Bên Ngoài Thế Giới Em Yêu Anh - Chương 10

Tác giả: Lương Liễu Lưu Ly

Bão đổ bộ, mây đen phủ kín đất, cây cối ngả nghiêng, cả thành phố ngập chìm trong lớp bụi mù dày đặc. Thời tiết tháng bảy là thế, trở trời như cơm bữa.
Tô Tiểu Lương cùng Quách Đại Dũng đi công tác Bắc Kinh, ra khỏi taxi, cô đứng trong cánh cửa nhìn ra đất trời u ám đang lất phất mưa phùn bên ngoài.
Bao nhiêu năm rồi, thói quen này của cô vẫn không đổi.
Bất kể tâm trạng đang vui hay buồn cô đều thích nhìn trời, cứ như thể làm như vậy sẽ được tiếp thêm sức mạnh, để tiếp tục bước tới, vượt qua từng cơn nóng lạnh trong cõi đời này.
Chiếc váy màu xanh ngọc khẽ tung bay trong gió, môi hơi run run, cô nhớ lại ngày học đại học năm thứ hai, khi Dương Duệ trở về từ Úc, gặp lại nhau anh vừa xoa đầu cô vừa nói: “Nhóc, có người nói con gái thích nhìn lên bầu trời thực ra không phải là muốn tìm ra điều gì đó mà là do họ đang cô đơn thôi. Còn em? Cũng cô đơn hả? Anh sợ nhất là thấy khuôn mặt cô đơn của em, vì nó làm anh có cảm giác mình cách nhau xa quá. Còn nhớ ngày đầu tiên mình gặp nhau anh đã nói với em Guevara là người đàn ông rất có niềm tin và đã dũng cảm theo đuổi niềm tin của mình tới cùng chứ? Em biết không, em chính là niềm tin của anh. Vì thế anh sẽ luôn ở bên em, em đừng có buồn hay cảm thấy cô đơn, hãy mãi mãi là cô nhóc ngây thơ vô tư lự của anh.”
Mọi lo âu và cảm giác bất an của cô đều hòa tan vào những lời thỏ thẻ tình tứ này của anh, Tô Tiểu Lương vẫn nhớ khi đó cô còn vòng tay ôm anh thật chặt và nói: “Dương Duệ, đừng rời bỏ em. Nếu một ngày lỡ anh bỏ em mà đi thì trái tim em chỉ có duy nhất một thứ chiếm đóng đó là nỗi cô đơn.”
Ngoài câu này ra cô không nói thêm bất kỳ điều gì khác tựa như một kiểu “thông cáo tình yêu” của các cô nàng đang yêu.
Thực ra hôm đó là ngày cô vừa từ quê nhà quay lại trường. Hai ngày ở nhà cô phải tận mắt chứng kiến cảnh mẹ mình rửa mặt bằng nước mắt, nhìn bà héo hon gầy rạc đi từng ngày. Đồng thời cô cũng tình cờ biết được vì sao với thành tích học tập chẳng ra sao của mình mà cô vẫn có thể vào được trường trung học Hối Văn.
Mẹ của Tô Tiểu Lương có một cái tên hết sức đẹp và hiền dịu, Liễu Nhược Thủy.
Người ta vẫn nói “nhược thủy tam thiên, chích thủ nhất biểu ẩm” (Nước có nông và nhiều bao nhiêu thì cũng chỉ cần uống một muôi là đủ).
