Sau khi Vân Tri lên năm hai thì Lộ Tinh Minh tốt nghiệp đại học, anh lựa chọn ở lại trường để nghiên cứu, nhờ giáo sư chỉ dẫn, bây giờ nhập chức trở thành người làm công bình thường ở viện nghiên cứu phi cơ Thượng Kinh.
Người dẫn dắt trùng hợp là Nhan Sắt.
Chỉ sau mấy năm ngắn ngủi, Nhan Săt đã trở thành người thiết kế trẻ tuổi xuất sắc nhất, với vẻ đẹp lạnh lùng, nhưng công việc không cẩu thả, tính cách cao ngạo không khác gì Lộ Tinh Minh, lúc chỉ dẫn cho đàn em mới này cũng nghiêm túc.
Công việc của Lộ Tinh Minh bận rộn, việc học cũng không dễ dàng, chuyện tăng ca xuyên đêm là chuyện thường, Vân Tri học năm hai cũng học nhiều, hai người đừng nói là hẹn hò mà ngay cả điện thoại cũng không thể nghe được.
Rất nhanh đến sinh nhật Lộ Tinh Minh.
Hai ngày nay vừa lúc cô không có tiết, có thể tổ chức sinh nhật cho Lộ Tinh Minh, thuận tiện có thể hẹn hò.
Nhưng mà lúc mua quà thì lại khó khăn.
Trừ đọc sách ra, Lộ Tinh Minh không thích cái gì cả, khăn quàng cổ, đồng hồ cô cũng đã từng tặng rồi, nhưng những vật quý quá cô không có tiền mua…
Bởi vì chuyện này mà cả ngày Vân Tri học không vào, buổi tối lúc tắm xong, Vân Tri do dự gọi cho Nhan Sắt.
Hai người vẫn còn là bạn trên Wechat sau đợt đó, có lúc cô đưa tài liệu đến cho Lộ Tinh Minh, Vân Tri cũng ở đó, vì thế WeChat từ đó đến nay vẫn chưa hề liên lạc.
[ Vân Tri: Chị ơi, chị có bận không? ]
Vân Tri lễ phép chào hỏi.
[ Nhan Sắt: Em nói đi, chị không bận. ]
— Có thể nói.
Vân Tri xoa vành tai mềm mại, nằm trên nệm nhắn tin.
[ Vân Tri: Chị Nhan Sắt, chị có biết con trai thích cái gì không. ]
[ Nhan Sắt: Phụ nữ. ]
[ Vân Tri: … ]
[ Nhan Sắt: Cũng có thể là đàn ôngi. ]
[ Vân Tri: … ]
[ Nhan Sắt: Cục cưng muốn tặng qùa cho đàn em Lộ à. ]
Vân Tri không ngờ cô lại nhìn thấu tâm tư mình như vậy, e thẹn trả lời, “Vâng ạ..”
[ Nhan Sắt: Tặng bản thân em cho cậu ấy cũng được. ]
Tặng bản thân…
Tặng bản thân..
Cho anh..
Bùm.
Đầu Vân Tri bốc khói.
Cô luống cuống tắt điện thoại, giấu mình ở trong chăn.
Trong không gian đen nhánh, hai mắt Vân Tri trừng lớn, tim đập bịch bịch.
Cô ở cùng Lộ Tinh Minh đã một năm, ngoại trừ việc hôn nhau ở bên ngoài thì không có hành động gì quá giới, có đôi khi anh không nhịn được, nhưng đều dừng lại đúng lúc.
Bọn họ quyết định sẽ kết hôn sang năm, nhưng hiện tại… có phải là càng gần thêm một bước nữa rồi không?
Nghĩ đến khả năng phải trải qua việc xấu hổ, gương mặt trắng nõn của Vân Tri ửng hồng, cô thẹn thùng úp mặt vào gối, ngón chân cuộn tròn.
Cứ như vậy hồi lâu, Vân Tri khó khăn vượt qua chính mình.
Cô thích Lộ thí chủ, cho nên, tặng bản thân cho anh cũng không có vấn đề gì.
Vân Tri thở sâu, run tay gửi tin nhắn cho anh. [ Thí chủ, ngày mai anh pahir về nhà đấy, em có quà muốn tặng anh. ]
Cô không dám xem lại, soạn tin xong gửi liền, thấp thỏm ngủ đi.
**
Sáng sớm hôm sau, Vân Tri không đi tới tiệm bánh sinh nhật mà vào cửa hàng nội y nữ.
