Sân bóng rổ, Vân và Quyên đứng ở 1 góc xung quanh, hôm nay thời tiết rất nóng. Thế nhưng cái thời tiết ấy cũng chẳng khiến số lượng ng xem đội bóng tập luyện giảm đi bao nhiêu mà có vẻ như còn có phần tăng lên.
-Quân thật giỏi, rất thu hút.-Quyên trầm trồ
-Vậy sao? Quân ko thích những đứa con gái tầm thường…giống ng ấy-Vân nhìn Quân
-Cậu lại đang nhớ tới anh ấy sao?-Quyên lo lắng
-…-Vân ko trả lời mà chỉ chăm chú nhìn Quân đang dẫn bóng qua giữa sân
Quyên cười buồn. Quyên biết Vân từ khi còn trong bụng mẹ. Cả 2 cùng lớn lên, cùng học 1 trg, thậm chí đã từng cùng thích 1 ng con trai. Cả 2 đã giao hẹn để ng ấy lựa chọn nhưng ng ấy vĩnh viễn cũng ko chịu nói ra sự lựa chọn của mình. Ng ấy bỏ đi để mặc Vân 1 mình. Vân sa sút hẳn, trở nên ngang tàng hơn. Từ sau khi gặp Quân, Vân lại mới bắt đầu biết cười, biết đùa trở lại. Quân mang trong ng hình bóng của ng ấy, bởi đó là anh trai Quân, Vĩnh Dương. Sau khi gặp Quân, Vân mang tất cả tình cảm dành cho Dương dồn hết sang cho Quân. Ko giữ lại 1 chút gì. Rồi tự nhiên theo thời gian, Quân dần trở thành Dương trong mắt Vân. Nhìn Vân hiện tại Quyên biết Vân đang chìm đắm trong ảo tưởng của mình. Dương đã mất tích suốt 5 năm nay, ko 1 tin tức. Vân thì ngày đêm thương nhớ. Liệu họ có phải là Ngưu lang-Chức nữ giữa chốn đô thị phồn hoa ko? Có lẽ ko. Bởi ít ra, Ngưu lang-Chức nữ còn có 1 ngày để gặp nhau trong năm. Còn họ thì đã 5 năm rồi, chẳng ai biết đc tin tức gì của nhau. Từng cơn gió nhẹ, thoảng qua sân tập. Làm dịu bớt phần nào cái oi bức của mùa hè
-Hoét-Tiếng còi của huấn luyện viên báo hiệu giờ tập đã kết thúc.
-Quân lau mặt đi-Vân đưa khăn mặt cho Quân
-Cảm ơn-Quân nhẹ nhàng cầm khăn lau mồ hôi
-Tập có mệt lắm ko?-Vân rất tự nhiên
-Lần sau…Vân ko cần tới nữa đâu. Trời nắng thế này, lỡ như…
-Quân uống nc ko?-Vân cắt ngang lời Quân
Quân đành tiếp nhận chai nc. Thực ra mọi ng đều hiểu rõ. Ng Vân yêu là anh trai Quân, Quân chỉ là thế vai. Nhưng Quân tình nguyện, bởi Quân cảm thông cho ng con gái này. Ng đã gần như trao cả trái tim và tâm hồn cho anh trai mình. 1 ng con gái thủy chung, son sắt 1 lòng như Vân ko phải ai cũng may mắn gặp đc. Anh trai Quân rất may mắn. Và Quân muốn thay anh bù đắp lại phần tình cảm đó
*********************
-Tuần sau sẽ là thi cuối kì. Các em nhớ ôn bài cho kĩ nhé!-Giọng thầy chủ nhiệm đầy uy nghiêm
-Dạ-Tiếng cả lớp đồng thanh hô
-Tốt. Thầy ko hi vọng năm sau lớp ta sẽ lại thiếu vắng 1 vài bạn. Đc rồi. Các em về đi .
*************************
3 ngày thi học kì. Cả trường chìm trong bầu không khí nặng nề. Ko còn thấy cảnh học sinh tụm 5 túm 3 dưới sân trg nữa, ko còn cảnh hò hét đuổi nhau trên hành lang nữa. Bây giờ đâu đâu cũng là hình ảnh ng học sinh với quyển sách trên tay. Nếu 1 vài ng thì sẽ khiến ta ngạc nhiên nhưng nếu là cả 1 đoàn thể thì lại khác. Từng hồi trống vào phòng thi, từng hồi trống phát đề cho đến khi nộp bài. Dường như con tim mỗi học sinh cũng đập theo tiếng trống…Căng thẳng và lo lắng. 1 bầu ko khí ko hề thoải mái chút nào…
-Yeah! Kết thúc rồi-Tiếng Hằng la lên hạnh phúc
-Những tháng ngày đẹp tươi lại tới-Nguyệt mơ mộng
-Mà nhỏ Ngốc biến đâu mất dạng mấy hôm nay vậy nhỉ?-Lan thắc mắc
Nó vừa ra khỏi phòng thi đã thấy 3 nhỏ đang đứng ở cạnh cầu thang chờ nó rồi. Vui mừng hớn hở, nó chạy lại
-Hey. Thế nào? Làm bài tốt ko?
-Uây. Thiêng thế? Nhỏ Lan vừa nhắc tới bà đó-Nguyệt khoác vai nó kéo xuống cầu thang
-Hở? Sao nhắc tui?-Nó tròn mắt hỏi lại
-Đang nghĩ là bà chép phao có bị bắt ko ấy mà-Lan nhanh nhảu
-Zậy hủh? an tâm đi. Ta là ai chứ?-Nó tự vỗ иgự¢ vừa đá lông nheo.
-Bà là cái con nhỏ vừa ngốc lại vừa ngang-Hằng gật gù
-Nè. Bà nói thế cũng nghe đc hả?
-Chứ sao? Tui thấy nói thế là còn nhẹ đó nha
-Ukm ha. Nhớ tiết Toán đầu tiên nhỏ mới chuyển trg đó, nhớ ko?
-Đúng ùi. Cãi nhau với ‘hoàng tử’ của trg hùng hồn ghê ng…
Câu chuyện vẫn cứ tiếp tục, đâu đó tiếng ve râm ran, vẳng lại từ nơi xa. Bầu trời vẫn cao và trong xanh như vậy, mặt trời vẫn tỏa sáng và ban phát những tia nắng chói chang như vậy. Gió vẫn cứ thổi rồi lại ngừng như thế. Mọi chuyện vẫn diễn ra 1 cách bình thường mãi cho tới ngày ấy. Cái thời khắc mà nó ko bao giờ có thể quên đc…
Đọc thêm nhiều truyện hay tại: www.thichtruyen24h.com
Hôm nay, ngày 15/5, ngày sinh nhật Hằng. Cách đó vài ngày, Hằng có nói hè năm nay sẽ đi biển chơi, nên cả 3 đứa cùng quyết định mua 1 bộ bikini tặng nhỏ. Tuy vóc ng Hằng nhỏ bé nhưng tất cả các bộ phận cơ thế đều phát triển rất cân đối, bởi vậy mà việc chọn size cho nhỏ là 1 việc vô cùng dễ dàng. Tối, tại 1 quán kem…
-Nè. Năm nay bố mẹ bà tặng gì thế?-Nguyệt tò mò
-Dĩ nhiên là thứ mà tui mong muốn nhất rùi. Ke ke-Hằng cười làm vẻ thần bí
-Tui đoán nhé. Là laptop?-Lan cao giọng
-Chuẩn men-Hằng giơ ngón tay cái với Lan
Hằng sinh ra trong 1 gia đình khá giả. Bố làm trưởng phòng kinh tế, mẹ làm quản lí nhân sự cho 1 công ti lớn. Tuy là con 1 nhưng bố mẹ Hằng vẫn rất nghiêm khắc. Dù vậy, ông bà là những ng thưởng phạt phân minh, nếu thưởng có thể thưởng rất hậu nhưng nếu phạt thì cũng rất nghiệt ngã. Thế nhưng cũng ko thể phủ nhận, cả 2 ng đều rất quan tâm và yêu thương cô con gái duy nhất này. Chúng nó còn đang mải nói chuyện về những món quà sinh nhật khác của Hằng thì chợt nụ cười trên mặt mọi ng ngưng bặt. Bởi sự xuất hiện đặc biệt của 1 thành viên ko phải là xa lạ nhưng cũng ko phải là quen thuộc-Gia Luật. Nó và Nguyệt cùng chung 1 biểu tình là há hốc mồm, hết nhìn Luật rồi lại quay qua nhìn Hằng cùng Lan. Và trong lúc 2 đứa ko biết phải làm gì để tránh mặt thì Hằng lên tiếng:
-Lan nè, mình…
-Bạn ko cần nói gì cả-Lan cắt lời-Hãy để Luật nói đi. Đc chứ?-Lan sắc bén nhìn Luật
-Cũng đc- Hằng nói rồi nhẹ thở phào, nhìn xuống cánh tay nhỏ nhắn đang nằm gọn trong lòng bàn tay to lớn, thô ráp của Luật
-Mình và Hằng chính thức quen nhau. Từ hôm nay-Luật nói, ngắn gọn. Và vẫn cái giọng trầm ổn của 1 thằng con trai đã vỡ giọng. Vừa dứt lời, cậu chàng liền quay qua nhìn Hằng đầy âu yếm. Thế nhưng khi quay lại nhìn Lan thì trong mắt lại ánh lên 1 tia gì đó, khó nói. Có lẽ là ‘xin lỗi’ chăng?
