Tối,ăn cơm xong,tôi lên phòng muốn đi ngủ luôn vì vẫn đang trong trạng thái sốc nặng.
- Này,sao ngủ sớm thế? Phải học bài chứ !- Kang Min đứng ở cửa phòng tôi hỏi.
- Kệ tôi ! Nhiều chuyện.
- Được thôi tuỳ nhóc.
Vừa mới đuổi được Kang Min đi thì sao chổi lại xuất hiện.
- Mau sang phong tôi ôn bài.
- Lại học,hôm nay tôi mệt lắm rồi để mai đi.
Tôi nài nỉ.Nhưng anh ta vẫn đứng khoanh tay nhìn có vẻ rất không đồng ý.
- Mệt thế này mà phải học nhỡ tôi lại ngất như chiều nay thì sao? Anh chịu trách nhiệm nhé !
Tôi nhìn anh ta với ánh mắt đáng thương nhất có thể.Hình như là động lòng rồi.Sắc mặt anh ta thay đổi hẳn khi nghe thấy từ “ngất”.
- Vậy thì ngủ đi,đừng có dùng máy tính nữa.
Tôi chỉ đợi câu đó và phi ngay lên giường ngủ.
…
Mấy ngày hôm nay thật là mêt mỏi,chả nói chuyện được với ai trừ Tae Kyung,Yuri và cả…kang Min nữa.Không ngờ Kang Min cũng về trường tôi học,hắn bằng tuổi Tae Kyung và là bạn của nhau từ bé.
Khổ nỗi Kang Min tuy nhăn nhở nhưng cũng đẹp trai không kém gì Tae Kyung nên mau chóng có nhiều “fan” a.
“Hâm mộ hai con người này chỉ vì đẹp trai thì có lãng phí quá không nhỉ?”
Hắn ta cứ luôn trêu đùa tôi khiến cho bọn con gái nói tôi là có ý đồ xấu xa với thần tượng của họ.
- Này nhóc ra đây anh bảo.
Cái kiểu xưng hô không coi ai ra gì này là của tên nhăn nhở kia rồi.
- Ề nhỏ đó lại dở trò với Kang Min oppa rồi,kinh thật ! – Những lời bàn tán rất khó chịu cứ thế nhắm thẳng vào tôi.
Tôi đi thẳng vào lớp,quay xuống hỏi Tae Kyung :
- Có cách nào làm cho anh ta đừng xuống lớp này nữa không? Hả?
- Có.- Tae Kyung bỏ kính ra nói.Anh ta chỉ đeo kính khi học thôi.
- Là cách gì?
- Trói chân nó lại.
- Xì,thế mà cũng là cách hả?
Tôi bực mình quay lên.
“Rầm !”- Kang Min đập tay lên bàn tôi.
- Tại sao anh gọi mà nhóc không ra?
- Anh vừa vừa thôi,làm gì mà xuống đây hoài thế? An toạ ở trên đấy không được hả?- Tôi đập vào vai anh ta.
- Không ! Có thằng bạn chí cốt và cô em xinh đẹp ở dưới này thì làm sao mà an toạ được cơ chứ?
“Xinh đẹp !”- Nghe cái từ này hay thế nhỉ?
- Thôi coi như em xin anh lớn đấy,anh ở trên đấy cho em nhờ.
Tôi chắp tay cầu xin.
- Cũng được,nhưng mà…
- Nhưng mà gì?
- Lát nữa nhóc phải đi ăn kem với anh.
- Ok,đi lên mau đi !
Tôi đẩy người anh ta.
Đi được một đoạn,hắn quay lại nhìn tôi cười.
“Không được,có vấn đề rồi !”
Tôi chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy giọng nói của anh ta rất to vang trong lớp :
- Bye Yoona,nhớ lát nữa đi ăn kem với anh nhé !
Hắn cố tình nhấn mạnh hai từ “với anh” để mọi người nghe rõ.
- Anh !- Tôi tím mặt lại,đứng bật dậy,không ngờ anh ta dám to mồm như vậy.- Anh cút mau !
Tôi hét lên dơ cái hộp 乃út hăm doạ.
Đúng là cái đồ nhăn nhăn nhở nhở.
“Hức,cái cuộc đời học sinh của tôi bị hai tên này Ϧóþ ૮ɦếƭ rồi.”
- Anh ta bị bệnh gì thế hả?- Tôi hỏi Tae Kyung.
- Bệnh muốn ăn đòn,thích trêu người.
- Đúng,tôi đồng ý ! Vậy có cách gì để chữa trị không?
- Có.
- Cách gì ?
- Cắt lưỡi đi !
- Hả?
“Anh ta thật là toàn làm cho người ta mất hứng !”
…
- Ôi cha,kem ngon quá !
Tôi gọi một cốc kem socola to bự để chiến đấu.
- Thích ăn kem lắm hả nhóc?
Kang Min vừa uốnh coffee vừa hỏi tôi
- Ừm,kem thì ai chả thích !
Tôi sung sướng gật đầu.
- Ăn vừa thôi thành con sâu ăn bây giờ !
Tae Kyung đá đểu tôi.Anh ta không ăn kem mà gọi coffee giống Kang Min.
- Lâu lắm tôi mới ăn chứ có phải lúc nào cũng ăn đâu,mà người ta đang ăn anh cũng phải kích đểu vài câu mới được hả?
- Oh,tôi rất thích thế !
- I hate you !
Tôi nhìn anh ta suýt toé lửa.
- Ê nhóc,còn nhìn nữa thì kem nóng chảy hết đấy !- Kang Min gõ cái thìa vào trán tôi.
- A ! Hai người cứ đợi đấy,sẽ có ngày tôi báo thù !
...
- Khó quá tôi không hiểu.
Tôi vỡ đầu vì cái bài hoá này mất thôi.
“Bộp !”- Kang Min đánh vào đầu tôi.
- Nghe giảng lại đây,đầu lợn !
Tae Kyung mắng tôi.
Mấy buổi tối học đều bị hai con người này song kiếm hợp bích ђàภђ ђạ như thế.Cứ kêu mệt hay buồn ngủ hoặc không hiểu đều bị Kang Min đánh vào đầu,còn Tae Kyung thì la mắng.Ôi cuộc đời tôi !
Hôm nào cũng bị lôi sang phong Tae Kyung để ôn thi,chuẩn bị thi cuối kì tới nơi rồi.
- Thôi cho tôi nghỉ đi mà !
Tôi van xin hai tên “sát nhân” trước mặt.
- Không.
- Không.
Cả hai đồng thanh đáp.
- Hai người…! Tôi sắp mệt ૮ɦếƭ rồi mà !
- Học đi !
Kang Min ấn đầu tôi xuống.- Đây chính là tình trạng của tôi trong hai tuần nay.
Tít Tít !- Tin nhắn từ điện thoại của tôi.
“Bé yêu” đang nằm ở trên bàn,không ai để ý cả.Tôi thò tay lên nhẹ nhàng cầm cái điện thoại.Là tin nhắn của anh Tùng.
“Bộp !”
- Ah,tại sao lại đánh vào tay tôi?
- Bỏ cái điện thoại xuống mau.
Kang Min cầm thước kẻ đe doạ tôi.
- Cho tôi đọc tin nhắn đã !
Thề là mặt tôi đang nhăn như …chó Ngao !
- Nếu muốn “bé yêu” của cô qua đời ngay bây giờ thì cứ nhắn đi !
Tae Kyung dí sát mặt lại gần tôi cười nói.
“Ôi mẹ ơi hai tên quỷ sứ !”
- Thôi vậy !- Tôi ngậm ngùi bỏ điện thoại xuống bàn.
- Nào làm bài tiếp đi.
Cuối cùng cũng đến chủ nhật,được nghỉ ngơi cả ngày,oa !
Kế hoạch của tôi là tối mai nhất định phải giải quyết hết hiểu lầm với lũ con gái ở lớp.Tôi suy nghĩ hoài cuối cùng cũng tìm ra được một người giả làm bạn trai vẹn toàn nhất đó là Tùng ca ca.Anh trai đúng là cứu tinh của đời tôi.
Ca ca cũng đã đồng ý giúp cho lần này và tôi hẹn vài đứa chúng nó đi ăn kem để giới thiệu “bạn trai”.Mai chỉ cần gọi điện cho anh Tùng một cuộc là có thể đi rồi.
“Còn bây giờ phải trả thù hai tên đáng ghét kia đã ђàภђ ђạ mình trong bao nhiêu ngày qua !”
Lát nữa bọn chúng sẽ đi chơi với nhau,ta muốn làm cho mi không thể đi đâu được nữa.
Mục tiêu đầu tiên là đôi giày Nike cao cấp của Kang Min.Một chiếc sẽ nằm trong ổ của Tũn,chiếc còn lại sẽ là …nhà vệ sinh của Tũn.
Hiệp 1: Bôi một ít nước sốt lên giày của Kang Min,chiếc thứ hai để trong nhà vệ sinh của Tũn.Một lúc sau,Tũn lặng lẽ tha chiếc giày có nước sốt về ổ của mình.Chiếc còn lại may mắn đã dính một ít chất thải của Tũn,tôi mang để về vị trí cũ.
Mục tiêu thứ hai là lọ nước hoa dành cho nam Chanel Allure Homme của Tae Kyung,có thể nói là rất đắt tiền.Đi đau anh ta cũng xịt nó.
Hiệp 2: Tôi chạy xuống bếp tìm chai giấm gạo,lấy nửa cốc.Lẻn vào phòng Tae Kyung khi anh ta tắm,cho một ít vào lọ nước hoa này chắc cũng không phải quá đáng lắm nhỉ?!
“Ok,đã xong cả hai hiệp,bây giờ ngồi chờ kết quả !”
Tôi gọi Tũn về phòng “chơi”
Tae Kyung từ nhà tắm đi ra nhìn vào phòng tôi.
- Hì !- Tôi cười vì không kìm nén được sự vui sướng trong lòng.
- Cô ăn phải cái gì àh?
Anh ta đáp trả nụ cười của tôi bằng câu nói lạnh như hất nước vào mặt và bỏ vào phòng.
“Hư,cứ ra vẻ đi !”
Còn Kang Min đã thay quần áo xong và chạy xuống nhà.
Tôi đi ra khoá cửa phòng lại yên vị ngồi trên ghế nghe nhạc.Chờ năm phút thôi,Tae Kyung thay quần áo rất nhanh và cầm lọ nước hoa…Còn Kang Min sẽ mở tủ lạnh,lấy lon coca và đi ra cửa…
Cùng đếm nào…
- 1…2…3 ! Hét !- Tôi nhanh chóng lấy tay bịt tai Tũn vào.
- AAAAAAAAAAA !- Hai tiếng hét vang lên cùng một lúc.
- Haha đã thành công ! Các ngươi đã thấy sự trả thù hoàn hảo của ta chưa? Ay !
Tôi cười lăn lộn té cả xuống sàn.
- Giày của tôi sao lại có phân chó thế này? Còn một chiếc nữa đâu? Ai đã làm việc này?- Kang Min hét lên.
- Nước hoa sao lại thế này? Ai đã động vào?- Tae Kyung quát cũng to không kém.
Cùng đếm nữa nào…
- 1…2…3 ! Hét !
- Kim Yoona !- Bọn họ kêu gào tên tôi.
- Haha ! Đáng đời nhà các người !
Một người thì dính phân chó,một người thì có mùi nước giấm,ôi cứ nghĩ đến là lại thấy sung sướng vô cùng.
“Rầm ! Rầm !”
- Kim Yoona ! Cô mở cửa ra mau !- Tae Kyung và Kang Min đập cửa phòng tôi.
- Mở làm gì,tôi đang ngủ,sao sáng ra hai người đã ồn ào thế?
Tôi vừa cười vừa nói.
- Cô đừng giả ngây giả ngô,cô cho cái gì vào nước hoa của tôi?- Tae Kyung giận giữ hỏi.
- Hả? Tôi có làm gì đâu? Àh…nhớ rồi hình như tôi lỡ tay đổ một ít giấm gạo vào đấy thì phải.Sorry nha !- Tôi xỏ đểu.
- Cái gì? Sao cô dám …?- Anh ta tức nói không nổi.
- Còn đôi giày của tôi,cũng là cô làm đúng không?
Đến lượt Kang Min gào lên trong đau khổ.
- Aigoo,cái đó thì thật sự tôi không có biết đâu.Chắc là do Tũn vô tình bậy vào thôi,anh chịu khó giặt lại là mới ngay ấy mà,không sao đâu.Đến người còn hay nhầm lẫn huống chi là Tũn nhầm mùi giày của anh với mùi nhà vệ sinh.Haha !- Tôi cười vì không thể nhịn nổi.
- Cô !...Cứ đợi đấy ! Con nhóc quỷ quái này,ranh ma thật.
- Hà há ! Đáng đời !
Tôi đeo tai nghe vào bật to nhạc lên.Bây giờ thì chả nghe thấy gì cả,hai người cứ ở ngoài đấy mà đe doạ đi,còn nhiều trò vui lắm áh !
…
May quá ! Trưa nay mẹ và cô Seo Ji về ăn cơm nên tôi mới dám ra khỏi phòng xuống nhà ăn cơm.
- Con chào mẹ,chào cô !
Tôi chạy nhanh xuống chỗ mẹ,hai tên kia chạy theo nhưng không đuổi kịp nên đành ngậm ngùi nuốt đắng cay nhìn tôi.
Đói quá mãi mới được ăn cơm trưa.
- Mấy đứa ôn thi thế nào rồi?
Mẹ tôi hỏi.
- Vẫn tốt ạh !- Kang Min nói.
“Tốt gì mà tốt,bọn mi có phải học gì đâu,toàn bắt ta học như trâu ấy !”
- Mệt lắm ạh !- Tôi kêu ca.
- Thảo nào hôm nay không thấy con đi chơi với anh Tùng.
- Vâng,tối mai con mới đi.
Tôi định tối mai anh Tùng sẽ đóng giả làm bạn trai mình.
- Tối mai còn phải học mà !- Kang Min vênh mặt hất hàm hỏi tôi.
- Không học một hôm thì có ૮ɦếƭ ai đâu?
Tôi nói mắt khẽ liếc qua Tae Kyung.
“Oái ! Thốt cả tim,anh ta cũng đang nhìn mình.”
Tôi vội vàng tránh đi nơi khác…cảm giác cứ làm sao ấy nhỉ?!
- Tối nay mẹ và cô Seo Ji có việc không ăn cơm ở nhà đâu.- Mẹ tuyên bố một tin “động trời” đối với tôi.
“Hức thế thì xuống nhà ăn cơm kiểu gì? Hai tên kia nhất định sẽ băm mình ra làm chả viên với nhau !”
Ôi cứ nghĩ đến cảnh bị trả thù bằng cách dã man nhất mà…ớn quá !
- Không được !- Tôi bật dậy.
“Không thể được ! Nhất quyết không !”
- Con sao thế?- Cô Seo Ji và mẹ hỏi tôi.
- Mẹ mà không về là con cũng không ăn cơm được đâu !
Tôi cố giải thích cho mẹ hiểu.
- Sao lại không ăn được? Bác giúp việc không nấu cơm hả?
- Không phải !- Tôi xua tay.
- Thế thì tại sao?
- Thì tại…thì tại không nhìn thấy mẹ con ăn không ngon.
Tôi nói ra câu này mà tự nhiên thấy mình ngu ngốc.
- Hahaha !- Cả nhà cùng phì cười.
“Tệ hại đến mức đấy sao?”
- Cái con khờ này,hôm nay bị ấm đầu hả?
Mẹ tôi cười nói.
“Trời ơi,bữa tối nay phải làm sao đây?”
Tôi nhìn Kang Min,anh ta…hức…anh ta nở một nụ cười nham hiểm đến lạnh cả sống lưng.
Nhìn cái mặt chỉ muốn đấm cho một cái,vênh hết mức !
…
Buổi trưa ,tôi đóng chặt cửa phòng lại,ngồi trong phòng để tính toán “tối nay ăn cơm kiểu gì đây?”Cách tốt nhất là dự trữ đồ ăn để chờ mẹ về là bia đỡ đạn.
Mọi người đã ngủ trưa hết rồi.Tôi rón rén đi xuống nhà bếp lấy đồ ăn đem lên phòng.
Sau đó tiếp tục trả thù hai tên kia.Đầu tiên là chai coca đang uống dở của Kang Min trong tủ lạnh,đảm bảo việc đầu tiên khi tỉnh đậy của anh ta là tu hêt chai này.
Tôi lấy một ít muối khoảng ba thìa ăn cơm thôi,rồi đổ vào chai,lắc nhẹ để khỏi bị phọt ga,lau sạch sẽ để vào tủ như cũ.
Còn phải tìm cái Ipod của Tae Kyung nữa.Ở đâu nhỉ? Dưới phòng khách không có,bình thường anh ta hay để đâu?
“Ah.đúng rồi ! Giá sách ở sảnh tầng hai !”
Tôi chạy lên tầng lấy cái Ipod của Tae Kyung để chỉnh sửa.Phải bật loa to ngay từ đầu để khi Tae Kyung đeo tai vào đã thấy choáng ngay lập tức.Thói quen của anh ta là chẳng bao giờ để ý đến việc chọn bài cả,cứ bật là nghe thôi nên tôi mới chọn ngay bài Wannabe của Spice Girls vì đoạn đầu của nó có tiếng cười rất to.
“Trong máy anh ta có cả ảnh nữa cơ àh?”
Tôi tò mò mở phần hình ảnh ra xem,toàn là ảnh của Tũn không àh,còn có ảnh của anh ta và Kang Min nữa,xem ra Tae Kyung rất quý Tũn.
Cái ảnh tiếp theo…
Sao…cái này…
Không phải là…
…
Sao lại thế này…?
…Cô gái này…
…
…Không thể nào…mơ hồ quá …!
“Anh ta…sao lại …?”
…
Buổi chiều đúng năm giờ tôi dậy xem kịch hay.Kang Min vừa đi xuống gác tôi liền lò dò theo sau xem sao.Mở tủ,lấy chai coca đúng như mình dự đoán và…oái ! Sao lại vứt vào thùng rác?
Tôi không thể tin vào mắt mình,Kang Min không thèm uống lấy một ngụm mà thẳng tay vứt chai coca vào thùng rác !
“Sao lại không uống nhỉ?”
- Không biết nhóc nào dám to gan đổ muối vào đây nhỉ?- Kang Min đang mắng **** sau lưng tôi.
“Ngươi to gan thật,dám mắng **** sau lưng ta.Hư !”
Chỉ hận một điều không thể lao ra cho anh ta một trận.
- Nếu muốn đánh tôi thì cứ ra hẳn đây sao phải thập thò thế Yoona?
Anh ta…nói tôi sao?
“Hắn biết mình có âm mưu hả?”
- Chẳng lẽ mình bị bại lộ rồi?- Tôi tự hỏi.
- Đúng thế !
Tae Kyung đứng ngay sau lưng tôi
Giật mình quay lại…Chưa kịp nhìn xem anh ta định làm gì thì đã thấy cái headphone đeo trên đầu rồi,còn tay anh ta cầm máy Ipod.
“Định làm gì đây?...Từ từ đã…headphone…ipod…không lẽ anh ta định…?”
- “Há há há há …”- Điệu cười rất chi là “bựa” vang lên cùng với tiếng nhạc ầm ĩ.
- Ahhhh !- Tôi hét lên hất cái headphone ra bịt tai lại.
Đau đầu quá,nhạc gì mà to quá !
- Tae Kyung !- Tôi giậm chân gọi anh ta.
- Vui không?
Anh ta cúi xuống hỏi tôi.
- Vui? Sao anh dám …?Vui gì mà vui hả?
Tôi quát lên đập cho anh ta một cái vào vai,tức đến run cả người.
- Đấy người ta gọi là quả báo đấy nhóc ạh.
Kang Min đi tới khoác vai Tae Kyung nói.
- Hai người? Hai người theo dõi tôi?
Tôi hỏi mà mặt nóng bừng lên.
- Maybe !
- Vậy hai người không ngủ trưa hả?
“Bình thường hai tên ngày vẫn ngủ trong phòng mà.”
- Có ngủ !- Tae Kyung thản nhiên nói.
- Nhưng mà là sau khi nhóc nghịch ipod của Tae Kyung.- Kang Min thi*p lời giải thích.
- Không chơi nữa,bực mình !
Tôi hậm hực đi lên phòng.
“Tức ૮ɦếƭ mất,gậy ông đập lưng ông,mất bao công mình bày trò.Bây giờ lại bị chơi lại.Đau quá ! Hai tên đáng ghét !”
Thế là buổi tối không cần phải ở trong phòng trốn nữa rồi,ta có thể thản nhiên đi ra ngoài như bình thường.Đây là buổi tôi bình yên nhất của tôi trong bao nhiêu ngày qua.Không phải học,không bị ăn mắng,không bị đánh vào đầu ! Thoải mái vô cùng.