Có lẽ đây cũng chính là ước mong của vợ chồng Liễu Thị khi đặt tên cho con gái mình, nhưng tiếc thay, Liễu Nhược Thủy xinh đẹp hút hồn của các cụ lại gặp phải ông chồng chẳng ra gì. Chồng bà tên Tô Mộc và bà yêu chồng hết lòng. Cho dù biết chồng mình có người phụ nữ khác ở bên ngoài, bà vẫn cam chịu và nỗ lực cần mẫn chăm lo vẹn toàn việc nhà cửa con cái, đánh đổi và trả giá tất cả mọi thứ của mình vì chồng vì con, trong đó bao gồm cả việc xoay sở mọi cách cho đứa con gái duy nhất của bà và Tô Mộc vào học trong ngôi trường danh tiếng Hối Văn khi biết không thể làm hồi tâm chuyển ý ông chồng mình - thứ mà bà phải đánh đổi, là chính bản thân bà. Năm đó phó hiệu trưởng trường Hối Văn, Từ Chí, là bạn học thời cấp hai của Liễu Nhược Thủy. Liễu Nhược Thủy vốn đẹp nghiêng nước nghiêng thành nên cũng từng là đối tượng ngày nhớ đêm mong của ông ta. Khi Liễu Nhược Thủy tìm đến mình nhờ giúp đỡ, thì Từ Chí đương nhiên mong muốn được thỏa ý nguyện năm xưa. Không có con đường nào khác, Liễu Nhược Thủy cam chịu khuất phục. Bà yêu con gái và bà cũng biết rõ lý do Tô Mộc không muốn ly hôn với mình hoàn toàn chỉ vì muốn giữ thể diện cho con gái họ.
Trong vai trò người chồng thì Tô Mộc là kẻ bạc bẽo phụ tình.
Nhưng ở vai người cha thì Tô Mộc lại là một ông bố hoàn hảo.
Vốn nhận biết chuyện nhân tình thế thái sớm, Tô Tiểu Dương căm hận sự phản bội của cha vô cùng, cô từng đòi cắt đứt tình cha con với ông. Nhưng kệ cho con gái có khóc lóc cầu xin thế nào, ông bố từng chính tay ẵm bồng chăm bẵm cô vẫn kiên quyết không thể dứt tình với người phụ nữ kia. Tô Mộc vốn là đấng trượng phu cực kỳ coi trọng khí phách và thể diện, thậm chí đã phải đau khổ òa khóc trước mặt con gái, năm lần bảy lượt bộc bạch tình yêu mù quáng của mình với Lý Y Nhân: “Tiểu Dương, đó gọi là tình yêu, con có hiểu không?”
Hình như xưa nay mỗi khi lấy thứ danh nghĩa gọi là “tình yêu” để chụp mũ lên quan hệ nam nữ là được người đời ủng hộ lắm thì phải.
Thế nhưng, nếu đi trước là sự phản bội hèn hạ thì Tô Tiểu Dương không thể nào mường tượng được thế nào gọi là “tình yêu”.
Căm hận tràn lòng như cỏ dại mùa hè mọc nhanh vượt quá sự kiểm soát, không biết nói gì, không biết đi đường nào, và cũng chẳng biết giải sầu ra sao, Tô Tiểu Dương liền đạp xe một mình đến nhà Lý Y Nhân.
Đó là một buổi chiều mùa hạ tươi đẹp, trời cao biêng biếc không một gợn mây tựa như một con mắt khổng lồ rất đỗi trong sáng.
Băng qua mấy con đường vắng vẻ, mang đầy một lòng thù hận, Tô Tiểu Dương gồng mình đạp xe hết tốc lực để tới trước cổng một ngôi nhà trong thị trấn nhỏ.
Ngói xanh, tường trắng, giàn hoa đậu tía màu xanh leo kín hai bên tường, trong màu xanh tinh khiết rậm rạp đó thỉnh thoảng lác đác thấy mấy bông hoa màu trắng đang cố gắng khoe sắc, những cánh hoa mềm mại tinh khiết lấp ló nửa ẩn nửa hiện như cô thiếu nữ thẹn thùng e ấp khi gặp người lạ vậy. Cánh cổng gỗ to đang mở rộng, qua đó có thể nhìn mảnh vườn nhỏ bị chia cắt thành hai bởi con đường đá ngoằn ngoèo, bên phải là một giàn nho um tùm rậm rạp, từng chùm, từng chùm xanh mọng kiêu hãnh vững chải rũ xuống. Bên trái bày la liệt những chậu cây cảnh với đủ màu sắc, đỏ có, vàng có, trắng có, rồi những loài hoa không rõ tên tuổi tự do khoe sắc dưới bóng một cây đa khổng lồ ở bên ngoài bức tường. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.KenhTruyen24h.Com (Thích Truyện.VN)
Đứng đón ánh mặt trời chói chang trước cổng ngôi nhà cổ kính này một lúc rất lâu rồi nhưng Tô Tiểu Dương vẫn chưa đi vào trong.