Treo trên tường là đủ loại, đáng yêu cũng có, gợi cảm cũng có, còn có mấy loại hoa hòe lòe loẹt.
Vân Tri ngập ngừng, tò mò đánh giá, nhưng không biết chọn sao.
Nhân viên nhìn ra tâm tư của cô, mặt tươi cười đi tới, “Quý khách muốn giúp đỡ gì không ạ?”
Vân Tri nhìn nội y treo trên tường, đầu ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy góc áo, trầm ngâm mới thẹn thùng mở miệng, “Cái kia, em muốn…”
Lời còn chưa dứt, nhân viên đã lấy xuống bộ nội y tình thú đưa đến trước mặt cô, “Đây là sản phẩm mới, dáng quý khách nhỏ nhắn mặc bộ hóa trang thỏ Nhật Bản này nhất định sẽ đáng yêu.” Sau đó lại nói, “Chắc chắn bạn trai quý khách sẽ rất thích.”
Nói xong, toàn thân Vân Tri nóng hổi.
Cô ngước mắt lên nhìn.
Yếm trắng mềm mại, đường ren, quần chữ T, phía sau trống rỗng chỉ có một cái đuôi thỏ màu trắng.
Lộ da như thế khiến Vân Tri nghẹn họng, đỏ mặt không nói.
“Hiện tại mua bộ này còn được tặng vòng đeo, vòng cổ và cả tất chân, còn thêm một đôi tai thỏ nữa ~”
Vân Tri lắp bắp, “Cái này, quá, quá lộ da, có cái nào kín hơn chút không ạ?”
Cô không thể mặc được.
Đừng nói là mặc cho Lộ Tinh Minh xem, chỉ sợ bản thân mắc cỡ muốn ૮ɦếƭ.
Nhân viên cười nói, “Bộ này có váy hoa viền mặc bên ngoài, so với mấy bộ khác thì nó là đã kín đáo nhất rồi ạ.” Nói rồi, nhân viên đem chân váy ren lại tròng lên.
Vân Tri do dự, cuối cùng cũng quyết định mua.
Cô lại đi chỗ khác, sau khi lấy bánh kem thì trực tiếp gọi xe về nhà.
Lộ Tinh Minh còn chưa về, cô chơi đùa với hai con chó xong ngồi ở sô pha nhắn WeChat.
[ Vân Tri: Thí chủ, bao giờ anh mới về? ]
Lộ Tinh Minh nhanh chóng trả lời: [ Sắp rồi, cỡ 7 giờ rưỡi. ]
7 giờ rưỡi.
Vân Tri sốt ruột nhìn đồng hồ, bây giwfo là 6 giờ.
Vân Tri mua rất nhiều dải lụa rực rỡ với đèn Ⱡồ₦g, cô treo trên màn, ánh sáng lấp lánh lãng mạn, Vân Tri bày bánh kem ra, cắm nến, làm xong hết rồi đi tắm rửa.
Tắm xong. Cô xấu hổ mặc bộ nội y tình thú kia.
Bộ này mặc rất phức tạp, dây buộc tất phải mất thời gian khá nhiều mới mặc được, tiếp theo Vân Tri cột tóc đuôi ngựa, dùng đôi tai thỏ kia để cố định.
Sau khi hoàn thành tất cả, cô đứng trước gương tự nhìn mình.
Cô gái trong gương tinh tế, khung xương nhỏ xinh, đường ren ôm sát иgự¢. Eo cô rất nhỏ, ௱ôЛƓ lại tròn, đôi chân thẳng tắp mang đôi tất trắng. Trên cổ là vòng ren, dây đeo phía trước vòng cổ chạm trên mặt đất.
Vô cùng gợi cảm, trên đỉnh đầu là đôi tai thỏ càng thêm đáng yêu.
Lộ Tinh Minh trở về.
Vân Tri khẩn trương uống hai ngụm rượu vang đỏ, đợi khi ngoài kia vang lên tiếng xe, Vân Tri nhảy xuống ghế sô pha, chui vào thùng giấy.
“Gâu?”
Tắc Ông, Thất Mã vây quanh ở cái hộp, nghiêng đầu hoang mang.
“Anh về rồi, mấy đứa mau đón anh đi.” Vân Tri nghe tiếng chân từ ngoài cửa. Cô căng thẳng, cũng không rảnh để lo hai con chó, vội vàng đóng hộp lại, yên lặng ngồi xổm bên trong không gây ra tiếng động nào.
Cách —
Cửa mở.