Chương 57: “Không bằng cậu đá nó, ở bên tôi đi.”“Anh hai, anh về rồi.”
Cửa phòng bị mở ra một cái khe nhỏ, Lộ Tinh Trạch nhỏ tiếng chào anh.
Anh không đáp.
Lộ Tinh Trạch nhỏ hơn Lộ Tinh Minh 3 tuổi, là em trai cùng ba khác mẹ. Tính cách dịu dàng lại hiểu chuyện, thông minh, lễ phép, là cục cưng được nâng nâng niu trong lòng bàn tay của Lộ gia, dĩ nhiên là chưa từng làm ông Lộ thất vọng bao giờ, cho dù là học tập hay đối nhân xử thế, đều làm đến mức tốt nhất.
Khác với em trai đang mừng rỡ, Lộ Tinh Minh hơi lạnh nhạt: “Sao còn chưa ngủ.”
“Em đang làm bài tập, anh giảng cho em với được không?”
Lộ Tinh Trạch sợ ông Lộ nghe thấy, lại sợ Lộ Tinh Minh từ chối nên cúi người xuống thấp, ánh mắt dè dặt cẩn thận.
Lộ Tinh Minh dừng bước, xoay người tiến vào phòng.
Bên trong phòng có giá sách bày nhiều sách vở, ở góc tường có chỗ trưng bày, mặt trên là giấy khăn và mấy chiếc cúp lớn nhỏ. Ngoài ra, còn có hình ảnh hai anh em chụp ảnh chung được đặt ở đầu giường, ảnh được chụp lúc Lộ Tinh Minh cỡ chừng 12 tuổi, mặt mày tối tăm. Đây là bức ảnh duy nhất của hai người cho nên Lộ Tinh Trạch vô cùng quý trọng.
Lộ Tinh Minh kéo ghế ra ngồi xuống, cầm cuốn sách bài tập lên lật ra: “Bài nào?”
Lộ Tinh Trạch vừa gấp gáp vừa mừng rỡ nói: “Bài 3 ạ.”
Anh nhìn qua, cầm 乃út giải trên tờ giấy nháp.
Lộ Tinh Trạch ngồi ngay ngắn, trong ánh mắt đầy vẻ hâm mộ anh hai của mình.
Lộ Tinh Minh rất thông minh.
Mặc dù ông Lộ luôn mắng anh là bùn đất không trét nổi tường, nuôi anh còn không bằng nuôi một miếng thịt nướng. Nhưng chỉ có Lộ Tinh Trạch biết, anh hai rất thông minh, bất kể là cái gì cũng học rất nhanh, nhạy bén đối với những con số, tài năng ngôn ngữ cũng hơn người khác, khi còn nhỏ đã tham gia thiết kế mô hình, còn được cúp, nhưng lại bị ông Lộ đập bể; còn tham gia biện luận tiếng Anh, được giải nhất thì ba lại không tin vào tài năng của anh.
Tài năng của một đứa trẻ bị ba mình liên tục chối bỏ nên trong lòng anh cũng không còn mơ ước nữa.
Sau này, hiếm khi Lộ Tinh Trạch thấy anh ở nhà.
“Được rồi.”
Một hồi giảng giải, Lộ Tinh Minh đưa tờ giấy nháp qua, anh không muốn ở lại lâu, đang muốn rời đi thì Lộ Tinh Trạch gọi anh lại.
“Ngày mai người của Hàn gia sẽ tới.”
“Ừ?”
“Hôm đó em nghe lén được, ba định sắp xếp hôn ước cho anh, bây giờ đang chọn đối tượng.”
Hôn ước trong thương nghiệp là chuyện thường gặp, nhất là Lộ Tinh Minh, người không được nuông chiều, bắt anh kết hôn vì mưu cầu lợi ích của tập đoàn là chuyện có ý nghĩa nhất, Ông Lộ là một thương nhân, Lộ Tinh Minh là một tấm bài mà ông Lộ không thể bỏ qua.
“Ồ.” Lộ Tinh Minh không bày tỏ điều gì, qua loa đáp lại, sau đó đẩy cửa rời đi.
Lộ Tinh Trạch nhìn bóng lưng của anh một lúc lâu mới thở dài thu tầm mắt.
**
10 giờ sáng thứ hai, ba mẹ Hàn đưa Hàn Chúc Chúc tới cửa.
Hàn Chúc Chúc mặc một cái yếm trắng, buồn bực đi theo sau mẹ Hàn, cho đến khi thấy Lộ Tinh Minh từ trên tầng đi xuống thì cả người hoảng sợ, không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Nghe nói ông bị bệnh phải nằm viện, có bị làm sao không?” Ba Hàn lên tiếng.
Ông Lộ cười cười: “Không có gì nghiêm trọng, chỉ là hơi mệt mỏi thôi, bây giờ đã ổn rồi.”
Trong lúc mọi người trò chuyện, ông Lộ nháy mắt ra dấu với Lộ Tinh Trạch, “Mọi người có chuyện cần nói, con với anh hai đưa Chúc Chúc ra sau hoa viên chơi đi.”
Lộ Tinh Trạch gật đầu, dẫn Hàn Chúc Chúc rời phòng khách.
Lộ Tinh Minh xoay người đi theo.
Từ nhỏ Hàn Chúc Chúc và Lộ Tinh Trạch đã chơi thân với nhau, mỗi khi bị Lộ Tinh Minh dọa khóc, Lộ Tinh Trạch luôn là người dỗ dành. Hai người vừa chơi đùa vừa nói chuyện, thấy mặt Lộ Tinh Minh âm trầm đang đi tới.
Vẻ mặt Hàn Chúc Chúc cứng đờ, từ từ lui về phía sau.
“Lại đây.” Giọng nói của Lộ Tinh Minh nhàn nhạt, ánh mắt không gợn sóng.
Cô bé nhắm mắt lại: “Làm gì! Không qua!”
Lộ Tinh Minh nói: “Có chuyện cần hỏi.”
Hàn Chúc Chúc nhìn Lộ Tinh Trạch, không tự chủ được mà dựa vào người cậu: “Anh hỏi đi, lỗ tai tôi không điếc, ở đây có thể nghe được.”
“Không tới đúng không.” Vừa nói, Lộ Tinh Minh vén tay áo lên.
Hàn Chúc Chúc rùng mình, nhớ hồi nhỏ bị anh treo lên cây đến mức sợ hãi, lập tức cong chân chạy lại.
“Đem cặp sách xuống đây cho anh.” Đây là nói với Lộ Tinh Trạch.
Chờ Lộ Tinh Trạch rời đi, Lộ Tinh Minh mới hỏi: “Hỏi em, Hàn Vân Tri là cô của em có đúng không?”
Lộ Tinh Minh suy nghĩ đã lâu.
Anh tin Vân Tri nhưng không tin được Hàn Lệ.
Còn nói nữa, ông nội Hàn đã qua đời, nếu ông ta thật là có đứa con gái mới lớn như vậy, nói như vậy…
Hình ảnh dừng lại, da đầu Lộ Tinh Minh tê dại, không muốn nghĩ nữa.
Hàn Chúc Chúc sửng sốt, nghĩ đến cô nhỏ như một cái răng khôn khó chịu thì càng phiền não.
Hàn Chúc Chúc không trực tiếp trả lời, quan sát hai mắt Lộ Tinh Minh, nhớ lại biểu hiện của anh lúc ở bệnh viện thì mới sáng tỏ: “Lộ Tinh Minh, anh thích cô ấy đúng không?”
Lộ Tinh Minh ngẩn ra, chân mày vặn vẹo: “Có liên quan gì đến em?”
Hàn Chúc Chúc cứng cổ, không sợ ૮ɦếƭ mà nói: “Vậy cô ấy có phải là cô tôi hay không thì cũng có liên quan gì đến anh?”
“…”
Đây là lần đầu tiên trong đời Hàn Chúc Chúc cãi thắng Lộ Tinh Minh.
