cho chúng ta được cùng đi chung trên một con đường, có muốn quay đầu lại cũng không thể đạt được điều gì.”
“Vậy em có nghĩ cho anh không? Nhóc, sáu năm trời không có em ở bên cạnh anh đã sống rất khổ sở, chẳng lẽ em muốn để anh đau khổ cả đời sao?”
“Em có nghĩ.”
Hơi nước dần tích tụ trên khóe mắt Dương Duệ, anh chưa bao giờ tưởng tượng trên đời lại có những thứ cảm giác sợ hãi và khó khăn như lúc này.
Nếu Tô Tiểu Lương đã quyết ý rời bỏ anh, thì chắc chắn anh không thể níu kéo cô ở lại được.
Điều này, anh là người hiểu hơn bất kỳ ai, không ai có thể hiểu được sự rắn rỏi trong con người cô hơn anh.
“Em đã nghĩ về anh, chỉ là, sáu năm không có em, anh vẫn sống; sáu năm không có anh, em vẫn sống; chí ít, chúng ta vẫn còn được sống ở trên đời. Nhưng nếu không có anh ở bên cạnh, Anna sẽ không sống được. Hơn nữa, nếu em và anh chung sống với nhau, thì em, thậm chí là đứa con trong tương lai của em cũng khó mà có con đường sống tiếp. Xin anh hãy cho em biết, rốt cuộc là muốn tiếp tục đau khổ hay để tất cả cùng ૮ɦếƭ? Bố mẹ em đã mất quá sớm, Tiểu Lãng thậm chí còn không mang dòng máu nhà họ Tô, cả nhà chỉ còn lại có một mình em. Em không thể ૮ɦếƭ và cũng không muốn ૮ɦếƭ. Những câu này có thể là rất dung tục, nếu anh khinh thường em thì cứ khinh thường.”
“Khinh thường? Bây giờ người anh khinh thường nhất chính là bản thân mình.”
Dương Duệ tự tặng cho mình một nụ cười khinh bỉ, anh hoàn toàn không thể kéo lại bất cứ lời nào của cô ấy. Thân là một thằng đàn ông, lại để cho người phụ nữ mình yêu thương phải nói những câu đại loại như “anh không thể bảo vệ được em” hay “em không thể cùng ૮ɦếƭ với anh” thì thật là những vết thương quá đau vào lòng tự trọng và niềm kiêu hãnh của anh ta. Điều quan trọng hơn nữa là những điều này là sự thật, sự kém cỏi và bất lực của bản thân anh sớm đã bị bại lộ ngay khi anh có ý nghĩ lợi dụng một đứa trẻ chưa thành hình để làm quân cờ cho cuộc chiến của mình.
Sự can đảm vốn dĩ không phải là tình cảm thật sự, mà là hiện thực và số mệnh. ૮ɦếƭ rồi thì vẫn phải yêu, càng giống như người điên nói cười trong vô thức.
“Vì thế, chúng ta chia tay đi, Dương Duệ. Anh có cuộc sống của anh, em cũng có cuộc sống của em, chúng ta muốn trở lại giống ngày xưa cũng không thể trở lại được nữa.”
Tô Tiểu Lương đứng lên quay người sang bên trái, lòng bàn tay cô hằn sâu không biết bao nhiêu vết móng tay, trong khóe mắt cũng âm thầm xuất hiện những giọt nước mắt.
“Thế nhưng chúng ta sẽ sống không ra gì, anh sẽ không được vui vẻ, em cũng không hạnh phúc.” Dương Duệ cố dùng chút sức lực cuối cùng để gặng giọng nói.
