Bé Ngốc! - Chương 06

Tác giả: shanyng0

Tại nhà kho để đồ thể dục. có 1 nhóm mấy chục ng, toàn những cô gái duyên dáng, đầu tóc quần áo hợp thời trang. Ai nấy đều rất sắc xảo, xinh đẹp động lòng ng. Đối diện họ là 1 cô gái hoàn toàn tương phản. Đầu tóc rối bù xù, quần áo lấm lem toàn bụi đất. Thế nhưng có 1 điểm chung là khuôn mặt cô gái cũng thuộc loại ưa nhìn. Tuy ko thể gọi là nghiêng nước nghiêng thành nhưng nếu nói là ‘hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn’ thì cũng ko quá chút nào
-Hoàng Hải Anh. Hãy nhớ cho rõ ngày hôm nay. Đừng bao giờ tái phạm, đây mới chỉ là cảnh cáo thôi. Nên nhớ ‘Hoàng tử’ chỉ có thể ngắm mà ko thể sờ. Cô hiểu ý tôi chứ?
Nó ko nói gì mà chỉ gật đầu lia lịa. Cô nàng đắc ý cười vài tiếng rồi kéo ng bỏ đi. Mặc cho nó bê bối ngồi đó. Giờ thì nó hiểu đc con gái đáng sợ thế nào rồi. Thảo nào, bố nó lại sợ mẹ nó tới vậy. Thật rùng rợn
-Ui cha! Biết ăn nói sao đây? Haiz
Tuy bị đánh đến bầm dập nhưng nó đã dùng 2 tay ôm lấy đầu để tránh đánh vào mặt. Những vết thương khác có thể nói là bị ngã. Quan trọng là bộ quần áo này. Đang loay hoay ko biết làm thế nào thì trong đầu nó lóe lên 1 suy nghĩ. Nó chạy sang nhà Việt
-Bác Hà ới ời! Việt có nhà ko bác? Cháu Hải Anh ạ
-Hải Anh hả cháu? Vào nhà đi. Việt trên phòng ấy
-Dạ. Cháu xin phép
Nói rồi nó chạy tót lên phòng Việt. May mà mẹ Việt ở dưới bếp chứ ko thì nó chẳng biết ăn nói sao cả. Đang định gõ cửa phòng thì thấy bên trong có giọng con gái
“Nè. Sao nó cứng ngắc vậy? Đau muốn ૮ɦếƭ.
-Ha ha. Lát nữa thì hết ngay thôi! Nhanh lên. Nó chảy nước rồi kìa
-Mà tất cả cũng tại ông. Thế này thì còn nói chuyện gì nữa?…”
-Ủa? Đây ko phải tiếng Lan sao? Sao Lan lại ở trong phòng Việt vậy nhỉ? Lại còn…
Và như sực tỉnh khỏi cơn mê, nó đẩy cửa vào:
-2 ng đang làm gì vậy?
Cả 2 quay lại nhìn nó. Tình hình là mỗi ng 1 que kem dài thiệt dài.
-Thì ăn kem chứ làm gì? Kem mới nên đang ăn thử nè. Ai dè…-Lan chua xót nói lên nỗi lòng
-Đã nói mà ko nghe. Đáng đời. Haha-Việt vừa nói vừa cười khiến Lan tức hộc máu
Nó cứ ngu ngơ như bò đeo nơ nhìn cả 2 ng chẳng coi ai ra gì kia. Và nó chợt hiểu, buột miệng:
-2 ng tiến triển…có phần…hơi nhanh…đó.
-Tiến triển?-Lan nhìn nó
-Hơi nhanh?-Việt nhìn nó
“Là sao?” Cả Lan và Việt cùng đồng thanh
-Mà bạn tìm mình có chuyện gì vậy?-Việt hỏi nó
-૮ɦếƭ! Quên!. Tui
mượn nhờ cái lan can nha
-Làm gì vậy? Lan can nhà Việt có gần nhà bà đâu?-Lan nhìn nó-Mà sao nhìn bà như xác ૮ɦếƭ dưới sông Thị Vải thế?
-Nói sau đi.
Nó chỉ để lại 3 từ như thế rồi phi thân sang lan can nhà mình. Với 1 quãng đg 10m dài. Có ai nói ông nó là võ sư còn nó là truyền nhân chưa nhỉ?
-Con nhỏ đó là khỉ à?-Lan tròn mắt
-Chắc vậy đó. Mà bà ko ăn hết đống kem kia là tôi đem bỏ đó-Việt nhắc nhở…
Sau khi nó thay xong quần áo, mặc 1 bộ đồng phục khác, đầu tóc gọn gàng, nó lại phi thân qua nhà Việt rồi ngắn gọn giải thích bộ dáng vừa rồi bằng 3 từ “Crazy fan club”. Chỉ thế là đủ nói lên tất cả.
-Thế bà ‘sờ’ vào chàng nào mà bị ‘dần’ cho te tua như thế?-Lan tò mò
-Tui mà biết tui ૮ɦếƭ liền-Nó oan ức khóc
-Mà bà biết võ sao ko nói tụi tui nghe zậy?
-Có lạ vậy sao?-Nó khinh thường liếc mắt nhìn Lan-Có lạ cũng ko lạ bằng việc bà với ‘lão’ qua lại nha
-Tui…lão…tụi tui qua lại hồi nào chứ?
-Thôi. Bỏ đi. Tui về đây. Ko bố mẹ lại lo. Ko cản trở 2 ng tâm tình nữa.
Nói rồi nó bỏ về luôn. Mặc cho mặt Lan đang đỏ như trái gấc chín, còn Việt thì cứ tủm tỉm cười. 1 ko khí kì quái. Để thoát khỏi ko khí này, Lan lựa chọn ‘chạy’. Cô xin phép về rồi lao ngay ra trạm xe buýt gần đó. Việt ko ngần ngại đuổi theo. Bây giờ là 5h chiều, mặt trời dần khuất núi. Việt cầm cổ tay Lan kéo lại rồi ôm Lan vào lòng
-Cậu…Cậu…Đang làm gì vậy?…Buông…Buông mình ra…Ng…Ng ta…nhìn vào…kì…lắm
Lan lại cà lăm. Khuôn mặt đỏ bừng. Lớn bằng này tuổi đầu, lần đầu tiên có 1 ng con trai ôm Lan ngoài bố. Tự nhiên sẽ sinh ra ngại ngùng thôi. Ng ta là con gái mà
-Mình mặc kệ-Giọng Việt ở gần ngay bên tai Lan-Mình ko quan tâm nhiều vậy
-Nhưng mình quan tâm-Lan nổi đóa-Mình và cậu ko có quan hệ gì cả. Ôm nhau thế này, ng ta sẽ nói lung tung.
-Ai bảo ko là gì?-Việt buông lỏng để Lan đối diện với mình-Ko phải cậu là bạn gái mình sao?
-Bạn gái?-Lan tròn mắt-Dĩ nhiên là…
2 chữ “không phải” vừa thoát ra khỏi miệng của Lan đã bị Việt nuốt lấy.
Lan mở to mắt nhìn khuôn mặt gần sát mặt mình. Nhìn gần như thế này càng thấy Việt đẹp hơn. Khi phản ứng lại, đang định mở miệng mắng Việt thì vô tình, Lan đã tạo cơ hội cho cái chạm môi của Việt trở thành nụ hôn sâu nóng bỏng. Việt buông Lan ra cũng là lúc Việt hứng nguyên 2 cái tát của Lan. Lan 1 tay che miệng ấm ức nhìn Việt => Bỏ chạy.
Vài ngày liên tiếp, Lan ko nhìn mặt Việt nữa. Nó lại tròn mắt, lân la tới chỗ Việt rò hỏi:
-What’s up-Vừa nói nó vừa chỉ vào chỗ trống phía sau lưng Việt
Việt chỉ cười trừ mà ko đáp, dù vậy, trong mắt cậu vẫn ánh lên nét buồn vô cớ. Rất buồn. Nó chẳng hiểu cái nào vào với cái nào cả. Nhưng nhìn thấy Việt lúc này khiến nó nổi lòng từ bi. Dựa theo tình hình hiện tại, nó chắc chắn nhỏ Lan lại giận dỗi nhõng nhẽo là cái chắc rùi. Chỉ tội cho Việt. Nó vỗ vai Việt đầy thâm tình:
-Con gái như Lan ấy…Đôi khi…trực tiếp có lẽ sẽ có kết quả tốt hơn đó. Fighting!!!
Việt ngơ ngác nhìn nó rồi bật cười. Cuối cùng cậu chàng cũng hiểu đc
-Tại sao chuyện đơn giản vậy mà mình ko nghĩ ra nhỉ? Cảm ơn!!!
Nói rồi Việt lao nhanh ra khỏi lớp tìm Lan. Và rất nhanh, rất nhanh sau đó, Việt thấy Lan đang ngồi chống cằm suy tư ở dưới sân. Việt chạy lại, cầm tay Lan kéo đi. Lan chẳng buồn nói lấy nửa câu, vằng khỏi tay Việt rồi quay lưng chạy đi
-Khoan đã-Việt nói lớn nhưng Lan vẫn cứ chạy như ko nghe thấy
Việt nhìn bóng lưng Lan rồi hét lớn:
-Triệu Linh Lan, mình thích cậu!!!
Và câu nói này đã khiến cô nàng đứng lại. Sống lưng cứng đờ, 1 lúc sau, cô nàng mới can đảm quay đầu nhìn Việt:
-Cậu vừa nói gì?
Việt đã đứng ở đằng sau Lan từ khi nào. Cậu chàng nở nụ cười như 1 thiên thần, đưa tay vuốt nhẹ mấy sợi tóc mai của Lan, Việt thỏa mãn:
-Mình nói M-Ì-N-H T-H-Í-C-H C-Ậ-U. Làm bạn gái mình nhé?