Tâm tình cô bé rất vui, dương dương đắc ý nói: “Vậy anh đừng có nghĩ, nhất định hai người không thể ở bên nhau.”
Vẻ mặt Lộ Tinh Minh càng rối rắm, Hàn Chúc Chúc càng thấy hả hê khi được trả thù.
“Cô ấy với anh tôi thân thiết lắm.”
Quan hệ cô cháu, không thân thì là gì.
Hàn Chúc Chúc nói bừa làm cho anh suy nghĩ bậy bạ, cho anh ấm ức. Ai bảo trước kia anh làm chuyện xấu, luôn bắt nạt người ta, bây giờ còn muốn theo đuổi Hàn Vân Tri làm dượng của cô? Nằm mơ đi.
Lộ Tinh Minh không nói gì thêm.
Thấy anh im lặng, tim Hàn Chúc Chúc không khỏi đập liên hồi, có phải mình hơi quá đáng rồi không?
Suy nghĩ, Hàn Chúc Chúc dè dặt tiến lên mấy bước: “Lộ Tinh Minh, anh có làm sao không? Tôi cũng nói thật thôi, anh… anh đừng có nóng giận đấy nhé, không liên quan gì tới tôi cả.”
Đúng lúc Lộ Tinh Trạch đem đồ xuống cho Lộ Tinh Minh, thấy người cứu tinh, Hàn Chúc Chúc chạy như bay, núp sau lưng cậu bé.
Con ngươi Lộ Tinh Minh u ám không rõ, giật lấy cặp sách trong tay Lộ Tinh Trạch rời đi.
Lộ Tinh Trạch hoảng hốt, kêu anh lại: “Anh hai, anh đi thì ba sẽ tức giận nữa đó!”
Đáp lại cậu chỉ là bóng lưng của thiếu niên đang rời đi.
Tân duyệt Hoa phủ là khu nhà giàu, ở đây không kêu xe taxi được, Lộ Tinh Minh đi bộ xuống núi, nhắn tin cho Lưu Bưu Hổ đến đón, sau đó đứng chờ ở ven đường.
Sau một lát, một chiếc SUV đi tới.
Cửa xe được hạ xuống, Lộ Tinh Minh đếm, có ba bốn cái đầu trọc.
Lưu Bưu Hổ cười đến híp mắt: “Lộ ca về nhà là bị ba đánh đòn hiểm à?”
Vừa nhạo báng anh vừa mở cửa.
Ngồi kế bên ghế lái là Võ Hiểu Tùng, lái xe là anh của cậu, phía sau có Phương Chính, Phương Vi còn có Lưu Bưu Hổ, trong đó Lưu Bưu Hổ chiếm hai cái chỗ ngồi, ba người chen lấn chật chội nhường chỗ cho Lộ Tinh Minh.
Chờ anh lên xe, Lưu Bưu Hổ mới nói: “Quán bar của anh Võ khai trương, chúng ta chuẩn bị đi thử một chút, Lộ ca thuận đường thì cùng đi luôn đi.”
Lộ Tinh Minh như một khối bọt biển bị nhiễm mỡ, không vui vẻ gì mà đạp một chân cậu: “Mẹ nó, có thể giảm cân đi được không?”
Lưu Bưu Hổ: “Thịt này đã đông lại rồi, cậu không hiểu đâu.”
Võ Hiểu Tùng: “Thịt này là cậu ta dùng chỉ số thông minh để đổi lấy đấy, cậu không hiểu đâu.”
Cách một chỗ ngồi, Lưu Bưu Hổ lại muốn đánh nhau với Võ Hiểu Tùng, buồng xe chật chội còn bị hai người làm loạn không thể chịu nổi.
Ánh mắt Lộ Tinh Minh nhìn ngoài cửa sổ, quanh người bao phủ một tầng ngăn cách vô hình, người người náo nhiệt cũng không liên quan đến anh.
Bạn thân thấy tâm tình anh không tốt nên dừng lại.
Lưu Bưu Hổ khoác vai Lộ Tinh Minh: “Lát nữa uống mấy ly giải sầu, tuổi trẻ mà, đừng bi thương như vậy.”
“Cút.” Lộ Tinh Minh lại đá văng cậu ra.
Tuổi trẻ thì sao?
Tuổi trẻ thì không làm cho thanh xuân của anh trở nên bi thương được à?
Đùa.
Anh của Võ Hiểu Tùng mở quán bar trên một đường phố, mọi người đi dạo phố một vòng, sau đó đúng 8 giờ thì đến quán bar. Suốt quá trình, Tô Tiệp gọi điện cho Lộ Tinh Minh nhưng một cuộc anh cũng không nhận, toàn là từ chối.
Vì náo nhiệt, mọi người không muốn ngồi ghế lô nên ngồi ở vị trí hoàng kim của quán bar.
Âm nhạc nổ vang, ánh đèn lần lượt đổi màu, âm thanh hỗn loạn lại náo nhiệt.
Mọi người chơi sung sướng, Võ Hiểu Tùng lại cảm thấy bia không hợp với hoàn cảnh nên đi rót mấy ly cocktail, tất cả đều là hương vị mới, đều là hàng nhập khẩu, nồng độ cao, một ly thì làm đầu óc choáng váng, thêm ly nữa thì đến ba mẹ cũng không nhận ra.
Mọi người đều nôn nao, nói loạn xạ, còn Lộ Tinh Minh trầm mặc không có tiếng động.
Anh chỉ uống một ly, lần đầu thì cảm thấy ngọt, sau đó cổ họng khó chịu, dạ dày như bị phỏng, mùi rượu xốc tới óc, ánh đèn trước mắt đung đưa, bóng người chồng lên nhau, hai mắt hoa dần.
Phía trên.
Lộ Tinh Minh xoa huyệt thái dương, lảo đảo đứng dậy, tìm được cặp sách thì đi ra ngoài.
“Đại ca, đi tắm hơi chà lưng đi!” Thấy anh phải đi, Lưu Bưu Hổ chui ra từ sàn nhảy, lớn tiếng nói.
“Không đi, mọi người đi đi, tính tiền thì ký tên tôi, sau này trả tiền.”
Lộ Tinh Minh đi ra đám người, hai chân lảo đảo bước ra quán bar.
Trên bầu trời đen đầy mây, sấm vang rền, vết trắng như những khe nứt của bầu trời đêm, từng hạt mưa rơi xuống.
Mưa rơi nặng hạt, từng giọt chui vào cổ áo anh làm Lộ Tinh Minh tỉnh rượu mấy phần.
Muốn nôn.
Anh khom người, chỉ nôn ra nước chua.
Lộ Tinh Minh còng lưng, nhìn hạt mưa ở dưới đất, lại nhìn xe cộ thưa thớt trên đường, nhẹ nhàng gỡ bùa hộ mệnh của Vân Tri ra, cẩn thận cất vào trong để không bị dính nước mưa.
**
Trận mưa này đột nhiên xảy ra làm người ta không kịp chuẩn bị.
Vân Tri đưa Tắc Ông, Thắc Mã trở về, lại mượn cây dù của ông Lý, cúi người chạy về ký túc xá.
Lúc trở về, sau khi ra thang máy, cô sửng sốt.
Ở trong tầm mắt cô là một bóng người, cả người dính nước, dán vào góc tường không nhúc nhích.
Vân Tri nắm chặt cây dù, lùi về sau hai bước, sau hai giây nhìn cảnh giác, cô tiến lên.
“Lộ thí chủ?” Cô nhỏ giọng kêu anh.
Lộ Tinh Minh cúi thấp đầu, nước mưa dính trên đầu còn chưa khô, từng giọt nước chậm rãi chảy từ trán xuống chóp mũi, áo khoác trắng nhăn nhúm dính trên người, làm lộ ra cơ bắp mơ hồ, cặp sách ở một bên, mà anh như bị bất tỉnh.
Trong bầu không khí còn có mùi rượu, Vân Tri ngửi thử, từ từ ngồi xuống trước người anh: “Thí chủ, cậu uống rượu sao?”
Đầu ngón tay của Lộ Tinh Minh động đậy, anh ngẩng đầu lên.
Đôi mắt đỏ rực, lúc nhìn cô còn mang vẻ u oán trách cứ.
Vân Tri thất thần, chậm rãi lùi về sau né tránh.
“Thí chủ, mình đưa cậu trở về nhé, thẻ phòng cậu để ở đâu?”
Lộ Tinh Minh không nói lời nào giống như bị mất ý thức.
Vân Tri không còn cách nào khác, kéo cặp sách của anh ra lục soát.
Điện thoại, ví tiền, khăn giấy, tai nghe, một số đồ vật nhưng không có thẻ phòng.
Hay là ở trong túi?
Vân Tri lặng lẽ suy nghĩ, nuốt nước miếng, ngón tay từ từ đưa vào túi.
Hai túi áo cũng không có, Vân Tri lại dò túi quần, đầu ngón tay lục lọi, càng lúc càng sâu, bỗng cổ tay cô bị một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy.
Cô giật mình, bả vai run lên.
Tròng mắt của Lộ Tinh Minh sâu thẳm lại âm trầm.
Vân Tri lúc bây giờ mới biết được hành động của mình quá mức đường đột, đang muốn kéo ra khoảng cách thì Lộ Tinh Minh buông tay, toàn thân gục vào người cô.
Vân Tri theo phản xạ tự nhiên đưa tay ra.
Toàn thân anh lạnh như băng nhưng hơi thở nóng hổi, cả đầu dựa vào иgự¢ cô, không có chút lực công kích.
Lông mi Vân Tri run run, hô hấp khó khăn, tay chân không biết làm gì.
“Hay là..” Vân Tri biết rõ anh không tỉnh táo nhưng nghiêm túc hỏi, “Mình đưa cậu về phòng mình nhé?”
Không lên tiếng.
“Cậu không nói coi như là đồng ý.”
Lại không lên tiếng.
Vân Tri quyết định xong khom người ôm Lộ Tinh Minh, đưa anh vào phòng.
Bây giờ Lộ thí chủ rất yếu, nhưng người rất nặng, đi có mấy bước mà làm cô hao tốn biết bao nhiêu sức lực.
Trên người anh dính đầy nước mưa nên Vân Tri tạm thời để anh nằm trên ghế sô pha. Ghế phòng cô nhỏ hơn của Lộ Tinh Minh, chỉ thấy hai chân thon dài khoác trên tay vịn ghế, thân thể co rúc, cánh tay chạm tới mặt đất, nhìn qua là biết không thoải mái.
Vân Tri cởi bỏ áo và giầy cho anh, tìm khăn lông, tỉ mỉ lau khô đầu trọc, sau đó là gò má và cổ.
Ánh đèn chiếu trên gương mặt anh, Vân Tri phát hiện ra Lộ Tinh Minh rất đẹp trai.
Đầu trọc làm mi mắt thiếu niên càng thêm anh tuấn, đôi mày rậm nhíu lại, lông mi che kín đôi mắt. Vân Tri như là đang thưởng thức một món đồ quý báu, ánh mắt chậm rãi di chuyển, sống mũi anh cao, nhân trung dài ngắn vừa vặn, môi cong tinh tế.
Vân Tri nghiêng đầu quan sát, trong lòng lại sợ hãi, cuối cùng cẩn thận, tay nắm khăn lông nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi lạnh như băng của anh.
Mềm mại, giống như một miếng pudding.
Trên mặt cô nóng lên, cuống cuồng đưa tay giấu sau lưng, hồi hộp quan sát Lộ Tinh Minh, xác định anh không có ý thức thì mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Lạnh.” Lộ Tinh Minh lẩm bẩm, hai cánh tay ôm chặt thân mình.
Quần áo ướt sũng anh còn chưa thay ra, nếu mặc như vậy thì qua đêm sẽ bị cảm.
Vân Tri đang muốn thay áo cho anh thì thấy không đúng, dừng tay lại, lắc đầu.
Không được, Lộ thí chủ là *hoàng hoa đại khuê nam, như vậy là không tốt…
(*Trai chưa kết hôn)
Sau mấy giây suy tư, Vân Tri quyết định đi tìm bạn trong lớp để giúp đỡ.
Cô gọi cho Lưu Bưu Hổ, nhận điện thoại là một người xa lạ, không đợi Vân Tri mở miệng, đối phương nói: “Hổ tử uống nhiều, có chuyện gì mai gọi lại.”
Vân Tri lại gọi cho Võ Hiểu Tùng, nhận điện thoại là người xa lạ, câu nói y hệt lúc nãy: “Võ Hiểu Tùng uống nhiều, có chuyện gì mai gọi lại.”
Vân Tri: “…” Sao có cảm giác là một người nhỉ.
Lần này cô gọi cho Phương Chính, Phương Vi, đối phương đổi lời.
“Xin chào, Phương Chính, Phương Vi uống nhiều rồi, có gì mai gọi lại.”
Tút tút tút.
Điện thoại cúp máy.
Vân Tri yên lặng nhìn màn hình.
Cô nhìn Lộ Tinh Minh, cắn môi, quyết định gọi Hàn Lệ.
“A lô?”
Trong điện thoại ồn ào, Vân Tri bịt tai lại, không khỏi đề cao âm lượng: “Hàn Lệ, bây giờ cậu đang làm gì?”
“Ở ký túc xá đánh bài với bạn, làm sao?”
Vân Tri do dự: “Cậu có thể tới đây được không?” Nhìn Lộ Tinh Minh đang run rẩy, cô nhỏ giọng, “Lộ thí chủ đang ở phòng cô…”
Bên kia im lặng
“Hình như… cậu ấy uống say, cô cũng không thấy thẻ phòng của cậu ấy ở đâu.”
“૮ɦếƭ tiệt.” Nghe cô nói xong, Hàn Lệ nghiến răng nghiến lợi, “Hàn Vân Tri, cô có biết ý thức an toàn không vậy, còn dám đưa con trai say rượu về phòng, nguy hiểm thì làm sao.”
Vân Tri ngập ngừng: “Con trai uống say cũng không đánh lại cô.”
“…”
Yên lặng.
Đúng thật, con trai say rượu cũng không đánh lại cô.
Hàn Lệ dập thuốc, dứng dậy đá văng ghế: “Tôi tới liền, cô cách xa chút.”
“Ừ.” Vân Tri ngoan ngoãn đáp lại, trước khi cúp máy lại dặn dò, “Hàn Lệ, cậu mang thêm một bộ đồ của cậu nhé, toàn thân Lộ thí chủ ướt sũng rồi, cậu mấy mặc đồ ướt sẽ bị cảm.”
Có ૮ɦếƭ tôi mới lo cho nó.
Hàn Lệ không nói những lời này ra, cất điện thoại, một mình rời đi.
Mưa tới nhanh cũng đi nhanh, đợi mưa tạnh, mọi người lại hoạt động trở lại.
Hàn Lệ dĩ nhiên không cho Lộ Tinh Minh quần áo của mình, có khi anh còn chê.
Vì vậy cậu đi đến một cửa hàng quần áo, tùy tiện chọn bộ đồ nam và đồ lót, sau đó tình tiền. Đang đi tới chỗ Vân Tri thì sự chú ý của Hàn Lệ tập trung vào cửa hàng đồ lót nữ, qua khung cửa thủy tinh, trên vách tường treo đầy đồ lót nữ.
Cậu cong môi, ý đồ xấu xa nảy lên, tự ý đi vào cửa hàng.
Mua đồ xong xuôi, Hàn Lệ cầm đồ đi tới chỗ Vân Tri, câu đầu tiên khi vào cửa là: “Chó Lộ đâu?”
Vân Tri đưa tay chỉ, Lộ Tinh Minh đang co ro nằm trên ghế sô pha.
“Chó Lộ uống bao nhiêu vậy?” Hàn Lệ đứng từ xa mà đã ngửi thấy mùi rượu, chán ghét Ϧóþ mũi lại.
“Thí chủ hình như bị sốt.” Vân Tri lo lắng, “hàn Lệ, cậu thay quần áo cho cậu ấy đi, cô đi ra ngoài mua thuốc giải rượu.”
Hàn Lệ muốn làm chuyện xấu, không nói hai lời gật đầu một cái.
Đợi Vân Tri đi xa, cậu cười ác ý nhìn về phía Lộ Tinh Minh.
A, nhớ năm đó chó Lộ ỷ đông Hi*p yếu đánh cậu còn không nói, còn lột quần cậu chỉ còn cái quần trong, làm cậu vô cùng xấu hổ.
Tất cả đều là quả báo, bây giờ là lúc trả lại.
Hàn Lệ cởi đồ ướt sũng của Lộ Tinh Minh ra, lấy đồ lót màu hồng mới mua mặc lên người anh, chụp được mấy tấm hình rồi mới hài lòng mặc đồ còn lại vào. Sợ ghế sô pha dính nước lại sợ làm bẩn quần áo mơi mua, Hàn Lệ cõng anh ném lên giường.
Lúc này, Vân Tri đi mua thuốc đã trở về.
Hàn Lệ dửng dưng: “Tôi bỏ qua hiềm khích trước đây mà thay đồ cho nó xong rồi đấy.”
Cậu trả thù xong rồi.
Lồng иgự¢ tràn đầy niềm vui sướng.
Vân Tri không thấy Lộ Tinh Minh trên ghế sô pha, tầm mắt cô di chuyển, thấy quần áo Lộ Tinh Minh đã được thay sạch sẽ lại còn nằm trên giường nghỉ ngơi, mi mắt cô cong lên, nhón chân vỗ đầu trọc của Hàn Lệ, tán thưởng: “Hàn Lệ thật hiểu chuyện ~”
Vân Tri lo rằng cậu sẽ nhân cơ hội Lộ thí chủ bất tỉnh nhân sự mà bắt nạt anh, kết quả là do cô suy nghĩ nhiều.
Cô cũng biết, cháu trai cô là người ngoài lạnh trong nóng, là đứa trẻ ngoan.
Hàn Lệ cười hở răng, tâm tình càng thoải mái.
Vân Tri không chú ý Lộ Tinh Minh đã tỉnh lại, anh đang mở mắt, mặt vô cảm nhìn bọn họ, đợi cô đến gần lại nhanh chóng nhắm mắt, lông mi che lấp tròng mắt sóng gió ồ ập.
“Hàn Lệ, cậu giúp cô đi nấu nước đi, cô dọn nơi này chút.”
Hàn Lệ đang tốt tính nên không than phiền, ngoan ngoãn vào phòng bếp.
Vân Tri ngồi ở mép giường, lòng bàn tay đặt trên trán anh, cảm nhận được độ nóng thì nhăn mặt.
“Hàn…”
Vân Tri đang muốn kêu Hàn Lệ rót nước, cổ tay lại bị nắm chặt không buông, giây tiếp theo, đối phương ôm lấy eo thon của cô lật xuống giường.
Anh nhướng người lên, thân mật giam cầm, không cho cô cơ hội giãy dụa phản kháng.
Cổ tay Vân Tri bị nắm chặt đến phát đau, toàn hơi thở của thiếu niên dính trên người, cô hoàn toàn quên phản ứng, chăm chú nhìn hai tròng mắt đỏ ngầu của thiếu niên, đầu óc trống rỗng.
Tầm mắt Lộ Tinh Minh nóng bỏng, cổ họng như bị lửa đốt, giọng nói trầm khàn.
“Hàn Lệ ngu ngốc như thế có chỗ nào tốt?” Ánh mắt của anh như muốn đốt cháy cô, gằn từng câu từng chữ, “Không bằng cậu đá nó, ở bên tôi đi.”