Cô phát hiện ra phong cách của con người sống trong ngôi nhà này khác xa so với những gì cô đã tưởng tượng.
Nghe nói Lý Y Nhân là người phụ nữ hấp dẫn, phóng đãng, thời trẻ đã từng theo một gánh hát nhỏ cũng có tiếng tăm đi tứ xứ giang hồ đàn hát kiếm sống, đã từng đi đến rất nhiều nơi xa khỏi thị trấn nhỏ này. Khoảng mười năm sau cô ta một thân một mình quay trở về nơi đã sinh ra và nuôi dưỡng cô ấy trưởng thành, từ đó lặng lẽ sống trong một ngôi nhà nhỏ trong một góc của thị trấn này. Về chuyện quay trở lại của cô ta, trong trấn có rất nhiều lời đồn thổi: Có người nói, cô với một người đàn ông phát sinh tình cảm rồi tình hận, phải trái lẫn lộn, rùm beng mãi không có kết, cuối cùng đành quay trở về an phận ở ẩn. Lại có người nói gánh hát làm ăn càng ngày càng sa sút, cô lại thuộc thành phần luống tuổi nên không còn sức bon chen với bên ngoài nữa đành quay trở về. Còn có người nói cô làm ăn mờ ám gì đó ở bên ngoài, kiếm đủ tiền rồi thì quay về an hưởng cuộc sống nốt quãng đời còn lại thôi. Bất kể những lời đồn thổi này là thật hay giả nhưng người trong trấn biết Lý Y Nhân đều nói cách cư xử của bà ta lẳng lơ, đến cười cũng lộ ra mấy phần bản chất phóng đãng.
Loại phụ nữ này sao lại có sở thích bầu bạn với hoa lá không lời thế này?
Tiểu Dương còn chưa hết ngỡ ngàng bỗng trong ngôi nhà nhỏ phía sau khu vườn có tiếng đàn nhị uyển chuyển rắt réo cất lên, kèm theo đó còn có giọng phụ nữ ngân nga một bài kinh kịch: “Sợi tơ mềm mại thổi ngang vườn xuân chao tựa hồ dây, giữa trưa đứng chỉnh lại trâm hoa, một sủy hoa thâu nhân bán diện…”
Vốn có tài văn thơ từ nhỏ, bình thường ở nhà Tô Mộc cũng hay thổi sáo kéo kèn, “Mẫu đơn đình” chính là vở kinh kịch ông thích nhất và thường xuyên ngâm, Từ nhỏ bất đắc dĩ phải nghe đàn ca quá nhiều từ bố nên Tô Tiểu Dương cũng có chút ấn tượng với giọng ca này. Đến đây, khi giọng hát êm đềm bay bổng theo tiếng nhạc đệm của đàn nhị càng lúc càng thêm hút hồn, cô nhận ra đoạn này nằm trong khúc Côn Sơn “Mẫu đơn đình”.
Tiếng đàn càng lúc càng truyền cảm, làn điệu như thể đang ở chốn không người, bên hát bên tấu nhịp điệu hòa hợp vô cùng, đáng được gọi thiên y một mảnh.
Thay vì phải xông vào làm rùm beng lên ngay lập tức thì đến đoạn hí khúc này bỗng Tô Tiểu Dương nghe ra một điều – đó là sự si mê.
