Mọi người ngoài đường đều nhìn thấy 2 đứa kon gái miệng nhồm nhoàm bì snack (vừa mới ôm từ siêu thị ra), chân vừa nhảy tung tăng, miệng nghêu ngao hát. Thưa mọi người, 2 cô nương đó không ai khác chính là Linh tỉ tỉ và Vân tỉ tỉ (>.
- “Hãy mỉm cười với bao chuyện đời
- và hãy thật lòng nói xin cảm ơn…”
- hahaha! Zui quá. Lâu lắm ta mới được zui như thế này ý _ Nó cưới toe toét nói
- ukm! Ta cũng thấy zậy.keke
- mà…có khi nào…người ta nói mình vừa mói trốn trại hk mi ha?_Nó nhìn những người xung quanh vừa ái ngại
- Mặc kệ người ta đi_Vân khoát tay_mi sống cho riêng mình là được oiz
- Uk! Sống cho mình là được rồi
.
Dừng chân trước quán Tino Garden, Vân kéo tay nó vào mọt bàn bên cạnh hồ nước và hỏi
- Mi ăn kem j`?
- Tất nhiên là daauuuuuuuuu iu vấu oiz.
- Cô ơi! Cho tụi cháu 1 dâu 1 socola cô nhá
- Keke! Mi kiếm đâu ra 1 quán lãng mạn thế_nó vừa hỏi vừa nhìn xung quanh
Không gian của quán là một tổng thể được thiết kế khá hài hòa cùng cách bày trí hiện đại. Bước vào quán là một không gian xanh và trong lành hiện ra. Giàn dây leo và những chậu hoa mang màu sắc nhẹ nhàng treo lơ lửng củng giai điệu của tiếng nước chảy róc rách vui tai mọi sự mệt mỏi dường như tan biến. Chỉ còn lại nơi đây là sự thư giãn, bình yên đến lạ.
- Hôm trước bạn trai nhỏ bạn dẫn tới nên biết
- Kem của các em đây. Chúc ngon miệng
- Em cảm ơn_nó mỉm cười
Với niềm iu kem “tha thiết”, sức “chiến” mạnh mẽ và cả cái hấp dẫn và mới lạ của quán kem, nó và Vân “xử” sạch cả 10 ly kem trong sự ngơ ngác của chị phục vụ. 2 đứa chỉ lắc đầu cuời rồi “chiến” tiếp. tụi nó đều có chung một sở thích ăn kem khác nguời. Có những buổi tụi nó chỉ cần ăn kem không thôi cũng đủ nô rồi, về nhà không cần ăn cơm nữa. Nhưng đó là tật rất xấu và có hại cho sức khẻ nên tụi nó chỉ thỉnh thoảng mới ăn một bữa đã đời như thế thôi. Hôm nay cũng là một ngoại lệ. chén đã đời, 2 đứa mwois đứng dậy tính tiền và rời khỏi quán
- Lâu rồi mới một chầu kem đã đời như thế đó_Nó vui vẻ
- Ukm! Ước j` ngày nào cũng ăn như thế này nhỉ. Khỏi cần ăn cơm cũng được
- Hì! Thế h` tụi mình vào sở thú chơi nhá. Lâu rồi chưa vào mà
- Ukm! Ý kiến hay đấy. dù sao ta cũng chẳng muốn về nhà
….
…sở thú…
Sở thú tấp nập người ra vào. Trước khi đến đây 2 đứa đã chuẩn bị cho mấy nhóc khỉ vài bì snack rồi cơ. Nơi đầu tiên tụi nó đến chính là chuồng khỉ:
- Mi nhìn kìa. Mấy nhóc khỉ nhà ta đã lớn chừng này rôi cơ đây_nó nói một cách sung sướng
- Hehe! Nào để chị cho mí em ăn nhá_nói rồi Vân cùng nó cho khỉ ăn từng miếng snack cùng với tiếng cười trong trẻo vang lên
Còn các chú khỉ nhà ta cũng đã quen với tụi nó nên cũng thân thiện với 2 chị vô cùng. Thân thiện đến nỗi có chú còn lấy tay xoa đầu nó và đòi bắt chấy cho nó nữa:
- Aaaaaaaaaaaaa! Mày làm gì mà nắm đầu ta thế hả?_nó la lên khi con khỉ nắm lấy đầu nó
- Haha! Nó muốn bắt chấy cho mi ấy. ăn ở thế nào mà để nó bắt chấy vậy hả? haha
- Kon kia ! mi muốn ૮ɦếƭ hả? ăn nói kiểu gì thế? Mi tin ta cho mi vài cú là được xe chở đi được hk?
- ủa? xe gì chở ta đi?_Vân ngạc nhiên, không hiểu ý trêu chọc của nó
- hehe! Xe sang lắm ấy. xe con, vừa đi vừa nghe nhạc nữa
- xe gì vậy ta?
- Xe có màu đỏ và trắng, vừa đi vừa hát tò te tò te ấy
- Éc! Ngươi muốn ૮ɦếƭ hả? ta đánh chế ngươi
Thế là 2 đứa rượt đuổi nhau chạy vòng vòng với tiếng cười giòn giã
- phù…hộc…hộc…thôi thôi ta thua rồi, hông chạy nữa đâu_Nó dừng lại vừa thở vừa nói
- hộc hộc…ta cũng mệt quá rôi. Ngươi ăn gì mà chạy khi*p thế?_Vân cũng mệt không kém
hai đứa phá lên cười một cách thoải mái. Bỗng giọng cười của nó nín bặt, ánh mắt hướng về phía hai người đang đi tới. không phải đấy chứ?chẳng phải là lão chồng tương lai của nó đang cùng cô bồ đó sao? Ôi trời! tại sao chỉ còn mấy ngày nữa mà trời cũng hông để cho nó sống yên ổn, không lo nghĩ về chuyện đám cướis một ngày hay sao?Vân nhìn theo ánh mắt nó hướng tới Ken, nhỏ thở dài cảm thấy tội nghiệp thay cho nó. Vân đứng dậy, toan kéo nó đi tránh mặt nhưng tiếng của Ken lúc ấy cũng vang lên:
- Hai em đi đâu thế?gặp người quen mà không chào à?_Ken ôm cô bạn gái bước tới trước mặt hai đứa tụi nó
- À!_Vân mỉm cười nói đỡ cho nó_Thấy hai anh chị hạnh phúc quá nên em không dám làm phiền_nhỏ cố kéo dài giọng ra
- Hì! Phải vậy chứu biết làm sao hả em. Mà không có chàng nào hộ tống hai tiểu thư đi cùng mà để phải tự đi à_Hắn cũng không vừa, nói móc lại
- Ai vậy anh?_cô gái đi cùng Ken quan sát tụi nó nãy giờ mới lên tiếng
- Ô! Anh chưa giới thiệu tụi em với chị ấy à_Vân nói rồi quay sang cô gái bên cạnh Ken và giơ tay bắt_ chào chị! Em là Vân, còn đây là Linh, vợ chưa cưới của anh Ken
- Cái gì?????????????????_cả nó và cô gái kia đều trợn tròn mắt lên nhìn Vân. Tại sao nhỏ lại dám công khai chuyện đó chứ? Nó còn chưa dám nói với ai mà. Nó quay lại liếc nhìn Vân một cái sắc lẻm rồi quay sang nói với cô gái bên cạnh_hì! Chị đừng nghe lời nhỏ đó. Nó nói đùa ấy. xin lỗi chị nha. Hai anh chị có việc thì cứ đi trước đi, tụi em không làm phiền
- Cô nói với bạn cô ăn nói cho cẩn thận. kẻo có ngày người ta cho dép vào mồm đấy_cô gái kia quắc mắt nhìn Vân
- Cô nói ai ăn dép? Cô là cái thá gì mà án nói với tôi như vậy? cô…
Vân chưa kịp nói hết câu thì đã bị nó lôi đi. Cô gái kia nhìn theo bóng dáng 2 tụi nó đi mà lửa giận vẫn bùng lên trong lòng. Duy nhất tên Ken kai là người lãnh đạm xem màn kịch vừa rồi, đôi môi hơi nhếch lên, không nói câu gì. Cô gái vẫn chưa tin tưởng, quay sang hỏi Ken
- Hai cô gái đó là bạn của anh sao? Em không ngờ lại có loại con gái không biết vô liêm sỉ là gì như thế đó. Còn dám nói là vợ sắp cưới của anh nữa chứ, nói không biết ngượng miệng à
Ken không nói gì, chỉ quay bước đi làm cô gái chạy theo:
- này! Sao anh không nói gì cả chứ? Chúng ta sẽ đi đâu đây? Shopping với em nhé…
về phần hai tụi nó, sau khi bị kéo đi một lúc, vùng vằn mãi Vân mới kéo được bàn tay ra khỏi tay nó:
- Ngươi bỏ tay ta ra, không thấy con nhỏ kia **** ta như thế sao còn kéo ta đi nữa? để ta dạy cho nó một bài học đã chứ
- Dạy cái gì mà dạy? nếu chẳng phải mi nói lời sằng bậy thì nhỏ đó cũng chẳng la lối như thế rồi
- Cái gì mà lời sằng bậy? sự thật là vậy chứ còn sao nữa. Mi và hắn sắp kết hôn rồi. nhỏ đó sớm muộn gì chả biết mà
- mi thôi đi. Dù sao thì ta cũng không muốn rắc rối với tên đó nữa. Mi để cho ta yên được không vậy?_nó ôm đầu
- Rồi rôi! Ta xin lỗi_Vân ngồi xuống xoa xoa lưng nó_lần sai ta hứa sẽ không ăn nói như vậy nữa. ta xin lỗi mi mà…
