-Ông ơi! Ông xem nè!
Dương Quân đẩy thẳng cửa vào phòng ông nó trong khi ông đang nằm tắm nắng sớm. Lật đật ngồi dậy, ông có vẻ hơi bực mình
-Có chuyện gì mà cháu gấp gáp vậy? Những gì ta dạy cháu bỏ ngoài tai cả rồi sao?
-Ông! Bây giờ ko phải lúc nói chuyện này. Ông xem đi
Quân đưa tờ tin tức mới ra sáng nay cho ông xem. Trên mặt báo là hình ảnh Trịnh Vĩnh Dương trong bộ quần áo thường ngày đang đi dưới nắng, đứng bên 1 cửa hàng bán báo. Ngài Hiệu trưởng đáng kính đã suýt làm rơi tờ báo, tay ông run run. Mọi ng đều nghĩ rằng ông quá vui mừng nhưng chỉ có ông mới biết. Ngoài sự vui mừng của việc tìm lại đc đứa cháu còn có sự vui mừng khi niềm tin của mình đặt đúng chỗ. Trong lúc ông còn đang xúc động nghẹn ngào thì ông quản gia đã tiến tới với 1 chiếc laptop
-Thưa Chủ tịch. Có email từ Nepal. Ko có địa chỉ ng gửi nên tôi ko dám xóa đi
-Nepal ư? Đó là nơi ng ta đã tìm thấy anh Dương mà?-Quân hoảng hốt ςướק lấy chiếc Laptop.
Nhấp chuột mở thư điện tử. Những hàng chữ dần dần hiện lên
“Hiệu trưởng. cháu tin chắc bây giờ ông đã biết đc đáp án rồi nhỉ? Cháu chỉ muốn báo để ông biết 1 chuyện. Nếu ông muốn đứa cháu lớn của ông tức Trịnh Vĩnh Dương trở về lành lặn như hình ảnh trên báo thì ông hãy hạn chế hành động của con dâu mình lại đi ạ. Cháu nói thế tin chắc ông đã hiểu. Mọi chuyện cháu sẽ giải thích ngọn ngành sau khi gặp ông. Khai giảng cháu sẽ về. Chúc ông khỏe mạnh đến lúc cháu về nhé”
-Ông! Thế này là sao?-Quân gần như phát điên lên
-Cháu bị thiểu năng hay sao mà còn phải cần ta nói rõ ràng những chuyện này nữa?
Hiệu trưởng chỉ nói vậy rồi bc vào nhà. Nhìn thì có vẻ như ông đang tức giận nhưng thực sự ông đang mừng rơn.Đứa cháu trai lâu ngày mới trở lại sao có thể ko mừng đc chứ? Và ông cũng chưa lẩm cẩm tới mức lại quên béng mất sự tồn tại của bức thư điện tử vừa rồi. Và thiếu phu nhân của tập đoàn IT lừng danh đã bị cấm túc trong im lặng.
…………………………..
Ngày 1/9. Nó chính thức đặt chân lên máy bay quay trở về đất nước xinh đẹp của mình: VIỆT NAM. Nó đã ngủ suốt cả chuyến bay. Do để kịp ngày bay, nó đã phải thức suốt 7 ngày để thu thập đầy đủ chứng cứ nó cần. Vĩnh Dương ngồi nhìn nó với hàng loạt thắc mắc. Tại sao nó lại giúp đỡ anh, tại sao nó ko quản nguy hiểm, bao lần giúp anh thoát khỏi bọn sát thủ nào đó muốn lấy mạng mình, Rốt cuộc nó là ng như thế nào vậy?
“Xin chào, Hãng hàng ko Vietnamairline chúng tôi rất vui mừng đc phục vụ quý khách. Chúng tôi xin thông báo, chuyến bay từ Nepal tới Việt Nam s
ắp hạ cánh. Đề nghị quý khách hãy thắt dây an toàn cẩn thận. Hello, Vietnamairline…”
Nó khẽ “ưm” mấy tiếng rồi tỉnh giấc. Nhìn quanh thấy khung cảnh quen thuộc, nó vội vàng thắt dây an toàn. Xuống sân bay, nó và Vĩnh Dương còn chưa kịp ngắm nhìn, tận hưởng cái khung cảnh quen thuộc này thì đã phải đua tốc độ. Vừa ra khỏi sân bay, còn chưa kịp bắt Taxi, 1 nhóm ng du côn nổi tiếng trong thành phố đã cầm hàng nóng đuổi theo 2 ng.
