Cuối cùng cũng về đến nhà,mới mở cứ tôi đã nghe thấy tiếng người từ trong vọng ra:
- Oppa về rồi hả?
Là Hyun Ly !
- Tae Kyung,Hyun Ly ở trong đó hả?
Tôi kinh ngạc quay lại hỏi anh ta.
- Ừh,vì thế tôi mới phải ra ngoài cho dễ thở.
- Sao không nói cho tôi biết?
- Mau vào nhà đi !
- Không được,bị cô ta phát hiện mất.
Đầu óc tôi bấn loạn,cô ta đang ra ngoài này.
- Àh,anh vào nhà để đuổi khéo Hyun Ly đi !
- Thế còn cô?
- Tôi ở ngoài này đợi.Vào đi !
Tôi đẩy anh ta vào rồi lảng ra chỗ khác trốn.
“Trời ơi sao cô ta cứ xuất hiện là như khủng bố thế này?”
Tae Kyung đã đi vào nên Hyun Ly cũng không ra đây nữa.Tôi ngó vào trong nhà,bây giờ cô ta đang ở trong bếp.
“Nếu được mình vẫn có thể lẻn vào phía cầu thang mà chuồn thẳng lên phòng.”
Cái chân của tôi đang rỉ máu rất đau, “thôi đánh liều một lần vậy !”.Tôi nhẹ nhàng mở của đi vào bên trong nhà.Tae Kyung thấy tôi thì liền ra hiệu “mau lên phòng đi” rồi sau đó tiếp tục uống nước để giữ Hyun Ly trong bếp.
Không chần chừ chút nào,tôi chạy nhanh đến cầu thang nhưng … lại va ngay cái đầu gối đang bị thường vào ghế sofa.
- Ah !- Tôi vội vàng bịt miệng lại.
- Tiếng gì vậy? - Hyun Ly lên tiếng.“Sao tai cô ta thính thế không biết?”
Tôi cúi người xuống trốn sau ghế sofa,cầu trời cô ta đừng ra đây.
- Không có gì đâu,uống nước nhanh rồi mau về đi !-Tae Kyung nhanh chóng kéo cô ta lại trong bếp.
- Rõ ràng em nghe thấy tiếng người kêu mà.
- Chắc là người làm vườn thôi !
- Oh !
Tae Kyung lại quay ra ngoắc cho tôi.
Bất chấp cái chân đau tôi đi thật nhanh lên phòng.
“Phù,hai con người đó đúng là khắc tinh của mình !”- Tôi đóng cửa lại ngồi bệt xuống đất.
- Không được em phải đợi bác gái về để đưa chỗ bánh này đã !- Tiếng Hyun Ly nhõng nhẽo từ dưới nhà vọng lên.
- Tôi đưa là được rồi,lần sau không phải sang đây nữa đâu,bảo người qua đưa cũng được !- Tae Kyung nói một cách vô tình.
- Sao anh lại nói thế chứ? Hai gia đình chúng ta quen nhau,quan tâm là điều đương nhiên rồi.Dù sao sau này có lẽ chúng ta cũng thành một đôi mà !Hìhì.- Cô ta nói mà không biết ngượng,Tae Kyung không thích được cũng phải thôi.
- Hãy về nhà mà tưởng tượng đến ngày đó đi,đừng lên gác nếu còn muốn đến đây một lần nữa,tốt nhất là về đi !
Vài phút sau đó tôi nghe thấy tiếng đóng của rất mạnh “Rầm”,có lẽ anh ta đã lên phòng thật.
- Sunbae ! Không thể làm thế được !
Hyun Ly kêu lên sau đó là tiếng mở cổng dười nhà.Ra sân thượng tôi thấy cô ta đang lên một chiếc ô tô đen đi về.
Hoà bình đã được lập lại ! Haha !-Tôi vui mừng quá nhảy lên mà quên cái chân đau.
- Au ui !- Đau quá !
Tôi chạy vội vào nhà tắm lấy giấy lấy lau chỗ máu đang chảy ra.
- Chảy máu nhiều quá,làm sao đây?
“Hộp cứu thương biết tìm đâu bây giờ? Xuống nhà xem sao.Tôi nhảy lò có ra mở cửa phòng :
- Ơ,sao anh lại…?
Vừa mở cửa tôi đã thấy Tae Kyung đang định vào.
- Muốn đi đâu?- anh ta hỏi.
- Tìm đồ !
- Cái này hả?- Anh ta dơ hộp cứu thương ra trước mặt tôi.
- Sao…sao biết?
Tae Kyung tại sao tôi nghĩ gì anh ta cũng biết vậy ?
- Cái chân cô rõ ràng nó muốn nói là “hãy cứu tôi” !
Nói rồi anh ta ném hộp đó vào tay tôi và về phòng
- Chảy nhiều máu lắm đấy !
“Thực ra thì anh ta cũng không đến nỗi xấu xa tàn ác lắm.Tạm chấp nhận.”
Tôi lại lò cò về giường để lau chỗ bị xước.
“Nhưng mà biết sơ cứu băng bó thế nào đây? Hình như là cần có oxi già,băng gạc hay gì gì đó...ôi trời chẳng nhớ nổi nữa !”
Tôi mở hộp cứu thương ra,nhiều thứ thế này thì biết bôi cái gì vào chân? Chẳng biết lấy cái nào cả.Trên đời này có hai thứ làm khó tôi đó là tiếng Anh và y tế.
Đang loay hoay với đống đồ thì Tae Kyung ở ngoài cửa đi vào :
- Này,cô là gì vậy hả?
- Anh nói cái gì thế? -Tôi ngơ ngác chẳng hiểu ý anh ta là gì.
- Tôi hỏi cô là gì vậy? Gà hay vịt? Sao có mỗi việc băng vết thương mà cũng không biết?
“Anh ta vào chỉ để hỏi thế thôi sao?”
- Không ! Tôi không phải gà hay vịt,tôi là Kim Yoona !- Tôi trả lời để trêu người anh ta
- Cô đúng là Kim Yoona.Rất chính xác đấy. - Hình như anh chả bị kích động chút nào.
Tae Kyung còn cười rồi đến chỗ tôi lấy hộp cứu thương và nhặt vài thứ ra.
- Đưa chân đây !
Anh ta nhấc chân tôi lên giường và lấy bông thấm vào lọ oxi già.
- Ya ! Làm gì thế? -Tôi bị bất ngờ nên kêu lên.
- Cô nhìn xem tôi đang làm gì?
Anh ta lấy bông ướt lau vào chỗ đang chảy máu ở chân tôi.
- Ah ! Đau !
Vừa mới lau vào chỗ đó đã nhói lên khiến tôi rùng cả người :
- Này,anh nhẹ tay thôi !
Tôi la lên vì xót.
- Cái này gọi là sơ cứu đúng không?- Tôi hỏi anh ta
- Đúng rồi ! Tôi đang sơ cứu cho một cái chân lợn.
“CÁI GÌ? TAE KYUNG ! SAO ANH DÁM?”
- Ya ! Anh vừa nói gì hả?-Tôi nhổm người dậy.
- Ah !
Đau quá cái chân !
- Đã bảo cô ngồi im rồi cơ mà !
Anh ta ấn đầu tôi xuống.
- Tôi là lợn thì anh là gì? Hả?-Tôi quát lên hơi to.
- Tôi là người,hơn nữa là người được nhiều con người khác ngưỡng mộ.- Anh ta cười như trêu tức tôi.
- Anh là đồ ૮ɦếƭ tiệt,đồ kí sinh trùng,đồ sâu bọ,đồ kén sán,tôi muốn đạp ૮ɦếƭ anh ngay bây giờ đấy sao chổi ạh !- Tôi tuôn một tràng ra bằng tiếng Việt.
- Mặc dù không hiểu nhưng tôi biết cô đang **** tôi bằng nhưng lời cay độc.
Tae Kyung dán băng cho tôi xong,ngẩng lên nói với vẻ đắc ý rồi đứng dậy ra khỏi phòng.
“Được rồi,anh cứ đắc ý đi,tôi sẽ cho anh biết tay !”
Trước khi ra tôi phải cho anh một trận:
- Ya ! -Tôi gọi.
Tae Kyung quay lại…tôi phi ngay cái gối vào mặt anh và tiếp theo đó một cái nữa cho đủ đôi luôn.
- Cô làm gì thế?
Anh ta quát lên.Lần đầu tiên tôi thấy cái vẻ mặt tức giận của anh ta.
- Vừa nãy ai bảo chân tôi là chân lợn hả?- Tôi lè lưỡi trêu anh ta.
- Haizzừ !
Tae Kyung xoa xoa cái đầu bực mình đi về phòng.
- Haha !-Tôi bật cười.Không ngờ nhìn anh ta tức lên lại đang yêu ra phết.
Nhìn xuống cái chân được băng rất cẩn thận bỗng thấy kì lạ… “anh ta rất biết quan tâm đến người khác…”.
Nhiều lúc thật không biết anh ta thuộc phái nào nữa…thiên thần hay ác quỷ đây ?