Mấy hôm nay nó nghỉ học vì mama kêu phải chuẩn bị cho lễ cưới. Dù gì thì chỉ còn 2 ngày nữa thôi mà. Nói là chuẩn bị vậy chứ thật ra đều là mama làm giúp nó cả. nó chỉ việc ngồi chơi xơi nước. hơn nữa, mẹ nó và mẹ Ken cũng muốn nó thích nghi với gia đình nhà “chồng” nên để nó ở lại bên đó 1 ngày. Hik! Thiệt là chán ૮ɦếƭ. căn nhà của hắn tuy rộng thật đấy, đẹp thật đấy nhưng chẳng ấm cúng tí nào. Từng gian phòng, ngóc ngách, cửa ngõ đều toát ra của sự lạnh lùng, nhạt thếch. Lúc mới đến, bà Tú (mẹ Ken) đã cười tơi chào nó:
- Cháu đến rồi đấy hả? thôi ૮ɦếƭ, thằng Lâm nó chưa về. thôi để bác gọi nó về chơi với cháu nhé
- Dạ thôi bác ạ_nó ngăn bà Tú lại khi bà định lấy cái di động ra gọi cho hắn_chắc anh ấy bận việc nên mới ra ngoài. Cháu không dám làm phiền ạ. Để cháu một mình chơi với bác là được rồi ạ
Nó cũng chẳng muốn hắn quay về làm gì. Cơ bản là không thích nhìn cái khuôn mặt dễ thương mà thương không dễ ấy của hắn. bà Tú lắc đầu
- Vậy sao được hả cháu. Dù gì hì hai đứa cũng có nhiều chuyện muốn nói hơn là nói với bà già này chứ
Hứ! tên đó với nó mà có chuyện j` để nói cơ chứ. Gặp nhau mà không u đầu mẻ trán là may lắm rồi á. Trên đời này nó ghắt nhất loại người như tên đó. ỷ có chút …nhan sắc… thì huênh hoang, tự đắc, lại vừa lăng nhăng lố nhố. Tuy là nó không thích loại ngừời tầm cỡ “cháu ngoan Bác Hồ” nhưng cũng không phải loại nguwoif như hắn. nó giả giọng ngoạt ngào với bà Tú
- Sao bác lại nói vậy ạ? Chấu có rất nhiều chuyện muốn tâm sự cùng bác. Với lại bác thế này sao đã gọi là già ạ? Cháu nghĩ nếu ra ngoài đường thì chẳng ai nhận ra là bác đã 50 tuổi đâu ạ
- Cái con bé này_bà Tú cốc yêu nó_chỉ giỏi cái xu nịnh. Được rồi, để bác xem thử cháu nói chuyện được với bác bao lâu
- Vâng ạ
Nó kêu một tiếng rõ to rồi lí lắc cầm tay bà kéo đi. Vừa đi miệng vừa tíu tít
- Mới vào cháu thấy ngôi nhà đẹp quá, cháu muốn tham quan một chút có được không ạ
- Uk! Để bác dẫn cháu đi nhé
Đi tới đâu, bà kể những kỉ niệm hồi thơ ấu của hắn bên gia đình cho nó nghe. Không ngờ, hồi nhỏ hắn cũng dễ thương và nghịch ngợm đáo để. Thế mà lớn lên…haizzzz……..thành ra đểu cáng thế đấy. bỗng chuông điện thoại của bà Tú vang lên:
- tôi nghe đây anh Phong
- ….
- Tôi biết rồi! tôi tới ngay
Rồi bà quay sang nó:
- Thật xin lỗi nhưng bây giờ công ty có chuyện, bác phải đi đến đó để giải quyết
- Dạ! không sao ạ! Bác cứ đi đi ạ
- Hay… bác gọi điện cho thằng Lâm về chơi với cháu nhé
- Dạ thôi bác ạ. Để cháu tự tham quan và chăm sóc hoa cùng chị giúp việc là được rồ. cháu thích hoa lắm ạ
- Vạy…sao được
- Dạ không sao đâu ạ! Công ty có chuyện thì bác đi đi ạ. Không lại trễ
- ừ! Vậy khi nào buồn thì gọi cho Lâm nhé. Nó mà không chịu về thì cứ nói bác một tiếng. bác xử nó liền
- dạ! không sao đâu ạ_nó mỉm cười
- ừ! Vậy bác đi hen
- vâng bác đi
nó nhìn theo bóng bà Tú lên xe khuất dần. ông Vương (ba hắn) đi công tác mai mwois về nên mọi chuyện công ty đêu do bà quản lí. Hắn thực lực cũng tốt, chỉ có điều…ham chơi, không để ý gì đến công ty nên ông Vương không dám giao công ty cho nó. Ông bà chỉ mong sau này khi có vợ hắn sẽ tu chí làm ăn.
Bây giờ thì nó đang ở một mình. Hồi nãy nói vói bà Tú cho bà yên lòng chứ thực ra nó chả có tí hứng thú nào với hoa hòe đâu. Ngắm còn được chứ chăm sóc thì nó bó tay. Mà ngắm hoài cũng chán, tay chân nó trở nên khó chịu, muốn làm một cái gì đó để phá cho zui nhà zui cửa