-Lại đến nữa sao trời?-Nó nói với giọng chán nản
-Đừng ca cẩm nữa, bị bắt là xong đời luôn đấy-Dương nói rồi cầm tay nó lôi đi
2 ng họ chạy suốt từ sân bay vòng vèo qua những khu phố nhộn nhịp, những con đg xe cộ qua lại tấp nập. Những tưởng đã thoát nhưng ngược lại, 2 ng cùng bị bao vây
-Haizzz!-Nó đội mũ lên-Đây là cái gọi là “chạy” của anh đấy hả?
-Này…Em đừng có mà xúc xỉa anh.-Dương bắt đầu nhỏ mồ hôi
-Em chỉ nói sự thật thôi-Nó rút từ trong ba lô ra 1 cây gậy dài cỡ 70cm rồi đặt lên vai, 1 tay chống hông, nó hất hàm-Muốn gì?
-Cô em bình tĩnh đi-1 tên đại ca to xác, khuôn mặt đầy những sẹo nói-Bọn anh chỉ cần tên nhóc này thôi-Hắn chỉ về phía Dương-Còn cô em, tùy ý.
-Chậc-Nó tặc lưỡi-Biết làm sao đây? Em cũng rất cần anh ta.
-Nếu vậy thì dùng “luật” thôi.
Nói rồi hắn vẫy tay 1 cái, bọn đàn em ở phía sau đều xông lên, tên nào cũng lăm le dùi cui cùng dao, kiếm. 1 cái cảnh đã trở nên quen thuộc với nó. Nếu bình thường thì nó sẽ chẳng cần lo lắng gì nhưng lần này thì khác. Nó đang ở Việt Nam, nếu làm lớn chuyện thì bố mẹ nó sẽ biết và…Nó ko dám tưởng tượng tiếp, nếu bố nó biết thì sẽ xử nó như thế nào
-Đành đánh nhanh thắng gọn thôi!-Nó kéo cụp cái mũ xuống
Nó vừa dứt câu thì cuộc chiến ko cân sức giữa nó và 15 chàng trai cao to vạm vỡ diễn ra. Nó biết nếu kéo dài thời gian thì nó sẽ là ng bị thiệt, nên mỗi 1 lần ra tay nó đều khiến cho đối phương ko thể đứng dậy đc. 1, 2, 3…10 tên ngã xuống, trong vỏn vẹn 1p. Nhưng nó đã thấm mệt. “Nguy. Nếu tiếp tục thì ko xong. Làm sao đây?”-Nó lo lắng và nhanh chóng tính toán với cái đầu có chỉ số IQ thất thường, lúc có lúc ko của mình.
-”Tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách”-Nó vừa nói vừa cầm tay Vĩnh Dương kéo đi.
Băng qua dải phân cách các làn đường, qua 1 ngã năm đông đúc, nó với Dương tạt lên lề đường của 1 con phố buôn bán sầm uất. Lũ du côn đuổi theo 2 đứa ko mệt mỏi, vừa đuổi vừa kêu “Đứng lại”. Cả con đg vốn đã đông vui giờ lại càng trở nên náo nhiệt. Vừa lúc 1 chiếc xe Công-ten-nơ đi qua, nó kéo Dương bật nhảy thẳng lên nóc chiếc xe. Rồi từ trên nóc xe, 2 đứa nhảy xuống rồi biến mất trong làn ng qua lại như mắc cửi của thành phố.
-Khỉ thật. Rút
Sau khi nhóm du côn giải tán hết nó và Dương mới thở phào nhẹ nhõm. 2 ng vừa nhìn nhau vừa cười. Dương cốc yêu lên đầu nó rồi cả 2 cùng sánh vai bước đi. Nhưng khi cả 2 đang định bắt TAXI thì nụ cười trên môi họ tắt hẳn. Bên kia đường, Quân và Vân cũng y hệt tình trạng của 2 ng.
-Anh…Anh…VĨNH DƯƠNG-Vân vừa hét vừa lao qua đường
Quân định nắm tay kéo Vân lại nhưng ko kịp. Cô chạy nhanh qua đường. 1 chiếc xe máy từ đầu lao tới, với tốc độ cực nhanh. Mắt thấy Vân sẽ bị đâm, cả 2 anh em Dương và Quân đều lao nhanh qua đường. Nhưng Quân đã chậm hơn Dương 1 bước. Dương nắm đc tay Vân kéo mạnh về phía mình. Anh ôm chặt cô trong lòng. Chỉ có lúc này anh mới cảm thấy an toàn. Mới có đc cảm giác Vân đang trong vòng tay mình. 2 ng ôm nhau giữa đg, Vân khóc òa trong lòng Dương:
-Anh…quá đáng lắm…huhu…tại sao lại để em chờ lâu như vậy?…anh có biết…em buồn…rất buồn ko hả…huhu…hic hic.
-Anh biết, anh biết mà-Dương vuốt mái tóc Vân rồi nhẹ nhàng dỗ dành
-NÀY!-Nó hét to-2 NG CÒN ĐỊNH ĐỨNG Ở ĐẤY ĐỂ LÀM UYÊN ƯƠNG TỚI BAO GIỜ NỮA HẢ?
Lúc này Dương và Vân mới buông nhau ra rồi đi tới chỗ nó. Quân cũng đi theo. Tâm trạng cậu lúc này buồn vui lẫn lộn. Lại có cảm giác hụt hẫng. Nhìn xuống đôi bàn tay của mình, những cảnh tượng vừa nãy lại tái hiện. Lúc ấy, tim cậu dường như ngừng đập. 1 cảm giác run sợ vỡ òa. Chưa bao giờ cậu cảm thấy sợ hãi như vậy. Ngẩng mặt nhìn lên phía trc, Vân đang tay trong tay đi cùng Dương, họ thực sự rất đẹp đôi, nhìn nụ cười rực rỡ trên môi Vân, 1 cảm giác thất bại thảm hại đến với cậu. Trong suốt 5 năm qua, chưa bao giờ cậu nhìn thấy Vân cười như vậy, nụ cười của cô luôn có 1 vẻ buồn man mác nhưng ngay lúc này đây, nụ cười của cô lại sáng lạn tới vậy, lại trong sáng và thuần khiết như thế. Quân biết mình đã yêu Vân, rất sâu đậm, nhưng tình cảm ấy chưa kịp bắt đầu đã kết thúc nhanh chóng…
Nó đứng ngay bên cạnh Quân. Những cảm xúc của Quân khiến nó khó chịu. Cố đè nén cảm xúc đang mấp mé chuẩn bị nảy mầm trong tim, nó vỗ vai Dương:
-Xin lỗi đã làm phiền nhưng ko biết 2 ng có điều gì muốn nói với em ko nhỉ?
-Tất nhiên rồi-Dương cốc đầu nó-Cảm ơn em!
-Còn cô bạn này thì sao?-Nó cau mày nhìn Vân
-Cảm…cảm ơn cậu!-Vân xấu hổ, 2 má đỏ bừng nép vào ng Dương
-Và?-Nó cố tình làm khó
-Và…xin lỗi cậu-mặt Vân càng đỏ hơn, giọng cô bé lí nhí
Nó cười rồi quay lại nhìn Quân. Quân ngạc nhiên nhìn nó mà ko hiểu gì. Nó đứng nhìn Quân 1 lúc nhưng cậu chàng cũng chẳng có phản ứng gì.
-Thôi bỏ đi!-Nó kéo mũ xuống
Cả 4 ng lên chiếc xe thể thao của Quân. Chiếc xe đưa 4 ng tới trc cổng 1 tòa nhà nguy nga tráng lệ. Nếu là bình thường chắc đến nhìn nó cũng chẳng có cơ hội nhưng bây giờ nó lại chẳng để tâm tới những điều đó. Hôm nay nó mặc bộ đồng phục của trg nó. Bộ quần áo y như cái ngày mà nó đã ra đi vào 3 tháng trc. Khoác trên vai 1 túi đồ cồng kềnh. Nó hiên ngang bước vào phòng khách của ngôi nhà.
-Chủ tịch. Cô bé tới rồi!-Ông quản gia cung kính thông báo với Hiệu trưởng
-Ta biết rồi.