Đúng thế, cô cảm nhận thấy sự si mê.
Đứng phơi mình dưới ánh mặt trời nóng bỏng làm mồ hôi thấm ướt toàn thân, từng giọt, từng giọt mồ hôi từ sống mũi nhỏ giọt xuống làm Tô Tiểu Dương như giật mình bừng tỉnh khỏi trạng thái miên man.
Thầm oán trách bản thân mấy câu, cô co chân chạy vội qua khu vườn, lao thẳng vào trong ngôi nhà đang diễn ra màn ca hát say mê, cô lạnh lùng cất tiếng nhạo báng:
“Được nghe hát bố quên cả đường về nhà phải không?”
“Tiểu Dương… con, sao con lại đến đây?”
Cuối cùng, Tô Mộc không thể giữ nổi bình tĩnh như thường ngày, bộ mặt thanh tú của ông chuyển dần từ trạng thái hết sức thỏa mãn sang kinh ngạc, đồng thời cũng thấy thấp thoáng đâu đó có nỗi thấp thỏm không yên.
“Có kịch hay sao con không được đến? Có điều hình như hát “Mẫu đơn đình” không được hợp tình hợp cảnh cho lắm, bởi vì bố không thể là Liễu Mộng Mai!”
Quẳng hết tất cả những gì rung cảm vừa đọng lại ra khỏi não, Tô Tiểu Dương trừng mắt nhìn bố đầy căm hận, lòng cô đau đớn tột cùng.
Người mẹ dịu hiền đến mức dường như quá nhút nhát của cô, bà còn không có dũng khí để chất vấn chồng mình, chỉ một mực bao dung, tha thứ, nhẫn nhịn và rơi nước mắt.
Nhưng sự nhẫn nhịn này của bà chẳng những không thể khiến đức lang quân hồi tâm chuyển ý, đắng cay hơn thế, trong khi bà ở nhà vật lộn với gia sự thì ông ta ở đây đàn hát say mê quên đường về.
Mức độ đến thế này chẳng khác gì trăm ngàn nhát dao cắt cứa, rạch xé tan nát cõi lòng của người phụ nữ trọn đời chỉ biết yêu và yêu sao?
“Con bé này, bình thường ở nhà mồm mép tép nhảy thì không sao, tại sao ở đây lại không biết trên dưới thế hả? Lớn tướng rồi mà kém hiểu biết vậy là sao?”
Tô Mộc trách cô nhưng giọng điệu lại nghe như chỉ là mắng yêu làm Tô Tiểu Dương càng thất vọng và đau khổ, khẽ nhếch miệng cười nhạt, cô oán thán:
“Con không hiểu biết? Con không hiểu biết thì cũng là do bố dạy dỗ cả! Cha nào thì con nấy, không phải ư?”
“Con…”
Mấy ngón tay thon thả đang đặt trên chiếc đàn nhị khẽ run rẩy, Tô Mộc cứng họng cãi không lại những lời lẽ châm biếm đanh thép của con gái. Thấp thoáng có nỗi đau vụt lướt qua đôi mắt màu nâu, ông đứng dậy, thở dài, lặng lẽ cúi đầu trước ánh nhìn đầy thù hận của con gái. Ông có thể bất chấp và xem thường cảm nhận của người vợ, có thể không quan tâm đến sự chỉ trỏ của người đời nhưng không thể nhắm mắt giả mù trước thái độ thù địch của con gái.
Sự trầm lặng yên ắng của hai bố con lan rộng khắp không gian bên ngoài, mãi một lúc thật lâu sau mới có tiếng phụ nữ nhỏ nhẹ lả lướt cất lên từ bên trái:
“Cháu là Tiểu Dương – con gái của anh Tô đấy à? Cô đã nghe anh Tô kể về cháu từ lâu, quả nhiên xinh xắn, thông minh, lanh lợi. Lại đây, ngồi xuống đã, cô pha trà cho.”