-2 ng…2ng thực sự…-Lan kinh ngạc nhìn cả 2
-Mình biết tình cảm của bạn nhưng mình…mình cũng rất yêu Luật. Mình dám chắc tình cảm của mình so với bạn sẽ ko kém 1 chút nào. Thế nhưng…mình…mình cũng ko muốn…
Hằng nghẹn ngào, những giọt nước mắt nóng bỏng chảy dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Luật vội vã lau đi những giọt nước mắt ấy và có lẽ Hằng vẫn sẽ khóc mãi nếu như ko có cái ôm ấm áp của Luật. Đúng vậy, Luật đã ôm Hằng. Rồi quay lại Lan:
-Như Lan thấy đó, mình và Hằng đều yêu nhau. Trái tim tụi mình đã thuộc về nhau rồi. Và chúng mình sẽ ko buông bỏ đâu. Mình chỉ hi vọng…
-Thôi đủ rồi!-Lan đứng phắt dậy. Ánh mắt bi phẫn nhìn Hằng và Luật-Hóa ra trong mắt 2 ng tôi là loại ng đó ư? Là loại con gái ích kỉ luôn ghen ghét, đố kị với hạnh phúc của ng khác sao? Các ng đã quá coi thường Triệu Linh Lan này rồi đấy.
Lan hét to khiến mọi ng trong cả quán kem đều quay lại nhìn. Khuôn mặt thanh tú vì tức giận mà đỏ bừng, rồi cô nàng bước đi trong khi vô cùng tức giận. Cô bước đi rất nhanh, ra khỏi cửa, cô chạy 1 mạch tới trạm xe buýt rồi òa khóc lên như 1 đứa trẻ đòi mẹ vậy. Cứ thế, cô ngồi bên vệ đg, òa lên khóc. Tiếng khóc từ bi thương rồi dần dần bé lại trở thành tiếng thút thít rồi cuối cùng là tiếng nấc nơi cổ họng. Cô biết sớm muộn cũng sẽ có ngày này, và cũng đã chuẩn bị tâm lí sẵn sàng đón nhận nó nhưng tại sao khi nó thật sự đến vẫn khiến cho cô đau như thế này chứ?
-Này! Đã đủ chưa vậy?
1 giọng nam cao ‘vọng’ lại từ phía sau cô, làm gián đoạn suy nghĩ trong cô. Giọng nói đó ko trầm như giọng Luật, cũng ko cao như giọng Nguyệt. Đó là 1 giọng nói xa lạ. Điều đó khiến cô quay lại. Và vô cùng ngạc nhiên, ng đứng sau lưng cô lúc này là ng ngồi trên cô 1 bàn, lớp trưởng Lê Đình Việt. Cậu chàng cool boy này cũng thuộc lớp ĐV quý hiếm trong trg nhưng sự thật, tuy 2 ng ngồi gần nhau như vậy nhưng cũng chẳng thân thiết gì lắm. Thấy Lan cứ nhìn mình ko chớp mắt, cũng chẳng nói chuyện, Việt cau mày:
-Tui biết tui rất đẹp trai nhưng tui cũng sẽ cảm thấy ngượng ngùng trc ánh mắt như vậy của bạn đó
Tiếp theo cậu chàng cười nhẹ 1 cái lộ ra 2 lúm đồng tiền 2 bên má. Lan lại càng như bị hút hồn cẩn thận xem xét ng con trai trc mặt. Có lẽ, đây là lần đầu tiên Lan tỉ mỉ quan sát, đánh giá 1 ng con trai khác ngoài Luật. Cậu chàng đi đôi dép Chaico to bản, mặc quần jean sẫm màu. Chiếc áo phông cổ sâu để lộ ra cơ иgự¢ săn chắc. Cái cổ cao gắn với khuôn mặt rất cân đối. Đôi môi đỏ sậm hơi mím chặt, cái mũi cao thẳng, đôi mắt đen láy có hồn. Đôi lông mày đen, dày thể hiện khí phách ng đàn ông. Mái tóc cắt tỉa gọn gàng, hợp thời. Tất cả kết hợp với nhau 1 cách hài hòa. Cái trên bổ trợ cái dưới. Nhận ra mình nhìn ng ta có phần hơi quá, Lan lắp bắp:
-Sao…sao…sao bạn lại ở đây? Thật…thật trùng hợp. Ha…ha
Lan cười trừ. Nhớ lại cái vẻ khóc vỡ trời vỡ đất của mình hồi nãy, trên mặt cô bé hiện lên 2 vệt đỏ ửng. Đôi mắt cụp xuống khiên hàng lông mi che đi đôi mắt long lanh còn chứa nước mắt. Cô đứng dậy, chờ xe buýt cùng Việt.
