Du Tuỳ chưa kịp phản ứng thì Thẩm Mộ Xuy đã la lên rồi.
Anh giật mình nhìn công chúa nhỏ nhà mình, lại nhớ đến vừa nãy Cố Thư nháy mắt với anh, bỗng nhiên bắt được trọng điểm.
Du Tùy im lặng, yết hầu lên xuống áp sát mặt Thẩm Mộ Xuy: “Giờ anh không được xem à?”
Thẩm Mộ Xuy im lặng.
Anh cúi đầu, cởi đai an toàn, thuận thế thổi một hơi bên tai cô, cất giọng trầm khàn hỏi: “Thế về nhà rồi cho anh xem nhé?”
Thẩm Mộ Xuy bị Du Tuỳ trêu đến mức đỏ bừng mặt.
Cô cố kìm trái tim đang đập nhanh của mình, đẩy anh ra xa: “Ôi, anh phiền quá, về nhà đi đã.”
Du Tuỳ cười, hôn lên tai cô: “Được.”
Dọc đường về, Thẩm Mộ Xuy gửi cho Cố Thư hàng loạt icon cảm xúc.
Cố Thư chỉ nhắn lại “Hahaha” liên tục khiến Thẩm Mộ Xuy cạn lời, không trả lời lại được.
Về đến nhà, Thẩm Mộ Xuy sốt ruột quá nên cũng không để Du Tuỳ cầm túi hộ, cô vội vàng chạy vào thang máy, sau đó lên lầu vào nhà.
Lúc Du Tuỳ thấy cô định trốn về nhà cô, anh giơ tay định kéo Thẩm Mộ Xuy về nhà mình.
Thẩm Mộ Xuy vùng vẫy một hồi, thấy không thoát được thi đành phải bỏ cuộc.
Vào nhà, Du Tuỳ liếc thấy cô vẫn một mực bảo vệ cái túi, anh cũng không nhắc lại đề nghị muốn xem lúc nãy nữa.
Thẩm Mộ Xuy bảo vệ như thể nó là con mình vậy.
Anh híp mắt, xoa đầu cô: “Anh đi nấu cơm đây, em muốn ăn gì?”
Thẩm Mộ Xuy đỏ mặt nhìn anh: “Gì cũng được ạ.”
Cô chớp mắt nhìn anh: “Anh không hỏi à?”
“Hỏi gì?”
Du Tuỳ biết rồi còn cố hỏi: “Không phải em không muốn cho anh xem à?”
Nói thế oan quá đi mất.
Thẩm Mộ Xuy nghe, biết thừa Du Tuỳ đang bẫy mình nhưng cô vẫn nhảy vào, cô mím môi, đỏ mặt nói: “Lát nữa cho anh xem.”
Nghe vậy, trong mắt Du tuỳ ánh lên ý cười.
Anh nhẹ nhàng nói: “Được rồi, không vội.”
Du Tuỳ vào bếp nấu cơm, Thẩm Mộ Xuy xung phong đảm nhận chức phụ bếp.
Hai người phối hợp ăn ý, chỉ một lúc là xong.
Ăn cơm xong, hai người lại cùng nhau rửa bát
Dọn dẹp xong xuôi, Du Tuỳ hỏi cô có muốn xuống lầu đi bộ không, Thẩm Mộ Xuy ăn nhiều, tất nhiên sẽ không từ chối. Đi dạo sau khi ăn tối là niềm vui nho nhỏ của họ.
Lúc này về đêm gió vẫn hơi lạnh, cảnh vật xung quanh của tiểu khu trước giờ vẫn rất đẹp.
Lúc Thẩm Mộ Xuy và Du Tùy về, cô kéo Du Tùy nói công việc sắp tới, Du Tùy cũng có một bộ phim khác, lại còn là tác phẩm lớn.
Thẩm Mộ Xuy ôm anh, nhẹ nhàng nói: “Vậy nghĩa là chương trình kết thúc rồi tụi mình sẽ không có nhiều thời gian bên nhau nữa sao?”
Du Tuỳ bật cười, nhéo má cô: “Không đâu.”
Giọng anh theo cơn gió thổi vào tai.
“Em có thể đến thăm ban, nếu anh có thời gian cũng sẽ về thăm em.”
“Cũng đúng.” Thẩm Mộ Xuy cong mắt cười: “Dù sao em đi đâu cũng có thể làm việc mà.”
“Tốt, khen thưởng một cái nào.”
Cả hai hôn nhau một lúc, sau đó mới trở về nhà.
Về nhà rồi Du Tuỳ cũng không quên thứ mình muốn.
Anh mỉm cười nhìn Thẩm Mộ Xuy.
Thẩm Mộ Xuy cạn lời, dù cô rất xấu hổ nhưng vẫn để Du Tuỳ xem Trước khi cho anh xem, cô cứ lẩm bẩm mãi: “Không phải em muốn mua đâu, là do Cố Thư đưa đấy.”
Du Tùy cầm một bên túi, lúc nhìn thấy thứ bên trong là gì lập tức nheo mắt lại.
Yết hầu anh di chuyển, nặng nề mà trả lời: “Anh biết.”
Thẩm Mộ Xuy: “…Anh biết thật.”
Du Tùy bật cười, ôm cô vào lòng, thuận thế nhấc cô ngồi lên mặt bàn.
“Biết mà.” Anh hôn lên khoé môi cô: “Mua đồ thiếu vải thế, còn định mặc ra ngoài sao?”
“…Đâu mà.”
Thẩm Mộ Xuy phản bác: “Em không đâu nhé.”
Du Tuỳ hiểu ra, dài giọng: “Thế là mặc cho anh xem đúng không.”
Thẩm Mộ Xuy: “…”
Cô xấu hổ muốn phản đối, nhưng lại không biết phản bác làm sao.
Nếu không mặc cho Du Tuỳ xem thì chẳng lẽ cô định mặc để mình tự ngắm à.
Du Tuỳ nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô, ánh mắt tối sầm, anh cúi đầu, hôn lên khoé môi cô, dỗ dành: “Em đi thay thử đi.”
Thẩm Mộ Xuy không hề bị lay động.
Du Tuỳ kề sát bên tai cô: “Ngủ Ngủ, em mặc cho anh Du Tuỳ xem đi, có được không?”
Cả người Thẩm Mộ Xuy run lên, Du Tuỳ trêu như thế cô không chịu nổi đâu.
Cô run rấy, ậm ờ “Ừm” một tiếng.
Thẩm Mộ Xuy đi thay một bộ mà Du Tuỳ chọn, chẳng bao lâu đã bước ra.
Nhìn cô gái nhỏ thẹn thùng, đôi mắt Du Tuỳ như thể bùng lửa, Thẩm Mộ Xuy chưa kịp phản ứng đã rơi vào vòng tay của anh.
Cô rên nhẹ một tiếng, hơi xấu hổ nhưng lại rất hưởng thụ sự phục vụ của Du Tuỳ.
Trong phòng hơi thở hai người cuốn lấy nhau, cuộn trào mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Đến cuối cùng, Thẩm Mộ Xuy cũng không nhớ mình bị lật qua lật lại bao nhiêu lần nữa. Cô chỉ nhớ mang máng là người đàn ông kia thì thầm bên tai cô những câu nói mà thường ngày cô chưa bao giờ được nghe.
“Ngủ Ngủ.”
“Hửm…”
Du Tuỳ hôn lên đôi mắt đẫm nước của cô, khàn giọng hỏi: “Em thích không?”
Thẩm Mộ Xuy không trả lời.
Nhưng Du Tuỳ luôn có cách khiến cô mở miệng.
…
Trong lúc mơ mơ màng màng, Thẩm Mộ Xuy dường như thấy rèm cửa thoáng đung đưa rồi lại tĩnh lặng, hệt như cô lúc này.
Đợi tới khi kết thúc Thẩm Mộ Xuy đã thi*p đi trong lòng Du Tuỳ.
Không kịp nói câu nào.
Quá mệt mỏi.
Thẩm Mộ Xuy ngủ một mạch đến 12 giờ trưa.
Lúc cô thức dậy, hai chân như đeo đá, không thể cử động nổi.
Giãy dụa mấy giây, Thẩm Mộ Xuy bỏ cuộc, cuốn chăn lăn qua một bên lấy điện thoại, đợi Du Tuỳ vào.
Cầm điện thoại lên một cái là cô gửi cho Cố Thư mấy con dao ngay.
Cố Thư: 【Hahahahahahaha, Thẩm lão sư của chúng ta dậy rồi đấy à, thế nào, còn sống không? 】
Thẩm Mộ Xuy: 【Đồ bi3n thái.】
Cố Thư: 【Sao lại nói thế, sao cậu không nói Tùy Thần nhà cậu bi3n thái ấy.】
Thẩm Mộ Xuy chẳng buồn nói lại nữa, nhưng vẫn khẳng định Cố Thư rất xấu tính.
Hai người tâm sự một lúc, Cố Thư cũng “nghiêm túc” lên.
Cố Thư: 【Sao rồi, có thúc đẩy cuộc sống vợ chồng của hai cậu hài hoà hơn không?】
Thẩm Mộ Xuy đỏ mặt: 【Bọn tớ vốn rất hài hoà mà!】
Cố Thư: 【Chậc chậc, nhưng thêm xíu lạc thú thì càng tốt chứ sao.】
Thẩm Mộ Xuy: 【Đấy là thú vui xấu xa của cậu thì có.】
Cố Thư: 【Đàn ông ai chẳng thích, cậu đừng nói tớ nha, nhìn bộ dạng không dậy nổi của cậu hôm nay là biết Du Tuỳ thích cỡ nào rồi.】
Thẩm Mộ Xuy: 【…】
Cô cũng hết cách nói lại.
Bởi vì, hình như Du Tuỳ có hơi thích và kích động thật
Cô vùi đầu dụi vào gối, trên gối toàn là mùi hương của Du Tuỳ, cô không biết…liệu có phải đàn ông ai cũng thích vậy không.
Nghĩ đến những chuyện đêm qua, mặt Thẩm Mộ Xuy lại đỏ lên.
Cố Thư còn dụ dỗ cô kể không ít chuyện, Thẩm Mộ Xuy liếc một cái đã vội vàng tắt điện thoại đi.
Sao trước đây cô không biết mình có đứa bạn xấu tính như vậy nhỉ?
Đúng lúc có người đẩy cửa vào.
Thẩm Mộ Xuy hé mắt nhìn, thấy nụ cười của Du Tuỳ được hai giây rồi lại rụt về
Du Tuỳ cười nhẹ, ngồi xổm trước mặt cô: “Dậy rồi à?”
“Ừm…” Thẩm Mộ Xuy hừ một tiếng: “Hôm nay anh đừng có trêu em, không là anh xong đời đấy.”
Du Tùy cười nhẹ: “Được, dậy rửa mặt thôi, anh có làm món em thích nhất đấy.”
Thẩm Mộ Xuy: “…”
Cô được Du Tuỳ bế lên, không nhịn được phải nhắc nhở anh: “Anh đừng tưởng làm món em thích là em sẽ tha thứ cho anh, đêm qua anh quá đáng lắm, em đã nói không được rồi, anh lại cứ …”
Cô lầm bầm oán trách.
Du Tuỳ dỗ dành cô gái nhỏ yếu ớt, hôn lên khoé môi cô: “Xin lỗi, anh sai rồi.”
Anh ngừng lại, nói nhỏ: “Chủ yếu là tại em đẹp quá, anh không nhịn được. Là lỗi của anh.”
Thẩm Mộ Xuy: “…”
Lại còn sai với đúng gì nữa, cô cứ thấy như đây là lỗi của mình ấy
Cô giận dỗi liếc Du Tuỳ.
“Im miệng, bây giờ anh không được phép nói gì hết.”
Du Tuỳ cũng không so đo với cô, đàn ông được thoả mãn rồi nói chuyện gì cũng dễ.
Ăn trưa xong, Thẩm Mộ Xuy ôm gối nằm trên sofa, đằng sau cô là Du Tuỳ.
“Em vẫn buồn ngủ à?”
Thẩm Mộ Xuy rầm rì hai tiếng: “Không buồn ngủ, nhưng em cũng không muốn dậy.”
Du Tùy xoa đầu cô: “Không muốn dậy, vậy tối có muốn đi xem phim không?”
“Rạp chiếu phim?”
Mắt cô sáng rực lên.
Du Tùy “Ừm” một tiếng: “Đúng vậy, em muốn đi không?”
“Đợi đã…” Thẩm Mộ Xuy đột nhiên nhớ ra, nhìn Du Tùy: “Là phim của Thanh Uyển phải không anh?”
“Ừm.” Tưởng Chu mới vừa hỏi trong nhóm, em nhìn thử đi.
Thẩm Mộ Xuy lấy điện thoại xem, đúng thế thật.
Tưởng Chu muốn bao hết rạp cho vợ mình, hỏi có muốn đi xem phim không, hôm nay bắt đầu chiếu rồi.
Thẩm Mộ Xuy gật đầu không do dự: “Đi đi, tụi mình đi cùng họ à?”
Du Tùy nhìn cô: “Sao cũng được, chúng ta cũng có thể hưởng thụ thế giới hai người.”
Thẩm Mộ Xuy cười: “Không cần, thuận tiện gọi Cố Thư và những người khác luôn, em muốn đánh người.”
Du Tùy che miệng ho khan, đồng ý: “Được.”
Buổi tối, khi Thẩm Mộ Xuy nhìn thấy Cố Thư ở rạp chiếu phim, lập tức không chút do dự nhéo lỗ tai cô ấy.
“Cố Thư!”
Cố Thư cười xấu xa, nhìn cô từ trên xuống dưới: “Ôi, Ngủ Ngủ của chúng ta có thể ra ngoài xem phim rồi sao, không thể tin được.”
Thẩm Mộ Xuy: “… Cậu im ngay, không được nói gì cả.”
Cố Diên Tu nhìn Thẩm Mộ Xuy.
Thẩm Mộ Xuy: “… Ha ha, Em chỉ đùa với cậu ấy thôi.”
Cố Diên Tu bật cười: “Các em nghịch quá.”
Thẩm Mộ Xuy bĩu môi, lôi kéo tay Cố Thư: “Xong rồi, Cố Diên Tu ở đây tớ không dám bắt nạt cậu đâu.”
Cố Thư hất tóc: “Đúng vậy, giờ anh ấy là bùa hộ thân của tớ đấy.”
Thẩm Mộ Xuy: “Nhưng giờ anh ấy bị bạn trai tớ kéo đi rồi, tớ lại bắt nạt được cậu.”
Cố Thư ngạc nhiên, ngước nhìn sang.
Cố Diên Tu bị Du Tùy kéo đi thật… Đi mua bắp rang. Đây đúng là cái loại được ăn no rồi mà không biết trả ơn người, lại còn để lại chiến trường cho bạn gái mình nữa.
“Các cậu đúng thật là một đôi…”
“Gì?”
“Một đôi quá đáng.”
Thẩm Mộ Xuy: “Có mà cậu quá đáng ấy.”
Cố Thư cười hì hì, thì thầm bên tai cô: “Đêm qua cậu mặc bộ nào thế?” Cô dừng lại một chút: “Hay để tớ gửi vài link mua trên mạng cho cậu nhé, cậu muốn mua cũng không ngại nữa.”
Thẩm Mộ Xuy: “…”
Đến lúc vào rạp chiếu phim rồi cô cũng không thèm nói chuyện với Cố Thư nữa.
Điện thoại rung lên, tất cả đều là tin nhắn Cố Thư gửi đến.
Du Tùy ngồi bên cạnh cô, tò mò nhìn: “Em không xem tin nhắn à?”
Thẩm Mộ Xuy là kiểu người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế với tin nhắn, khi có tin nhắn đến, nếu có thời gian chắc chắn sẽ xem, nhưng giờ lại không xem…Du Tuỳ hơi ngạc nhiên.
Thẩm Mộ Xuy “ừm” một tiếng, cúi đầu: “Không xem.”
Du Tùy nhướng mày, nhìn tai cô đỏ lên thì cười nhẹ: “Còn ngại sao?”
Thẩm Mộ Xuy liếc nhìn anh.
Du Tùy xoa tai cô: “Đừng ngại, em mà còn ngại thì anh lại muốn hôn em nữa đấy.”
“…”