“Em sẽ hạnh phúc, bởi vì em đã tìm được người đàn ông có thể mang đến cho em sự bình yên. Em và Hạ Thần quyết định sẽ đính hôn, anh cũng đã quen biết anh ấy lâu rồi, chắc cũng hiểu anh ấy là người đàn ông như thế nào, em tin là anh ấy có thể mang đến cho em một mái nhà như em mong đợi. Còn như về chuyện vui vẻ hay không, Dương Duệ ạ, Anna yêu anh nhiều hơn cả em, cô ấy có thể ૮ɦếƭ vì anh, em không thể! Có được người phụ nữ như vậy là một chuyện rất may mắn và hạnh phúc đấy. Những gì nên nói em đều đã nói rồi, anh còn muốn nói gì không?”
Không thể tin vào tai mình những gì cô ấy vừa nói, Dương Duệ nhớ lại cảnh tượng anh bắt gặp trước cổng khu nhà của Tô Tiểu Lương hôm nào, lòng anh lạnh như băng: “Hạ Thần?”
Cái tên quen thuộc, và cũng là con người quen thuộc ấy, nỗi đau mà hai tiếng Hạ Thần truyền lên đầu óc anh cũng đau đớn như thể đã quen thuộc lắm rồi.
“Tô Tiểu Lương, em không hề yêu anh ấy!”
“Tình yêu có thể từ từ bồi đắp.” Đôi giày cao gót của cô bắt đầu cất bước, cô ngoảnh đầu lại, điềm tĩnh nở một nụ cười nhạt:
“Anh biết vì sao em chọn nơi này để nói với anh những lời vừa rồi không? Đây chính là nơi bắt đầu của chúng ta và cũng là nơi kết thúc tất cả. Dương Duệ, chào anh.”
Dương Duệ, chào anh.
Bốn tiếng cuối cùng này của cô cứ văng vẳng mãi bên tai anh, ngoài bốn tiếng này ra, anh không nghe được bất kỳ âm thanh nào khác.
Bóng áo trắng khuất xa dần trong ánh mặt trời. Dương Duệ vẫn còn nhớ, con đường nhỏ bên hồ này là nơi anh và cô đã bước bên nhau không biết bao nhiêu lần. Ngày đó, mỗi lần đứng nhìn Tô Tiểu Lương chạy đi, anh thường đứng lại phía sau máy môi mỉm cười. Chỉ duy nhất có lần này, lần duy nhất sau sáu năm, anh đứng đây cùng một trái tim tan nát và đôi mắt đẫm lệ.
Nơi tình yêu bắt đầu, cũng là nơi kết thúc.
Theo một ý nghĩa nào đó, cũng được coi là một vòng tròn được vẽ ra trong quỹ tích đời người.
Thế nhưng, nhiều lúc ý nghĩa của vòng tròn và cụm từ vẹn tròn cũng cách nhau đến mười vạn tám ngàn dặm đấy.
Tâm tư rối bời sâu thẳm như đại dương, bóng áo trắng kia cuối cùng chỉ còn lại một chấm nhỏ, khẽ lay động trong rừng cây xanh thẫm, rồi sau đó biến mất hẳn.
Khoảng cách từ thiên đường xuống địa ngục là bao xa?
Còn đối với Dương Duệ lúc này, chỉ là mấy bước chân thôi.
Khi đến đây còn cười cười nói nói vui vẻ là thế, chưa đến hai tiếng sau, đã trở thành cảnh biệt ly. Bất luận thế nào anh vẫn không thể tin được thái độ của Tô Tiểu Lương lại có thể thay đổi nhanh như vậy. Một mình ngồi trở lại chiếc ghế đá, để mặc cho mặt trời muốn soi rọi vào anh theo góc độ nào thì soi, anh vẫn thẫn thờ ngồi bất động mãi trong một tư thế.
Không biết đã ngồi bất động như vậy trong bao lâu, bất chợt, hệt như vừa tỉnh khỏi cơn mơ, anh đứng bật dậy, vội vội vàng vàng đi ra, mỗi bước chân đều như đang thúc giục.
Nghĩ đi nghĩ lại, anh vẫn không thể nào tin được đoạn đối thoại vừa rồi là có thật, vì vậy, anh phải quyết đi tìm bằng chứng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc