Buổi sáng hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua bức màn dày nặng, từng tia sáng mỏng manh chiếu vào phòng.
Tiếng chuông di động vang lên không ngừng, Thẩm Mộ Xuy cau mày không vui chui đầu vào chăn.
Nhưng người gọi điện hình như đang giằng co với cô vậy, không bắt máy sẽ tiếp tục gọi.
Hơn nửa ngày sau, Thẩm Mộ Xuy không thể không vươn tay vuốt điện thoại.
“Alo.” Giọng cô mới dậy rất nặng hỏi.
Lục Tâm Nghi nghe giọng cô mí mắt nhảy lên, có chút lo sợ bất an: “Cậu còn chưa dậy à?”
Thẩm Mộ Xuy: “……Ừm.”
Cô nhắm mắt lại, muốn bật đèn trên tủ đầu giường, còn chưa sờ soạng đến nút mở, đầu dây bên kia điện thoại đã hoảng sợ hỏi: “Vậy sao cậu lại không ở nhà?!”
“???”
“!!!”
Thẩm Mộ Xuy sửng sốt, lập tức mở bừng mắt.
Lúc nhìn đến bài trí trong phòng, cô yên lặng nhắm mắt lại.
“Tớ……” Cô gian nan từ trong cổ họng nghẹn ra mấy chữ: “Ở đối diện.”
Lục Tâm Nghi: “……???”
Hai mươi phút sau, Thẩm Mộ Xuy ngồi trên bàn cơm nhà mình, tiếp nhận Lục Tâm Nghi đánh giá cùng dò hỏi.
“Tiểu Mộ Mộ……Cậu đã ngủ với người cậu thích rồi hả?”
Cô chớp mắt to nhìn cô ấy.
Thẩm Mộ Xuy nghẹn lời.
Đối diện ánh mắt bát quái của cô nàng, cô “A” lên một tiếng, vội vàng hoàn hồn: “Không có không có!” Cô lời lẽ chính đáng nói: “Bọn tớ không có ngủ chung!”
Tuy nói như thế nhưng lỗ tai đỏ hồng của cô đã tiết lộ bí mật.
Lục Tâm Nghi nhướng mày, tiếp tục hỏi: “Không ngủ chung? Không phải hôm nay cậu thức dậy ở bên kia sao?”
Thẩm Mộ Xuy: “……”
Phải giải thích thế nào đây.
Bỗng dưng cô nghĩ tới tối hôm qua.
Sau khi cô không sợ ૮ɦếƭ mà trêu chọc anh, Du Tùy một chút cũng không khách khí mà chiếm không ít tiện nghi.
Đến cuối cùng, chờ cô mặt đỏ tai hồng ánh mắt né tránh không dám nhìn anh, Du Tùy mới buông tha cho cô.
Lúc ấy giống như cô không còn suy nghĩ như bình thường, còn nắm lấy áo Du Tùy lưu luyến không rời hỏi: “Không hôn nữa à?”
Du Tùy cười một tiếng, cúi đầu vén vài sợi tóc lôn xộn của cô ra sau tai, giọng khàn khàn: “Còn muốn anh hôn nữa à?”
Lông mi Thẩm Mộ Xuy run run, rất thành thật: “Ừm.”
Cô thích cảm giác lúc Du Tùy hôn cô.
Du Tùy dừng một chút, ánh mắt thâm thúy mà nhìn cô, hầu kết lăn lăn nhắc nhở: “Ngày mai em không muốn bước xuống giường hả?”
“……”
Đến cuối cùng, hai người ngọt ngấy một hồi Thẩm Mộ Xuy mới bị Du Tùy ôm vào phòng ngủ.
Còn Du Tùy…… Lập tức đi phòng tắm, sau đó nữa —— Thẩm Mộ Xuy ngủ mất rồi.
————
Sau khi nghe xong, Lục Tâm Nghi dựng ngón tay cái với Thẩm Mộ Xuy: “Tiểu Mộ Mộ.” cô ấy nhìn cô tỏ vẻ bội phục: “Cậu quá trâu bò!!”
Thẩm Mộ Xuy: “……”
“Đúng rồi, vậy đối tượng của cậu đâu rồi?” Lục Tâm Nghi ăn bữa sáng, đột nhiên nghĩ đến vấn đề mấu chốt.
Thẩm Mộ Xuy nghĩ đến buổi sáng nhìn thấy tờ giấy kia, bĩu môi không mấy vui vẻ nói: “Đi đóng phim rồi, hôm nay phim của anh ấy bấm máy.”
Lục Tâm Nghi: “……”
Bộ phim điện ảnh mới của Du Tùy hôm nay bấm máy, Thẩm Mộ Xuy đã sớm biết.
Đây cũng là lý do vì sao tối hôm qua cô cứ quấn quýt Du Tùy, vừa mới yêu đường đã mỗi người một nơi, đúng là không để người ta vui mà.
*
Du Tùy dậy rất sớm, hẳn là nói trên cơ bản anh không ngủ.
Tiểu say rượu tuy rằng không uống say, nhưng làm ầm ĩ lên cũng không dễ dàng hầu hạ.
Từ phòng tắm đi ra tiểu say rượu đã yên tĩnh nằm trên giường ngủ rồi, gương mặt trắng nõn đỏ hồng, xinh đẹp lại hấp dẫn.
Du Tùy cúi đầu nhìn một hồi lâu, duỗi tay đắp chăn cho cô rồi mới tắt đèn ra khỏi phòng, đi phòng dành cho khách cách vách.
Mới vừa ngủ không lâu
Ba giờ, Triệu Khang điện thoại tới.
……
Sau khi kết thúc nghi thức bấm máy, Du Tùy nhéo nhéo giữa mày.
Đạo diễn Tần nhìn anh, hỏi: “Tối hôm qua cậu làm gì thế? Quầng thâm mắt đen như vậy.” Ông liếc Du Tùy, một chút cũng không khách khí nói: “Dù còn trẻ nhưng cũng đừng quá phóng túng nha!”
Du Tùy: “……”
Anh dở khóc dở cười, hiếm khi giải thích một câu: “Yên tâm, không đến mức đó.”
“Chỉ là ngủ không ngon thôi.”
Đạo diễn Tần hừ một tiếng: “Đi ăn cơm trước, buổi chiều chụp tạo hình, nhiệm vụ hôm nay không nhiều, cậu cũng chỉ có một cảnh thôi.”
Du Tùy gật đầu: “Được.”
Phim điện ảnh mới của đạo diễn Tần bấm máy, cử hành vô cùng khiêm tốn, phóng viên được vào phim trường cũng không nhiều, tất cả đều có quan hệ không tệ với đạo diễn Tần.
Phỏng vấn cũng là mấy câu hỏi theo lệ thường, còn sau khi bắt đầu quay đạo diễn Tần càng sẽ không cho bọn họ ở lại xem.
Triệu Khang đi theo Du Tùy vào xe, vừa đi vừa lải nhải: “Tối hôm qua mấy giờ cậu mới ngủ?”
Du Tùy ngẩng đầu nhìn anh ta: “Anh đoán đi?”
Triệu Khang tức muốn hộc máu nói: “Tôi đoán cái rắm chứ đoán!” Anh ta trừng mắt nhìn Du Tùy, thấp giọng nói: “Cậu muốn yêu đương gì đó tôi có thể mặc kệ, nhưng cậu đừng có mà làm xằng bậy.”
Anh ta dừng một chút nói: “Tôi không hy vọng từ chỗ truyền thông biết được cuộc sống cá nhân của cậu đâu.”
Du Tùy: “……”
Anh dừng chân quay đầu lại.
“Cậu muốn làm gì?”
Du Tùy nhướng mày, ra vẻ thâm trầm: “Tôi đang suy nghĩ xem nên nói thế nào với anh mới tốt đây.”
“Gì chứ?”
Du Tùy cúi đầu gửi tin nhắn cho Thẩm Mộ Xuy, bình tĩnh nói: “Quên nói cho anh biết, tôi có bạn gái rồi.”
Triệu Khang trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, vẫy vẫy tay nói: “Cậu có thì có ——” bỗng dưng trong phim trường vang lên tiếng gầm giận dữ: “Cậu nói cái gì!”
Triệu Khang kinh ngạc nhìn người đàn ông đang bình tĩnh trước mặt: “Cậu có cái gì?!”
Không phải là mới một hai ngày không đi theo sao?
Sao lại có bạn gái luôn rồi??
Du Tùy ghét bỏ mà liếc anh ta, giọng bình tĩnh: “Không phải đã nghe rồi sao?”
Triệu Khang: “…… Tôi…… cậu……” Anh ta nói lắp nửa ngày mới phun ra một cái tên: “Thẩm Mộ Xuy?”
Nghe vậy, Du Tùy càng ghét bỏ nhìn anh ta: “Ngoại trừ cô ấy thì còn có thể là ai nữa?”
Triệu Khang: “……”
Cũng phải.
Từ ngày anh ta quen biết Du Tùy, trong lòng người này vẫn luôn cất giấu một người nào đó.
Trước kia Triệu Khang còn không biết người nọ là Thẩm Mộ Xuy, anh ta cũng là một lần không cẩn thận nhìn thấy máy tính của Du Tùy, trong đó có một hộp thư kín, bên trong tất cả đều ảnh chụp cùng video của một cô bé.
Lúc đó Triệu Khang không quen biết Thẩm Mộ Xuy, cũng không biết Thẩm Mộ Xuy là ai, còn cố ý cùng Du Tùy tiến hành một lần nói chuyện mặt đối mặt, muốn hỏi ra người nọ là ai.
Chẳng qua không cạy được miệng Du Tùy, Triệu Khang cái gì cũng không hỏi được, còn bị người này kéo vào danh sách đen mấy ngày.
Sau đó nữa, Triệu Khang quan sát chung quanh, phát hiện người đó không phải người quen nên cũng bỏ qua.
Nhưng anh ta vẫn luôn chú ý người trong lòng này của Du Tùy, e sợ ngày nào đó cô xuất hiện, anh ta phải đề phòng trước.
Bất quá hiện tại xem ra đề phòng cũng vô dụng.
Nên ở bên nhau sớm hay muộn đều sẽ ở bên nhau.
Nghĩ nghĩ, Triệu Khang nhìn về phía Du Tùy: “Hai người có dự tính gì?”
Du Tùy nhướng mày: “Có ý gì?”
Triệu Khang như bà mẹ già lo lắng cho con nói: “Hai người yêu đương có từng nghĩ tới chuyện công hai chưa?” Anh ta phân tích: “Nếu không có thì bình thường hẹn hò cẩn thận một chút, đừng để phóng viên chụp được.”
“Ừm”
“Còn nữa---“ Triệu Khang liếc anh một cái, nhỏ giọng nhắc nhở: “Sau này về nhà hoặc là ở khách sạn thì điều đầu tiên cậu phải làm là kéo màn cửa, tôi không muốn nhìn thấy video hai người các cậu hôn môi trong khách sạn đâu.”
Du Tùy: “…..”
***
Lúc Du Tùy gửi tin nhắn đến, Thẩm Mộ Xuy đang ở tiệm spa cùng Lục Tâm Nghi.
Cô híp mắt nhìn, trả lời một câu: 【 dậy rồi, bên anh kết thúc nghi thức bấm máy rồi à? 】
Du Tùy: 【 mới vừa kết thúc, chuẩn bị đi ăn cơm, em ăn cơm trưa chưa? 】
Thẩm Mộ Xuy: 【 còn chưa……bọn em ăn sáng trễ nên chưa ăn trưa.
】
Hai người qua lại mấy câu, Thẩm Mộ Xuy lưu luyến không rời hỏi: 【bộ phim điện ảnh này của anh phải quay mất bao lâu thế? 】
Du Tùy rũ mắt cười: 【 khoảng bốn tháng.
】
Thẩm Mộ Xuy bĩu môi: 【 lâu như vậy à.
】
Du Tùy: 【nhớ anh hả? 】
Không biết vì sao chỉ là nhìn tin nhắn này, Thẩm Mộ Xuy có thể liên tưởng đến vẻ mặt Du Tùy lúc gõ mấy chữ này.
Mặt mày anh dịu dàng, đôi mắt sáng ngời chứa đầy tinh quang, ngón tay thon dài thong thả ung dung mà gõ chữ, khóe môi nhếch lên ý cười, tựa như ôn nhu lại sủng nịch.
Tưởng tượng đến cảnh tượng kia Thẩm Mộ Xuy liền kích động muốn che mặt.
Du Tùy quả nhiên là yêu nghiệt mà.
Mặc dù người không ở bên cạnh cũng không quên câu dẫn cô.
Thẩm Mộ Xuy nhấp khóe miệng: 【 không nhớ!!! 】
Cô nghĩ một đằng trả lời một nẽo.
Nhìn thấy tin nhắn cô gái nhỏ gửi tới, khóe môi Du Tùy cong lên, cúi đầu trả lời: 【ừm, nhưng mà anh nhớ em.
】
Người đã yêu đương cho dù là lạnh lùng đến đâu thì mấy lời âu yếm vẫn có thể không thầy dạy cũng hiểu.
Triệu Khang từ toilet trở lại phòng ăn, lơ đãng nhìn thấy ý cười trên mặt người nào đó liền bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, quá dọa người.
Anh ta vội vàng lấy di động gửi tin nhắn cho Du Tùy.
【cậu mở camera nhìn xem.
】
Du Tùy vẫn nhìn di động, không phản ứng.
Triệu Khang: 【......!Tại sao không trả lời tin nhắn của tôi chứ!! 】
Du Tùy: 【? 】
Triệu Khang bất lực đánh chữ: 【cậu mở camera tự nhìn xem!! Nhìn xem cậu cười có bao nhiêu dọa người hả!!! 】
【cậu đây là đang sợ người khác không biết cậu yêu đương à!! Cười quá mẹ nó dọa người!! 】
【hóa ra lão nam nhân nói chuyện yêu đương chính là bộ dáng này! Tôi quả thực bội phục!! 】
Du Tùy 【.
】
Triệu Khang tiếp tục: 【 ai, tuy rằng cậu cười lên trông thực ghê tởm, nhưng tôi vẫn chúc phúc cậu, lão xử nam lần đầu tiên yêu đương, tôi hiểu mà.
】
Du Tùy ngẩng đầu lên, cách một cái bàn nhìn Triệu Khang, xuy một tiếng click mở góc trên bên phải nhấn khiếu nại —— nhìn mấy lựa chọn hiện ra trước mặt, Du Tùy một chút cũng không khách khí lựa chọn: “Đối phương đang gửi tin nhắn quấy rầy tôi”.
Sau khi khiếu nại xong Du Tùy lựa chọn kéo anh ta vào danh sách đen.
Động tác liên tiếp nước chảy mây trôi.
Triệu Khang vẫn còn đang lải nhải gõ tin nhắn dài trăm chữ gửi đi, WeChat bất ngờ nhảy ra dòng chữ: 【 tin nhắn đã gửi nhưng đối phương từ chối nhận】.
???
Triệu Khang: “......” Đậu xanhhhhh!
*
Sau khi ăn xong, đạo diễn Tần bớt thời giờ nhìn Du Tùy: “Nhắn tin với ai mà vui vậy?”
Khóe môi Du Tùy cong lên, nhẹ giọng nói: “Ngài không quen đâu.”
Tần đạo: “……”
Ông còn muốn hỏi thêm, nữ diễn viên đóng vai nữ hai cười đã duyên dáng nhìn Du Tùy: “Hình như hôm nay tâm trạng Tùy Thần không tệ nhỉ.”
Sắc mặt Du Tùy bình thường: “Cũng được.”
Nữ diễn viên: “……”
Cô ta cười cười, cũng không tự tìm mất mặt.
Du Tùy đối người không quen thân, phải nói là phụ nữ đều rất lạnh nhạt.
Trước kia là như thế, hiện tại có bạn gái tất nhiên càng lạnh nhạt hơn.
Ăn xong một bữa cơm, Du Tùy ngoại trừ trò chuyện với đạo diễn và một vị nam diễn viên khác thì trên cơ bản không hề nói chuyện với những người khác.
Ăn cơm xong từng người trở về khách sạn nghỉ ngơi, chuẩn bị cảnh đầu tiên cho buổi chiều.
*
Buổi tối, Thẩm Mộ Xuy cùng Du Tùy gọi video.
Cô lải nhải kể hôm nay cô và Lục Tâm Nghi làm gì, sau khi nói xong đôi mắt cô gái nhỏ sáng lấp lánh nhìn người đàn ông bên kia màn hình: “Hôm nay anh làm gì nha?”
Du Tùy nghe giọng cô nhẹ nhàng mềm mại, hầu kết lăn lăn: “Tham gia nghi thức bấm máy, ăn cơm, chụp mấy tấm ảnh tạo hình, diễn hai cảnh.”
Nói rõ ràng.
Thẩm Mộ Xuy bật cười, cong cong môi: “Anh cũng không cần phải nói tỉ mỉ như vậy?”
Trong mắt Du Tùy chứa ý cười: “Gần đây em có công việc gì không?”
“A?” Cô sửng sốt, nghĩ nghĩ: “Hình như là không có.”
“Sao vậy ạ?”
Du Tùy dừng một lát, thấp giọng hỏi: “Em muốn tới thăm ban không?”
Mắt Thẩm Mộ Xuy sáng lên, vui vẻ nói: “Có thể chứ? Các anh mới bấm máy ngày đầu tiên mà em đã tới thăm ban có không tốt lắm không?”
Cô nghĩ nghĩ hỏi: “Đến cũng phải có lý do chính đáng đi.”
Bằng không bị fans hoặc là phóng viên chụp được, hai người bọn họ lại lên hot search.
Du Tùy trầm tư vài giây, nhìn cô: “Muốn lý do gì?”
“Trợ lý của anh được không?”
Thẩm Mộ Xuy hỏi.
Du Tùy lắc đầu: “Không được.”
“Vậy thì lý do gì?”
Khóe môi Du Tùy cong lên, nói: “Nếu không thì dùng danh phận bạn gái anh đi?”
Thẩm Mộ Xuy: “……?”
Tác giả có lời muốn nói: Tùy Thần sau khi yêu đương ( quả thực không phải người:).