Đang làm theo chủ trương “ruồi xanh không bâu khi trứng không vỡ”, vốn thông minh hơn người Tô Tiểu Dương biết không thể mạnh miệng mắng chửi Lý Y Nhân như kiểu bắt gian phu dâm phụ của người xưa, thế nên cô chỉ chĩa mũi nhọn về phía bố mình, một mực không thèm để tâm đến người phụ nữ tên Lý Y Nhân ở bên cạnh. Bây giờ bà ta đã tự lên tiếng rồi, Tô Tiểu Dương cũng không chịu tỏ ra kém vế nữa, đưa ánh mắt lạnh quắc nhìn sang bên đó, bỗng đâu cô lại ngẩn ngơ, ૮ɦếƭ lặng. Trong ánh sáng tờ mờ, người phụ nữ có dáng người dong dỏng mặc một chiếc váy dài không tay màu xanh hồ bích bó sát người, chân váy có mấy cành sen trắng tỏa vươn lên trên, và nở tung thành một đóa hoa khi lên đến иgự¢, nhấp nhô cùng bờ иgự¢ cao ✓út của cô. Giả sử nếu có cơn gió thổi qua thế nào bông sen cũng sẽ lay động theo. Cặp lông mày hơi rướn lên, đó là một đôi mắt phượng một mí không to lắm, long lanh như có bóng nước lấp loáng trong đó, nước da trắng ngần tưởng như trong suốt, chiếc váy góp phần tô điểm thêm nét dịu dàng uyển chuyển trên từng đường cong hút hồn của Lý Y Nhân.
Làn môi đỏ mọng khẽ mấp máy, cô e ấp cười mỉm như một đóa hoa, bình thản đón nhận ánh mắt soi mói của Tiểu Dương.
Dù đã biết mẹ mình vốn cũng là một tuyệt sắc giai nhân trên đời nhưng Tô Tiểu Dương không thể không công nhận bản lĩnh của Lý Y Nhân thực sự có sức cuốn hút đến kỳ lạ, làm vạn vật mê mẩn.
Mặc dù ngũ quan rồi đến dáng vóc đều không có gì để gọi là tuyệt mỹ nhưng sự hấp dẫn từ cô ta tỏa ra như có ma lực. Giống như một con thủy quái bỗng vọt lên khỏi mặt nước trong đêm trăng thanh gió mát, trong nháy mắt làm người ta phải hồn bay phách lạc, tim đập thình thịch. Bình thường màu hồ bích là thứ màu rất khó cách điệu để mặc lên người, tuyệt đại đa số những người đã mặc lên trông đều rất thường, không có gì nổi bật, nhưng đối với Lý Y Nhân thì khác, màu hồ bích này lại góp phần tô điểm thêm bao nhiêu phần đong đưa phong tình cho cô ta, dường như thứ màu này được sinh ra chỉ để dành cho cô ta thôi, để cả hai cùng bổ sung và tôn nhau lên.
Tô Tiểu Dương biết, người phụ nữ có khả năng khiến bố mình phải ૮ɦếƭ mê ૮ɦếƭ mệt nhất định phải đẹp, nhưng cô không ngờ Lý Y Nhân lại đẹp theo kiểu phong trần lả lơi thế này.
Đẹp phong trần nhưng không hề thấp hèn, mà cứ trong veo như nước hồ làm người ta cứ mẩn mê, cứ say đắm dấn thân vào không sao kiềm lòng lại được.
Diêm dúa!
Hai từ này thoáng hiện lại trong đầu, và bên tai Tô Tiểu Dương chợt vọng lại câu nói của cha khi cô chất vấn ông:
“Cô ta thật sự tốt như vậy ư? Con không tin là trên đời này lại có người phụ nữ dịu hiền và đẹp hơn mẹ con.”