-Tui ở đây từ trc rồi. Chẳng qua…có ai đó ko thèm để ý thôi
Việt vừa nói vừa làm bộ than thở như bị ng khác coi thường, khinh rẻ vậy.
-Ko…ko phải…ko phải vậy đâu…Thực…thực ra…mình…
-Nè! Bạn bị cà lăm khi nào thế?
Việt tròn mắt nhìn Lan. Khuôn mặt ngây thơ, kute, baby dã man. Lan lại đơ ng nhìn cậu
-Này! Này! Bạn ko sao chứ? Ớ 3 hồn 9 vía Triệu Linh Lan về đây ăn chè xôi nè
Việt vừa huơ tay trc mặt Lan lại vừa làm ra vẻ như mấy ông pháp sư chiêu hồn vậy, hài vật vã. Lan giật mình, lại đc chiêm ngưỡng cảnh cool boy ‘lên đồng’ nên cứ thế ôm bụng cười. Đúng lúc này thì xe buýt tới. Cô bé vội vàng lên xe.
Xe buýt giờ này thường ko đông lắm, thế nên Lan dễ dàng tìm đc 1 chỗ ngồi lí tưởng ở cuối xe. Vừa an vị xongn thì cô bé cũng phát hiện, Việt đang ngồi ngay bên cạnh mình. Tròn mắt ngây ngô, rồi lại chợt nhớ lại cảnh vừa rồi:
-Nè! Sao bạn biết tên tui zậy?-Cô bé khều khều tay áo Việt
-Hơ?-Việt tròn mắt-Thế ko phải bạn ngồi ngay phía sau mình rồi nổi tiếng trong giới ‘photo copy’ sao?
-Hả? tui có nổi tiếng zậy sao? Sao tui ko biết nhỉ?-Lan cũng ngây ngốc-Mà sao bạn lại lên chuyến này zậy? Tui nhớ nhà bạn ở khu A mà?
-Ờ. Trc đây 3h đồng hồ thì đúng là như vậy…
Qua việc ‘ngồi cùng xe’, Lan cũng biết đc.Việt mới chuyển tới khu C, làm hàng xóm mới của Ngốc. rồi qua 1 loạt những câu chuyện trên trời dưới đất, cuối cùng Lan cũng hiểu rõ hơn về cậu chàng cool boy này. Tuy sở hữu 1 khuôn mặt baby nhưng suy nghĩ của Việt rất chín chắn, giọng nói khi nghe kĩ cũng thấy rất thu hút. Túm lại, Lan hạ 1 nhận xét ‘Việt là 1 ng con trai…ừm…đặc biệt’. 2 ng cứ thế trò chuyện vui vẻ suốt cả đg đi mà chẳng mảy may quan tâm tới những con ng đang ngồi gặm nhấm nỗi buồn tại quán kem
-Đó. Tui đã nói mà bà cứ ko nghe?-Nó vỗ vai Nguyệt
-Ờ…ờ…-Nguyệt suy nghĩ sâu xa về cái ngày nảo ngày nào ấy.
-Haiz. Bà liệu chừng mà xin nhỏ tha thứ đi-Nó vừa nói vừa ăn kem ngon lành, chẳng hề để ý tới khuôn mặt bí xị của Hằng.