“Cool boy đã tìm đc 1 nửa của mình”. Đó là đề tài mà hs Thành Thụy dùng để gỉ tai nhau mỗi khi giải lao. Chuyện của cô nhóc chuyển trg để bị rơi vào quên lãng, và có lẽ nó sẽ chẳng bao giờ còn đc khơi dậy nếu như ko có sự góp mặt của ng có ‘máu mặt’ nhất trg-Hiệu trưởng.
……………………………..
1 ngày đẹp trời, trời xanh xanh, mây trắng trắng, gió bay bay. Nó đang vui sướng, rạo rực gặm ổ bánh mì thì loa trg vang lên: “Em Hoàng Hải Anh lớp 11A1 đến ngay phòng Hiệu trưởng. Xin nhắc lại. Em…”. Nó khóc ko ra nc mắt. Những ngày tháng tươi đẹp của nó kéo dài chưa nổi 3 ngày đã bị ςướק đi. Lê cái thân mệt mỏi tới phòng Hiệu trưởng, nó đúng phép gõ cửa 3 cái rồi đứng đợi cho đến khi Hiệu trưởng cho vào mới thôi.
-Em là Hoàng Hải Anh lớp 11A1?
Nó chưa kịp chào hỏi gì thì vị Hiệu trưởng đáng tuổi ông nó đã lên tiếng trc. Ngoan ngoãn “Dạ” 1 tiếng, nó vẫn đứng yên tại chỗ chờ chỉ thị của Hiệu trưởng.
-Em ngồi đi. Thầy có chuyện muốn nhờ em. Em đọc đi
Thầy đưa cho nó 1 tờ giấy vừa lấy ra từ máy in. Nó vẫn rất ngoan ngoãn nhận tờ giấy. Sau khi ngồi xuống salon để tiếp khách cũng là lúc mặt nó tối sầm lại. “Tại sao chuyện này lại xảy ra với nó chứ?”-Nó kêu thầm trong lòng. Có khổ mà ko thể nói. Có ai hiểu cho nó ko?
-Chắc em hiểu ý thầy?
Thầy Hiệu trưởng vừa nói cười với nó khiến nó khẽ rùng mình. Nó ngây ngô hỏi 1 câu vô cùng ngoài lề
-Thầy…và…ng đó là cha con ạ?
Thầy Hiệu trưởng nhìn nó, đầy ngạc nhiên. Vài phút sau, ông lại cười cười:
-Ko phải. Là cháu thầy. Nó đã mất tích khi thám hiểm đỉnh Everest 5 năm trc
-Dạ. Mà sao thầy lại nhờ em ạ? Em chẳng có tài năng gì mà cũng…
Ko để nó nói hết, Hiệu trưởng nhẹ giọng:
-Vì cháu là truyền nhân của Kim Triết
-Thầy biết ông em?
-Ừ. Có thể nói vậy…
Lại thơ thẩn, thất thểu từ phòng Hiệu trưởng quay về như khi đi tới. Đầu nó cứ vang vọng tiếng nói của Hiệu trưởng: ‘Thằng bé đó, bị mất tích 5 năm trc khi đang leo núi ở Hymalaya. Mọi ng nói rằng nó bị bão tuyết che vùi nhưng ta ko tin. Ta ko thể tin nó có thể bỏ lại thứ quan trọng nhất cuộc đời để ra đi như vậy. Ta có 1 linh cảm, thằng bé đang chờ ta.’
-Thứ quan trọng nhất cuộc đời? Là gì nhỉ?-Nó vừa đi vừa lẩm bẩm rồi lại móc tờ giấy ra đọc lại lần nữa.-Anh ta cũng đẹp trai đấy chứ? Nhưng sao nhìn quen quá vậy?
Do mải ngắm ‘zai đẹp’ nên nó (Lại) đâm vào 1 ng đi phía trc
-Ui da! Nè. Đi đường ko mang theo mắt hả? Bị đui thì đừng ra đường.
Tiếng ng bị nó đâm vào kêu lên oang oác như gà nhảy ổ. Cái điệu này đảm bảo nó ko thể quên đc. Bỏ tờ giấy xuống, cũng là lúc nó nhìn thấy ng đối diện
-Là cô?-Cả nó và ng đối diện đều ngạc nhiên. Hóa ra lần này là nó đâm vào Vân. Thật là, có qua có lại nha
-Lại là cô nữa. Định ám sát tôi hả?
-Có nghiêm trọng vậy ko? Tôi chỉ là vô tình ᴆụng phải thôi. Cô cũng có xước xát chỗ nào đâu?
Vân ko để ý tới lời nó nói, cô giật mạnh tờ giấy trong tay nó:
-Cái gì đây? Thông báo lưu ban hả?
Đang cười sung sướng thì chợt mặt Vân tối sầm xuống. Ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu nghiêm túc nhìn nó:
-Nói! Cô lấy đâu ra tờ giấy này?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc