Sau khi theo Du Tùy lên lầu vào phòng riêng, Thẩm Mộ Xuy mới phát hiện bên trong còn có vài người quen.
Tưởng Chu cô gặp qua một lần, còn có Thịnh Úc, cùng với một người bạn tốt khác của Du Tùy, Cảnh Nhuận.
Người này Thẩm Mộ Xuy trước kia nghe nói qua, nhưng đây là lần đầu tiên gặp mặt.
Nhìn thấy người đi vào, Thịnh Úc nhướng mày, huýt sáo: “Rốt cuộc lên đây rồi.”
Thẩm Mộ Xuy ngẩn ra, sửng sốt hỏi: “Các anh biết em ở dưới?”
Cô còn tưởng rằng Du Tùy ở đại sảnh nhìn thấy cô.
Nhưng nghe giọng Thịnh Úc—— hình như là Du Tùy cố ý xuống lầu tìm cô lên.
Tưởng Chu giây tiếp theo liền cho Thẩm Mộ Xuy đáp án: “Đương nhiên.” Hắn duỗi tay chỉ chỉ: “Du Tùy thấy em nói chuyện cùng Trần Bá Ích mới đi xuống.”
Hắn “Chậc” một tiếng nhìn Du Tùy, vừa định đùa Thẩm Mộ Xuy vài câu đã bị ném cái gối vào người.
Tưởng Chu: “…………”
Hắn hừ một tiếng cười, nhìn về phía Thẩm Mộ Xuy: “Ở dưới chơi vui không?”
“Cũng……bình thường.”
Thẩm Mộ Xuy nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, có chút chần chừ gọi: “Du Tùy.”
“Hử?”
Thẩm Mộ Xuy há miệng thở dốc, câu “Anh cố ý xuống tìm em sao” liền nói không ra lời.
Cô nghĩ, cho dù biết được đáp án cũng không có gì thay đổi.
Từ nhỏ đến lớn, Du Tùy đối với cô thế nào cô cũng không phải không biết.
Đang trầm mặc Du Tùy đột nhiên lạnh giọng hỏi: “Nói chuyện với Trần Bá Ích rất vui sao?”
“Hả?” Thẩm Mộ Xuy do dự: “Cũng……cũng được.”
“Cũng được?” Du Tùy nhịn không được có chút phát cáu, “Em có biết anh ta đối với em——”
Lời còn chưa dứt liền nhìn thấy đôi mắt hạnh ướt dầm dề của cô, nửa câu sau bỗng dưng nói không nên lời.
“Anh ta làm sao?” Thẩm Mộ Xuy nhìn anh: “Sao anh không nói nữa?”
Du Tùy dừng một chút, trầm giọng: “Không có gì.”
“……”
Anh lạnh mặt, một bộ dạng người sống chớ lại gần.
Thẩm Mộ Xuy chớp mắt, vừa định nói gì đó Du Tùy liền nói: “Về sau đừng nói chuyện với người lạ, đặc biệt là nơi như quán bar này.”
Thẩm Mộ Xuy: “……À.”
Tưởng Chu vừa định muốn cười đã bị Du Tùy hung hăng trừng mắt.
Hắn đưa tay lên miệng khụ một tiếng: “Tôi đi ra ngoài nhìn xem.”
Thịnh Úc cũng đứng dậy: “Tôi đi tìm Cố Thư, cũng không biết cô ấy đi đâu nữa.”
Còn Cảnh Nhuận, tự nhiên là đi theo cùng.
Chỉ một thoáng trong phòng chỉ còn lại Thẩm Mộ Xuy cùng Du Tùy.
Hai người ngồi cùng ghế sô pha, rõ ràng khoảng cách không xa nhưng Thẩm Mộ Xuy lại cảm thấy —— giữa bọn họ cách rất xa rất xa.
Cô cúi đầu, bĩu môi.
Đột nhiên di động rung lên, Thẩm Mộ Xuy cúi đầu xem, là Cố Thư nhắn tin tới.
Cố Thư: 【 Tớ đang ở dưới lầu, ca sĩ kia sắp ra rồi.
】
Thẩm Mộ Xuy: 【??? Nói đi năm phút sẽ về liền, cậu đi bao lâu? 】
Cố Thư: 【 không phải tớ nhìn thấy Du Tùy hùng hổ đi sang chỗ cậu sao, tớ liền chạy.
】
Tư thế lúc Du Tùy đi qua, Cố Thư cảm thấy bản thân nên trốn xa một chút mới sẽ không bị giận chó đánh mèo.
Thẩm Mộ Xuy: 【 cho nên cậu để một mình tớ bị Du Tùy mắng phải không.
】
Cố Thư nhướng mày: 【Du Tùy tức giận? 】
Thẩm Mộ Xuy: 【 không hiểu được, chắc là vậy.
】
Cố Thư con ngươi đảo quanh: 【không nói nữa, lát nữa cậu kể tớ nghe xem Du Tùy tức giận thế nào.
】
Thẩm Mộ Xuy không còn gì để nói, tắt di động nhìn sang người bên cạnh.
“Sao hôm nay các anh tới quán bar?”
Du Tùy liếc nhìn cô, lãnh đạm giải thích: “Tưởng Chu nói cùng nhau ăn bữa cơm.”
Nơi này tính tư mật tốt nhất, cũng là nơi bọn họ thường xuyên tụ hội.
“À.” Thẩm Mộ Xuy có chút ngồi không yên, duỗi dài cổ nhìn ra bên ngoài: “Em ra ngoài một chút được không?”
Nói xong, cô vội không ngừng nói: “Cố Thư nói ở đây có một ca sĩ hát siêu hay, em muốn đi nghe thử.”
“Ừ.”
Du Tùy đứng dậy.
Thẩm Mộ Xuy sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh: “Anh cũng đi nữa hả?”
“Em nói xem?”
“……”
Cô không dám nói.
Có thể là Du Tùy rất ít khi tức giận với cô, Thẩm Mộ Xuy hiện tại có chút lúng túng.
Trước kia lãnh đạm với người khác cũng sẽ không lãnh đạm với cô, nhưng đêm nay lãnh đạm này rõ ràng là hướng về phía cô, bo bo giữ mình, Thẩm Mộ Xuy cảm thấy cô vẫn là nói ít thì tốt hơn.
Lúc hai người đi ra ngoài, dưới lầu đã vô cùng náo nhiệt.
Bọn Tưởng Chu đều đến đại sảnh, Thẩm Mộ Xuy nhìn xung quanh, vị trí bọn họ đứng là tốt nhất.
“Đi thôi.”
“Đi xuống sao?”
“Bên kia tầm nhìn tốt.”
Mắt Thẩm Mộ Xuy sáng lên, vội vàng đồng ý: “Vâng.”
Vừa đi tới gần Cố Thư liền vẫy vẫy tay với cô: “Ngủ Ngủ.”
Thẩm Mộ Xuy liếc xéo cô ấy, “Tới đây.”
Cô thuận thế ngồi xuống bên cạnh Cố Thư, kết quả mới vừa ngồi xuống Du Tùy liền ngồi xuống cạnh cô, nháy mắt hơi thở đầy nam tính quanh quẩn chóp mũi làm Thẩm Mộ Xuy như đứng đống lửa như ngồi đống than.
……
Cố Thư nhìn Thẩm Mộ Xuy cứng ngắc, nghẹn cười tìm đề tài nói: “Lập tức bắt đầu rồi, nghiêm túc nghe đi.”
“Ừm.”
Một lát sau ca sĩ nổi tiếng nhất quán bar lên sân khấu.
Ca sĩ này rất nổi, Thẩm Mộ Xuy ngước mắt nhìn qua, vị trí bọn họ đang ngồi so với video lần trước Cố Thư gửi cho cô thì rõ ràng hơn rất nhiều.
Ca sĩ trên sân khấu kỳ thật có chút soái, không phải cái loại ngoại hình rắn rỏi, ngược lại là —— có chút thư sinh đầy hơi thở thiếu niên.
Đúng là làm Thẩm Mộ Xuy có chút ngoài ý muốn.
Một thiếu niên như vậy —— giọng hát phảng phất đã đi qua cả đời tang thương.
Cô không chớp mắt nhìn người đàn ông trên sân khấu, hoàn toàn không chú ý tới tầm mắt Du Tùy đã nhiều lần dừng trên người cô.
Du Tùy hơi hơi nhíu mày, nhìn về phía sân khấu.
“Soái không?”
Thẩm Mộ Xuy theo bản năng “Ừm” một tiếng: “Soái.”
Du Tùy: “……”
Sắc mặt anh thay đổi, thong thả ung dung nói: “Phải không, sao anh không thấy vậy?”
Thẩm Mộ Xuy căn bản không phát hiện Du Tùy có thay đổi, kiên nhẫn giải thích: “Có thể là anh ở giới giải trí lâu rồi, người đẹp đều quá nhiều.”
“……”
Cố Thư ở bên cạnh: “???”
Cô ấy khó có thể tin mà nhìn Thẩm Mộ Xuy, rất muốn lắc lắc cô hỏi một câu: Người chị em, đầu óc cậu có vấn đề sao.
Nhưng Cố Thư biết —— không phải.
Thẩm Mộ Xuy sở dĩ như thế là bởi vì tất cả lực chú ý đều đặt trên người ca sĩ kia, chuyện xung quanh đều bỏ qua.
Một khúc sau khi kết thúc, dưới đài vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Thẩm Mộ Xuy cũng tự đáy lòng mà vỗ tay, cô xem như phát hiện, người này không chỉ hát vô cùng hay mà còn có chuyện xưa.
Nghĩ vậy cô cùng Cố Thư nhỏ giọng nói thầm: “Cậu ta hát hay như vậy sao lại ở lại quán bar?”
Cố Thư lắc đầu: “Cậu hỏi Tưởng Chu đi.”
Thẩm Mộ Xuy nhìn về phía người đàn ông bên cạnh: “Du Tùy, chúng ta đổi vị trí, em muốn nói với Tưởng Chu mấy câu.”
Du Tùy: “???”
Cố Thư: “……??”
Hỏi Tưởng Chu xong trong lòng Thẩm Mộ Xuy có đánh giá.
“Cậu hứng thú như vậy?”
Thẩm Mộ Xuy “Ừ” một tiếng: “Tớ còn rất thích.”
Cố Thư trầm tư gật gật đầu: “Đợi lát nữa tự mình đi hỏi một chút đi.”
“Tớ cũng tính vậy.”
Đột nhiên Thẩm Mộ Xuy nghĩ tới một việc, cô quay đầu gọi: “Du Tùy.”
“Gì?” Giọng nói nặng nề nhìn cô.
Thẩm Mộ Xuy không thèm để ý thái độ kỳ lạ của anh, kề sát bên tai anh hỏi: “Anh nói xem ca sĩ này thích hợp tham gia tiết mục tìm kiếm tài năng không?”
Du Tùy cảm nhận được bên tai truyền đến giọng nói mềm mại, hầu kết lăn lộn, một chút cũng không ngoài dự đoán nhìn cô: “Em muốn tham gia tiết mục tìm kiếm tài năng?”
“Hả?” Thẩm Mộ Xuy hậu tri hậu giác biết bản thân lỡ miệng, cô chớp chớp mắt: “Có thể.”
Nghe vậy tâm tình bực bội cả tối nay cuối cùng cũng tốt hơn một chút: “Cũng được, chất giọng không tệ.”
“Vậy à, em cảm thấy cậu ta rất có năng lực.” Mắt nhìn người của Thẩm Mộ Xuy rất chuẩn, cô cho rằng có thể nhất định là vô cùng ưu tú.
——lúc trước cô cũng khai quật rất nhiều ca sĩ có tiềm lực.
Du Tùy: “Ừm.”
“Vậy đợi lát nữa em đi hậu trường hỏi một chút xem.”
Du Tùy nhìn cô.
Thẩm Mộ Xuy sửng sốt, đối diện đôi mắt anh, cô đột nhiên hậu tri hậu giác cảm nhận được cái gì, theo bản năng hỏi: “Anh—— muốn đi cùng em không?”
Du Tùy ra vẻ cố mà làm: “…… Cũng được.”
“————”
Lúc hai người đến hậu trường ca sĩ kia đang định rời đi.
Mắt Thẩm Mộ Xuy sáng rực lên, nhanh chóng đi qua chỗ người nọ: “Xin chào.”
Tiếu Lạc nhìn người đột nhiên xuất hiện, nhàn nhạt chào lại: “Xin chào.”
Thẩm Mộ Xuy một chút cũng không thèm để ý thái độ của người này, hơi mỉm cười nói: “Tôi là Thẩm Mộ Xuy, vừa rồi anh hát bài《 trăng rằm 》 rất êm tai, tôi rất thích.”
Tiếu Lạc: “Ừm.
Cảm ơn.”
Thẩm Mộ Xuy: “……”
Lần đầu gặp được người còn lạnh lùng hơn Du Tùy.
Cô ho một tiếng, nói rõ ý đồ mình đến: “Tôi muốn hỏi một chút, anh có hứng thú tham gia tiết mục tìm kiếm tài năng không?”
Tiếu Lạc cuối cùng cũng cho cô một ánh mắt.
Cậu ta trầm mặc một lát, bỗng dưng cười: “Thứ năm.”
“Cái gì?”
Tiếu Lạc nói: “Cô là người thứ năm trong tuần hỏi tôi vấn đề này.”
Cậu ta lời ít mà ý nhiều cự tuyệt: “Xin lỗi, tôi không có hứng thú.”
“Vậy sao.” Thẩm Mộ Xuy mỉm cười: “Được, cảm ơn anh đã trả lời.
Tôi rất xem trọng anh, trong giọng ca của anh có chuyện xưa, vừa hát liền làm người nghe bồi hồi, rất lợi hại.”
Nói xong Thẩm Mộ Xuy liền đi, cũng không thấy được kinh ngạc trong mắt Tiếu Lạc.
————
Ra hậu trường, Du Tùy nhìn người bên cạnh: “Như vậy liền từ bỏ?”
“Không có ——” Thẩm Mộ Xuy khóe mắt cong cong mà nở nụ cười nhìn anh: “Anh nghĩ em là người dễ dàng từ bỏ như vậy sao.”
Du Tùy: “…… Không giống.”
“Phải không.”
Thẩm Mộ Xuy tự tin nói: “Em chủ yếu là suy nghĩ, em đã là người thứ năm, vậy những người trước khẳng định nói rất nhiều chỗ tốt cho cậu ta, vậy mà cậu ta cũng không đáp ứng, em nói nhiều thêm nữa chưa chắc người này đồng ý?”
Du Tùy: “……”
Nghĩ đến lúc đó Thẩm Mộ Xuy muốn đi “Đón ý nói hùa” người đàn ông cô thích, anh liền có chút khó chịu.
Mặc dù là công việc Du Tùy cũng vẫn không thoải mái.
Nghĩ vậy hơi thở trên người anh tự nhiên lạnh xuống.
Nhìn anh đứng im trên cầu thang, Thẩm Mộ Xuy chớp chớp mắt, bỗng dưng cảm thụ được cái “Lạnh” bất thình lình, vô cùng kinh ngạc.
Cô theo bản năng mà nghĩ tới vừa rồi ở đại sảnh cô qua loa với Du Tùy, đột nhiên chân có chút mềm.
Du Tùy ——không phải bây giờ anh muốn tính sổ với cô đó chứ??
Cô còn đang thất thần nghĩ, đột nhiên một bàn tay duỗi lại đây, lập tức đem Thẩm Mộ Xuy ép vào vách tường.
Cô trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, chớp chớp mắt.
“Du…… Du Tùy?”
Hơi thở hai người quấn quýt bên nhau.
Gần quá, lúc này Du Tùy cách cô rất gần, gần đến mức Thẩm Mộ Xuy nhón chân là có thể hôn anh.
Theo bản năng cô nuốt nước bọt.
Lúc cô muốn nuốt nước bọt lần thứ hai, Du Tùy đột nhiên thả cô ra, vẻ mặt bình tĩnh: “Vừa rồi có người đi ngang qua.”
“???”
Thẩm Mộ Xuy quay đầu, vừa lúc nhìn thấy phục vụ bưng nước uống vội vã lên lầu.
Cô chớp mắt, giả vờ bình tĩnh “À” một tiếng: “Chúng ta…… Đi lên đi.”
Du Tùy nhìn chằm chằm hai mắt cô, đột nhiên lại lần nữa ép sat: “Nghĩ cái gì đó?”
“Hả?”
Thẩm Mộ Xuy vẻ mặt mơ màng nhìn anh.
Du Tùy mỉm cười, cong môi nói: “Vừa rồi em—— suy nghĩ cái gì?”
“…………”
Thẩm Mộ Xuy không nói lời nào.
Vừa muốn dời mắt đi, Du Tùy đột nhiên khom lưng lại gần, anh nhìn chằm chằm Thẩm Mộ Xuy …… hàng mi dài cong ✓út, còn có hơi thở như có như không đều làm cô khẩn trương.
Trong nháy mắt —— Thẩm Mộ Xuy giống như có thể nghe được tiếng trái tim mình đang nhảy lên.
Bịch bịch bịch.
Cô hít sâu vừa muốn nói chuyện, Du Tùy đột nhiên nâng tay lên, chạm vào vành tai nóng hổi của cô.
Thấp giọng hỏi: “Sao tai em đỏ như vậy?”
“!!!”.