“Đúng, mẹ con rất đẹp, thậm chí Y Nhân cũng không khéo léo và tế nhị được như mẹ con, nhưng so với cô ấy, mẹ con chẳng khác gì một mỹ nhân bằng gỗ.”
Là người dạy dỗ con gái từ nhỏ, ông luôn nói thẳng vào sự thật và không biết kiêng nể bao giờ. Nhắc đến Lý Y Nhân, đáy mắt dịu dàng của ông bỗng ngập tràn sự ngưỡng mộ.
Khi đó, Tô Tiểu Dương cũng đủ tinh tế để nhận ra thái độ của cha mình, nhưng cô không sao lý giải nổi bất kể trên phương diện lý trí hay tình cảm, suy nghĩ và cảm xúc của cha mình là gì.
Bây giờ thì cô đã hiểu.
So với Lý Y Nhân lả lướt thướt tha và hút hồn người bằng hàng trăm kiểu phong tình thì bà mẹ vốn ít nói kiệm lời của cô thật đúng chẳng khác gì khúc gỗ khắc hình mỹ nhân.
“Pha trà? Được, pha đi, để tôi xem rốt cuộc trà cô pha có hương vị đặc biệt gì mà có thể làm bố tôi lú lẫn đảo điên hồn phách, mải vui quên hết đường về như vậy.”
Cuối cùng lối ăn nói xấc xược, lạnh tanh, nhạo báng người khác của cô con gái cũng làm Tô Mộc sôi máu, ông lên tiếng quát Tiểu Dương nhưng Lý Y Nhân kịp chặn lại bằng giọng ôn hòa:
“Kìa anh, chẳng phải anh nói muốn đến nhà ông Tề chơi mấy ván cờ sao? Anh đi đi, để em và Tiểu Dương nói chuyện riêng với nhau.”
Đương nhiên Tô Mộc không đồng ý, nhưng trước lời đề nghị dịu dàng đầy ma lực của Lý Y Nhân ông không sao chối được, cuối cùng cũng lưỡng lự bước đi, đi được mấy bước lại ngoái đầu nhìn lại một cái rồi mới đi tiếp ra khỏi ngôi nhà nhỏ này.
Dáng người cao ráo thân thuộc đó dần mất hút trong đám cây xanh sau vườn, Tô Tiểu Dương mới lạnh lùng hướng về phía Lý Y Nhân lúc này đang loay hoay lấy bộ đồ pha trà ra. Không nói không rằng, cô ngồi xuống ghế, lặng nhìn Lý Y Nhân tráng bộ đồ trà bằng đôi bàn tay thon thả ngọc ngà, đun nước, bỏ trà vào trong ấm. có lẽ bao nhiêu sóng to gió lớn ngoài đời đều đã từng trải qua rồi nên Lý Y Nhân hoàn toàn không lấy làm bối rối trước chuyến thăm viếng đột ngột của Tô Tiểu Dương, bà cười duyên dáng nói: “Tiểu Dương, cô có thể gọi cháu như vậy được không? Anh Tô rất thương cháu, ngày trước anh đã kể với cô rằng cháu không những từng học ở trường Hối Văn mà còn học ở một trường đại học rất tốt nữa.”
“Cái gì? Các người còn kể với nhau về tôi lúc tình tứ á? Rõ chẳng ra làm sao cả, nhạt nhẽo, vô vị…”
Tô Tiểu Dương cũng rất điềm tĩnh, nếu không phải vì đứng trước tình thế hai bên chiến tuyến trái ngược nhau, cô tin mình không đến nỗi ghét người phụ nữ yểu điệu thục nữ này lắm, cho dù bà ta có những tai tiếng chẳng hay ho gì.
Đáng tiếc, quan hệ giữa cô và Lý Y Nhân sớm đã được định sẵn là không được phép đội trời chung, như bị dãy núi Himalayas nhấp nhô đầy hiểm trở, dài đến vô cùng tận chắn giữa, dẫu có muốn lờ đi cũng không thể làm được.
“Mẹ cháu thật may mắn khi có cô con gái như cháu” Lý Y Nhân dịu dàng tán dương cô bé cùng đôi mắt phượng hoàng bay qua lượn lại như phát ra thứ ánh sáng đầy tình tứ.
“Cô không có tư cách nhắc đến mẹ tôi!”
Người phụ nữ có một ông chồng thường xuyên ngủ trên giường của người đàn bà khác thì có gì đáng được gọi là may mắn ở đây?
Bỗng có nét u sầu thoáng phảng qua trên nét mặt, đôi mắt Lý Y Nhân dính chặt vào chiếc ấm đun nước đang sôi sùng sục, trầm ngâm mãi không nói thêm câu nào.
Rót nước, chao trà, hương trà thơm mát tràn ngập khắp không gian.
Đặt một tách trà xuống trước mặt Tô Tiểu Dương, bà ta nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Anh Tô nói mấy hôm nữa sẽ tới sinh nhật lần thứ mười chín của cháu, đó là cái tuổi đẹp làm sao. Tiểu Dương, cháu có người thương chưa?”
“Cô định nói với tôi là cô yêu bố tôi phải không?”
“Thông minh.” Nụ cười lại hiện rõ lên trên khuôn mặt, Lý Y Nhân khẽ thở dài, bắt đầu đi vào câu chuyện: “Bố cháu không phải là người đầu tiên cô yêu và cũng không phải là người đàn ông cô yêu nhất, nhưng sẽ là người cô nguyện đi tới cùng trời cuối đất, đến ngày cuối cùng của cuộc đời.”
Câu nói thẳng thừng không vòng vo, không lảng tránh của bà làm Tô Tiểu Dương sững sờ, cô không ngờ Lý Y Nhân lại có thể nói ra những lời như vậy.
Đầu óc bí bách, kín bưng, nhấc tách trà lên tu một hơi hết sạch, cô khẽ mỉm cười đáp: “Rất thẳng thắn. Thế nhưng có lẽ bố tôi chẳng thể biết được trong lòng cô đang nghĩ như vậy đâu? Nếu biết chắc ông sẽ thất vọng lắm đây.”
“Ngược lại cháu ạ, anh ấy biết tất cả mọi thứ.”
Điềm đạm cúi xuống nhấp một ngụm trà, ánh mắt Lý Y Nhân dịu dàng lướt qua khuôn mặt tươi trẻ của Tô Tiểu Dương, tiếp tục nói: “Tiểu Dương, cháu rất thông minh, cô cũng nhận thấy trong lòng cháu có lẽ đã có người thương rồi. Nói thế này nhé, tình yêu có rất nhiều kiểu, không phải cứ là tình yêu thì bắt buộc phải có danh phận và sự thừa nhận thế thường. Cô cũng không ngại để cháu chê cười, nói thật một câu, cô không quan tâm đến những cái đó. Tất cả chỉ là hư danh mà thôi, có và không có – đâu có gì khác nhau? Đối với cô bây giờ mà nói, chỉ cần một cuộc sống yên ổn, người khác nói thế nào cô không mảy may để bụng. Có thể cháu sẽ nghĩ cô rất thiếu tự trọng, ừ thì thế. Cô yêu bố cháu, cô không tính toán xem anh ấy có thể hay không thể cho cô một danh phận, lại càng không ép anh ấy phải cho cô một danh phận. Chuyện nam nữ đâu nhất thiết phải làm nó phức tạp lên như vậy? Khi yêu đơn giản là được ở bên nhau, không yêu thì chia tay, được vậy thì chẳng có gì ràng buộc vướng chân, như thế không phải là tốt hơn nhiều sao?”
Đầu ngón tay trắng ngọc ngà nhẹ nhàng lướt qua chiếc bình trà khắc hình hoa mai, thần sắc Lý Y Nhân đang thả hồn đi về nơi xa xôi, ánh mắt bà mênh mang như thu cả đại dương bao la vào trong đó.
