- ૮ɦếƭ ! Chân đau thế này sao mà học thể dục chiều nay được đây ?
Tôi ngồi trong dưới nhà xem tivi chợt nhớ ra tiết học thể dục chiều nay.Chắc phải gọi điện cho mẹ thôi.
“Alo,gì vậy con ?” -Mẹ tôi cầm máy.
“Mẹ ơi,con vừa bị ngã mẹ xin cho con nghỉ tiết thể dục chiều nay đi !”
“Ngã? Có nghiêm trọng lắm không?”
“Cũng không sao đâu,nhưng chiều nay chắc không học được thể dục rồi.”
“Con bảo Tae Kyung xin phép hộ đi,mẹ không có số điện thoại của giáo viên.”
“Bảo anh ta xin phép áh? Thôi cũng được,con cúp máy đây,chào mẹ !”
“Ôi đời ơi là đời ! Nhờ làm sao được mình vừa mới trọc tức anh ta xong mà!”
- Sunbae !
Tôi ngó vào phòng anh ta gọi thử.
Hắn quay ra nhìn tôi không thèm trả lời.
- Hì hì,chiều nay học thể dục anh có thể… xin phép giúp tôi được không ?
Tôi lễ phép hỏi.
- Tôi không rảnh !
Ya ! Đồ đáng ghét,nhỏ mọn vừa thôi chứ nói hộ người ta một tiếng với thầy giáo thì có sao đâu mà rảnh với chả không rảnh.
- Làm ơn xin phép hộ tôi được không? Mẹ tôi không có số điện thoại của giáo viên nên không xin phép cho tôi được.
Tôi cố năn nỉ anh ta.
- Nói xong rồi thì đi ra ngoài đi !
- Haizz,cái tên này…!
Tôi bực bội đi ra. “Đúng là vô lương tâm”. Đành về phòng vậy,mong là chiều nay thầy không điểm danh.
Buổi trưa bác giúp việc lại phải đi thăm con gái mới sinh ở bệnh viên nên chỉ có tôi và Tae Kyung anh cơm ở nhà.
- Nè,xuống ăn cơm đi ! - Tôi đứng ở cửa gọi anh ta
- Cứ xuống trước đi. - Anh ta nói rôìo quay vào tắt máy tính.
Tôi cũng chẳng nói gì thêm,xuống bếp lấy cơm ra cả hai bát chuẩn bị ăn.Tae Kyung từ trên gác xuống không vào bàn ngay mà đi lấy một cốc nước lạnh để ở bàn ăn.
- Anh thức uống nước khi ăn cơm àh?
- Đề phòng lúc cô phát biểu tôi sẽ bị nghẹn !
- Anh…! - Tôi không thèm nói lại vì sợ người bị nghẹn trước là mình.
Đang ăn bỗng anh ta đặt đũa xuống sau đó nhìn tôi và chìa tay ra :
- Gì thế? -Tôi ngạc nhiên hỏi.
- Đưa đây !
- Hả?
- Mau đưa đây ! - Anh ta nói chẳng rõ ràng gì cả.
- Đưa cái gì?
- Đưa điện thoại của cô đây !
- Để làm gì?- Tôi hỏi lại.
- Cứ đưa đây rồi sẽ biết.
Vốn dĩ tôi không định đưa nhưng thấy anh ta cũng không có ý định xấu xa gì nên mới lấy điện thoại trong túi ra đưa cho anh ta.Tae Kyung cầm nó và bấm liên tục :
- Anh làm gì với điện thoại của tôi đấy?
- Lưu số của tôi,số thứ mấy đây Số một luôn nhé !
Không đợi tôi trả lời anh ta đã nói luôn.
- Không được đâu,số một tôi lưu rồi.
Tôi nhổm dậy định lấy lại điện thoại nhưng anh ta đã ngả về đằng sau nhanh chóng.
- Làm gì mà hoảng hốt vậy?
- Không được lưu vào số một.
- Vậy số một là của ai?
- Anh trai tôi !
Tôi bất lực khi không lấy được điện thoại đành ngồi xuống.
- Oh,vậy tôi lưu vào số hai !
“Số hai? Mình có định lưu gì không nhỉ? Đúng rồi số hai là để dành lưu số người yêu mà !”
- Này đừng !
Tôi bật đậy.
- Lưu rồi !
Anh ta đưa điện thoại cho tôi.
- Lưu vào đâu là quyền của thôi chứ,anh đúng là vô duyên !
- Tôi cũng lưư cô là số hai rồi,không thiệt đâu mà lo !
Anh ta cất điện thoại của mình đi và tiếp tục ăn cơm.
Dọn xong bát đĩa tôi lên phòng đi ngủ luôn vì đằng nào lát nữa cũng không đi học.
Pa-nai-a !- Điên thoại của tôi kêu.
- Cái quái gì thế?
Tôi uể oái với tay lên đầu giường.
Hoá ra là tin nhắn của Tae Kyung: “Trông nhà,tôi đi học đây !”. Có thế mà cũng phải dặn dò kĩ vậy,mình có phải trẻ con đâu ! Đành dậy học bài thôi đằng nào cũng mất giấc ngủ rồi.Tôi vừa bước xuống giường đã thấy Tũn chạy đến vẫy đuôi rối rít.
“Nó bị gì thế nhỉ? Tầm này đáng ra phải đang ngủ mà?”
Toi rồi,quên không cho Tũn ăn cơm ! Bây giờ làm gì còn đồ ăn nữa chứ :
- Tũn ngoan chịu đói chút nhé,tối sẽ cho ăn bù hìhì !
Tôi xoa đầu nó “an ủi”.
“Bài khó quá sao mà làm đây ?!”
Tôi ngán ngẩm nhìn đống bài tập trên bàn.
- Tae Kyung chắc là làm rồi đấy nhỉ? -Tôi sang phòng anh ta tiện thể xuống bếp uống nước.- Aigoo ! hả…?
Tôi đứng ở cầu thang nhìn vào phòng bếp đang rất bừa bãi,còn có tiếng động nữa ! Rõ ràng là đã dọn sạch rồi mà
“Không lẽ…là trộm?”- Tôi vội bịt miệng lại chạy lên phòng.
Làm thế nào đây ? Tae Kyung,anh ta không khoá cửa sao ? Tôi nhìn từ ban công xuống thì thấy cửa đã khoá rồi,chắc chắn là hắn trèo tường.
“Bọn chúng có mấy người? Nếu nhiều quá thì không ổn đâu.Gọi cho ai bây giờ? Gọi cho mẹ cũng không được,mẹ đâu có biết đáng nhau,cách duy nhất là gọi cho Tae Kyung !”
Số mấy đây? Hình như là số hai.
“Alo?”
“Tae Kyung cứu tôi với !” - Tôi vừ nói vừa run.
“Có chuyện gì?”
“Ở nhà…ở nhà có trộm !”
“Cái gì? Vậy bây giờ cô đang ở đâu?”
“Tôi đang trong phòng,bọn chúng ở dưới bếp.”
“Mau lấy cái gậy bóng chày ở phòng tôi đi,nếu có chuyện xảy ra thì đánh mạnh vào đầu chúng. Tôi sẽ về ngay !”
“Được anh mau về đi?”
Tôi tắt máy rồi sang phòng Tae Kyung lấy cái gậy đó để phòng bị.Chốt của phòng lại tôi đứng nấp ngay sau cánh cửa,tay cầm chặt gậy,người thì run lên bần bật.
“Một lúc sau vẫn chưa thấy động tĩnh gì,sao lâu thế? Chẳng lẽ chúng đi rồi?”
Tôi mở cửa khe khẽ,đi lò dò xuống cầu thang bỗng có tiếng bước chân đi lên. “Hơ,là tên trộm !”.Tôi vội vàng chạy lại nấp sau cánh cửa.
Vài giây sau,cửa phòng từ từ mở ra…Một bóng người cao lớn đi vào…Trộm !...Tôi nín thở vung gậy lên…
“Pịch !”- Tôi đánh vào lưng tên đó một gậy.
- Yoon…cô?- Hắn quay người lại…