Đời phồn hoa đã từng trải, vượt qua bao cuộc bể dâu, bao sóng gió để đến được ngày hôm nay chỉ mong được yên ổn sống qua ngày và tâm hồn được tĩnh lặng. bà ta hẳn là người phụ nữ mà cuộc đời có rất nhiều câu chuyện đau buồn?
“Cô không cần cha tôi cho cô danh phận thì đã sao, cô hủy hoại hạnh phúc của mẹ tôi, đây là sự thật không thể bàn cãi!”
“Đúng, cô có lỗi với mẹ cháu. Phụ nữ ai cũng như vậy cả thôi, không phải là người chịu tổn thương thì sẽ đi làm tổn thương người khác…”
Nhấp thêm một ngụm trà nữa, dòng nước thơm ngát trôi tuột xuống cổ họng, tận dụng lúc còn ấm áp này, Tiểu Dương hơi nhíu mày, dịu dàng hạ giọng nói:
“Cháu không thích cầu xin người khác nhưng hôm nay cháu hết sức thành khẩn cầu xin cô, xin cô hãy từ bỏ bố cháu.”
Môi hơi mấp máy, nửa như cười nửa như không phải, Lý Y Nhân thu lại ánh mắt thất thần đang chìm đắm trong suy tưởng xa xôi, đáp lại bằng lời từ chối kiên quyết.
“Bố cháu rốt cuộc đâu có gì tốt đẹp khiến cô can tâm tình nguyện không cần bất cứ thứ gì, còn phải chịu thêm bao nhiêu tai tiếng nữa?”
Có một chùm ánh sáng nghiêng nghiêng xuyên qua khe ngói của căn nhà, trên trục ánh sáng đó có thể thấy rõ những hạt bụi nhỏ li ti đang bay lượn vô định trong không gian tôi tối mờ mờ, sự vắng lặng lại bao trùm lên cả căn nhà.
Câu nói bộc trực của Tô Tiểu Dương làm Lý Y Nhân nhận ra rằng, dù cô bé có hiểu biết đến mấy thì vẫn chỉ là một đứa trẻ. Không muốn tranh kuận chuyện người lớn với một đứa trẻ, bà nhẹ nhàng đứng dậy, đưa ánh mắt trong sáng đầy chân thành nhìn Tô Tiểu Dương. Không có chút cảm giác thẹn thùng bối rối, càng không có ý lẩn tránh hèn mọn, bà cất giọng nói êm dịu như gió xuân tháng ba ấm áp thổi qua cành liễu mềm mại và nhánh hoa hồng đỏ tươi: “Trong mắt cháu, cô là kẻ vô liêm sỉ chen ngang phá hoại gia đình người khác. Nhưng mà Tiểu Dương ạ, hôm nay được gặp cháu cô muốn nói với cháu một câu.”
“Xin rửa tai lắng nghe.”
Biết mình có nói thêm điều gì cũng chỉ là vô ích mà thôi, Tô Tiểu Dương không muốn lãng phí thời gian. Để lại cho Lý Y Nhân một bóng hình lạnh băng như tuyết, cô dửng dưng đứng trước ngưỡng cửa, sắc mặt không một biểu cảm, chỉ thoáng trong đáy mắt như có bóng nước đang loang dần ra.
Trong cuộc tình tay ba này, hai người đáng bị lên án nhất thì lại yêu thương nhau thắm thiết, hai tâm hồn như đã hòa quyện vào nhau từ lâu, nếu đã vậy, rốt cuộc ai mới là người sai?
Người ta bảo cha nào con nấy, sau ngày gặp mặt Lý Y Nhân, cô đã bắt đầu hiểu ra vì sao cha mình lại yêu bà ta đến vậy.
Đối với đàn ông mà nói, dung nhan tất nhiên rất quan trọng, nhưng quan trọng hơn cả là sự đồng điệu của tâm hồn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc