Chương 39: Mập mờ“Thí chủ, mình dọn nhà cho cậu trước nhé.”
Tan học, Vân Tri đeo cặp sách tới trước bàn Lộ Tinh Minh, mặt đầy hứng thú.
Bên cạnh còn Lưu Bưu Hổ chưa rời đi, nghe được những lời này thì vãnh tai, len lén nghe về hướng bên này.
Ánh mắt Lộ Tinh Minh ra sức uy Hi*p nhìn về một bên, Lưu Bưu Hổ rụt cổ, không có dũng cảm ở lại nữa, nhanh chóng cầm đồ ra khỏi phòng học, không dám thám thính mật ngữ riêng của đại ca.
Sau khi cậu rời đi, Lộ Tinh Minh mới nói: “Cậu không đi trông chó nữa à?”
Vân Tri trả lời rất nhanh: “Quét dọn vệ sinh nhanh mà, mình nói với ông là sẽ đến trễ xíu rồi.”
Lộ Tinh Minh đeo cặp vào, thân hình cao lớn bao phủ cô trong nháy mắt.
Vân Tri bước chậm rãi, ngửa đầu hỏi: “Thí chủ, vậy phòng cậu có tạp dề không?”
Tạp dề?
Lộ Tinh Minh suy tư.
Mỗi thứ bảy anh sẽ tổng vệ sinh, đương nhiên là có tạp dề nhưng quá to so với Van Tri.
Suy nghĩ, Lộ Tinh Minh nhìn về phía Vân Tri, ánh mắt cô trong trẻo, vóc người thôn nhỏ, nếu mặc tạp dề của anh…
Bên tai Lộ Tinh Minh lập tức nóng.
Anh miễn cưỡng hất ra những suy nghĩ không sạch sẽ ngổn ngang trong đầu, yết hầu lăn lộn, nói: “Không có, để bây giờ đi mua cho cậu.”
“Không cần đâu.” Vân Tri xua tay, “Cậu không có thì mình mặc của mình vậy.”
“…”
Vậy cậu hỏi làm cái gì?
Lộ Tinh Minh cảm thấy tư tưởng của trẻ nít bây giờ thật là kỳ quái, bước chân nhàn tản đi về phía trước.
Vân Tri về phòng bỏ đồ xong lại thay đồ thường, cuối cùng lục lấy tạp dề của mình mặc vào, lúc này mới gõ cửa phòng đối diện.
“Cửa không khóa.”
Cách cửa phòng là giọng nói trầm thấp của thiếu niên.
Vân Tri trực tiếp đẩy cửa vào.
Ở trong tầm mắt của cô, thiếu niên cao lớn, chân dài ngồi trên sa lon, trên tay là lon coca, đang xem live stream trên laptop, tỏ ra vô cùng tự tại.
Vân Tri lại thấy không được tự nhiên, trước đây cô tới chỗ này đều có việc nhờ anh nhưng lần này lại khác, là làm việc.
Yên lặng trong chốc lát, tay nhỏ Vân Tri vuốt nếp nhăn trên tạp dề, tiến lên mấy bước, ngập ngừng nói, “Thí chủ, mình nên dọn chỗ nào trước?”
Lộ Tinh Minh ngẩng đầu lên, nhất thời hoảng hốt.
Trên người Vân Tri là tạp dề thô sơ, có mấy bông hoa đỏ nho nhỏ, ở eo còn buộc nơ con bướm, dây buộc còn là ren, tay của cô gái nhỏ nắm chặt cây chổi, ánh mắt lập lòe, có một loại ma lực thần bí.
Giống như là…
Cô bé lọ lem trong truyện cổ tích bị mẹ ghẻ ђàภђ ђạ.
Xong rồi, anh cảm giác chính mình là mẹ ghẻ, lại muốn bắt nạt cô một chút.
Lộ Tinh Minh thu tinh thần, chậm rãi dời ánh mắt, tiếp tục xem live stream, đưa tay chỉ một cái: “Bắt đầu ở phòng vệ sinh đi, nhưng mà ở phòng tôi có nên cậu không cần mang theo chổi.”
“À.” Vân Tri nghe xong thì định mang chổi đi về.
“Này.” Lộ Tinh Minh không biết làm sao, gọi cô lại, “Nếu đã đem qua rồi thì để chỗ đó đi, đi về nữa thì tốn thời gian.”
Nói cũng phải.
Vân Tri ngượng ngùng gãi mặt, tùy ý để chổi ở sau cửa, vén tay áo lên chuẩn bị vào phòng vệ sinh.
Chờ cô đi rồi, Lộ Tinh Minh lập tức lặng lẽ nhìn quanh, chỉ cần bên trong có chút động tĩnh thì anh liền lập tức ngồi thẳng dậy, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình.
Vân Tri không biết Lộ Tinh Minh đang quan sát cô, cô lấy một chậu nước ấm, nhúng giẻ lau vào, sau đó chà bồn rửa tay.
Lộ Tinh Minh rất thích sạch sẽ.
Dầu gội sữa tắm đều sắp xếp chỉnh tề, ngay cả khăn lông cũng ngay thẳng, sàn nhà sáng bóng, gương cũng rất sạch sẽ, ngay cả bồn cầu cũng không có vết dính dơ.
Nhìn nhà vệ sinh sạch sẽ thơm tho, Vân Tri lập tức có thiện cảm với Lộ Tinh Minh, cuối cùng lại mơ hồ đứng dậy, cô cũng biết Lộ thí chủ là người tốt như vậy cũng sẽ chú ý vệ sinh, quả nhiên, ánh mắt của cô không sai.
Cô nhất định phải quét dọn thật sạch, không thể để Lộ thí chủ nghĩ cô là một người lười biếng dơ bẩn.
Nghĩ tới đây, Vân Tri ra sức làm việc.
Phòng của Lộ Tinh Minh không có nhiều chỗ cần dọn dẹp, không cần tốn nhiều thời gian cũng dọn sạch sẽ.
Vân Tri thấy như vậy là hơi qua loa, thấy có lỗi so với tiền lương mà Lộ Tinh Minh cho cô. Bỗng thấy trên ban công có đồ, cô liền chăm chỉ đi qua xếp lại.
Cô ôm quần áo không biết để chỗ nào, vì vậy hỏi Lộ Tinh Minh: “Thí chủ, quần áo cậu để chỗ nào?”
“Ở tủ quần áo.” Lộ Tinh Minh thuận miệng đáp, ngáp một cái bỗng thấy buồn ngủ.
Cô mở tủ quần áo ra bỏ đồ vào, vừa lúc đóng lại thì cùi chỏ vô tình chạm vào một cái hộp nhỏ, cô khom người nhặt lên, thấy vật ở trong, cô lập tức đỏ mặt.
ҨЦầЛ ŁóŤ…
Lộ thí chủ còn không có tháo mác ҨЦầЛ ŁóŤ…
Nhãn hiệu còn in mấy chữ nhỏ – [ Mềm mại, thoáng mát, không dính nước. ]
ҨЦầЛ ŁóŤ thế mà chia ra hai loại không dính nước và dính nước.
Vân Tri cảm thấy vật kia nóng đến phỏng tay, không kiềm được suy nghĩ miên man, cô cố gắng trấn định lại, trộm nhìn Lộ Tinh Minh, thấy anh không chú ý thì khẩn trương bỏ cái hộp về chỗ cũ.
“Cậu lén lút làm cái gì vậy?” Lộ Tinh Minh chú ý đến sự khác thường của cô, ánh mắt truy hỏi.
Vân Tri chột dạ, tay chân rối rắm, ánh mắt rời rạc: “Không có gì, mình không làm gì hết, cái gì cũng không làm.”
Nói xong, tim nhảy thình thịch.
Lộ Tinh Minh cảm thấy quái lạ, nhưng cũng biết nhỏ tóc giả này không thể làm chuyện gì xấu, vì vậy chống cằm tiếp tục xem live stream, cuối cùng nói: “Xong hết rồi, cậu đi về nghỉ ngơi trước đi.”
Vân Tri nhìn đồng hồ kiểu tây treo trên tường, từ nãy giờ cô làm việc còn chưa tới nửa tiếng đồng hồ, sao cảm thấy nhanh quá.
Vân Tri gãi đầu, chậm rãi đến trước người Lộ Tinh Minh, “Cậu không còn gì để làm nữa sao?”
Lộ Tinh Minh nhìn quanh, sàn nhà lau sạch bóng sáng như tuyết, góc bàn cũng sạch sẽ, thủy tinh phản chiếu, coi như anh cũng muốn tìm việc cho cô làm nhưng thật sự là không còn gì nữa. Nhưng mà cô gái nhỏ chăm chú nhìn ở bên cạnh, nếu anh không ra việc làm cho cô, thật giống như lại không nói được…
Lộ Tinh Minh quấn quít, Vân Tri chợt lóe lên ý tưởng.
“Thí chủ, mình đấm Ϧóþ cho cậu nhé.”
“…”
Vân Tri hào hứng: “Sư phụ nói mình đấm Ϧóþ rất thoải mái, hôm nay mình thấy cậu ngủ trên bàn có vẻ mệt mỏi, để mình đấm Ϧóþ cho, sẽ giúp cậu thả lỏng.”
Đây cũng là… rất mới lạ.
Lộ Tinh Minh thấy cô nhiệt tình cũng không nỡ đả kích, miễn cưỡng gật đầu, tắt live stream, tùy ý bật một bộ phim lên.
Anh dựa lưng vào ghế sa lon mềm mại, hai cánh tay gác sau cổ, lẳng lặng chờ cô gái nhỏ đấm Ϧóþ.
Vân Tri đứng ở phía sau, đầu tiên là buông lỏng ngón tay, sau đó hai tay nhẹ nhàng đặt lên cổ Lộ Tinh Minh.
Bàn tay nhỏ bé vừa dính qua nước nên lạnh như băng, chạm vào khiến anh run rẩy. Thân thể Lộ Tinh Minh cứng ngắc, cố gắng chú ý vào bộ phim đang phát.
“Thí chủ, cậu thả lỏng một chút, cứ như vậy sẽ khó chịu đó.”
Thả lỏng…
Anh cũng đang muốn thả lỏng đây.
Lộ Tinh Minh nhắm mắt, thử thả lỏng cơ bắp căng chặt của mình trở nên tự nhiên, nhưng chỉ cần cô đến gần thì lại theo bản năng căng thẳng, không khống chế được mà muốn tránh về phía sau.
Vân Tri biết Lộ Tinh Minh không thích người khác đến gần, cô từ từ nắn Ϧóþ đều cho anh thư giãn, ngón tay buông lỏng sau đó mới thử tăng thêm khí lực.
Tay của Vân Tri nhỏ, lòng bàn tay sử dụng lực vừa phải, qua một lát là làm người ta thoải mái, trong chốc lát Lộ Tinh Minh liền cảm giác được hưởng thụ, dần dần tháo lớp phòng bị.
Hai mắt anh mở hờ, đầu óc lâm vào từng cơn nhẹ nhàng, mí mắt rất nặng, giống như là muốn sập xuống, một chút cũng không thấy bộ phim ở trước mặt.
“Lực như này có được không?” Vân Tri nhích lại gần, thanh âm nhẹ nhàng.
“Ừ… tạm được.” Giọng nói của Lộ Tinh Minh rõ ràng là mỏi mệt.
“Vậy mình làm mạnh hơn chút nhé.” Nói xong Vân Tri tăng thêm sức lực.
Mấy chỗ cô ấn đều là huyệt vị, Lộ Tinh Minh nhanh chóng cảm nhận được sự đau nhức khó chịu, buồn ngủ tan đi, chân mày nhíu chặt.
“Thí chủ, nếu đau thì nói nhé, mình sẽ nhẹ hơn.”
Lộ Tinh Minh cao lớn 1m85, bị năm người đè xuống đất cũng không nói đau, hôm nay cũng sẽ không, nhất là người ta cũng chỉ là đang đấm Ϧóþ cho anh, nếu không chịu được cái này thì quá là mất mặt.
Ngại mất mặt, Lộ Tinh Minh cố nén đau, cắn răng nói: “Không sao, cậu làm mạnh hơn cũng được.”
Vân Tri nghe xong, tự nhiên sẽ không thể để ông chủ của mình thất vọng, lập tức dùng cùi chỏ, nhấn mạnh vào hõm vai anh.
Một giây, đau, nhức, tê dại, đau, các loại khó chịu đồng loạt tấn công, làm Lộ Tinh Minh run sợ, ngón chân co lại, ngay cả mắt cũng căng đau.
Lộ Tinh Minh không thể nhịn được, hàm răng cắn chặt bỗng tràn ra tiếng ՐêՈ Րỉ.
Vân Tri không phát hiện, tiếp tục đấm Ϧóþ, hoàn toàn không biết cháu trai Hàn Lệ đã xuất hiện ở ngoài thang máy.
Trong chốc lát, Hàn Lệ đã tới cửa phòng Vân Tri.
Cậu quanh quẩn trước cửa hồi lâu, đang do dự làm thế nào để làm hòa vo cô thì bất thình lình nghe giọng nói, hình như là của Lộ Tinh Minh…
Hàn Lệ cảm thấy kỳ lạ, xoay người tới trước cửa Lộ Tinh Minh.
Cửa không đóng chặt, giữ lại một cái khe nhỏ, thanh âm đứt quãng từ trong khe hở truyền ra.
“Thí chủ, như vậy có thoải mái không?”
Là cô nhỏ hờ của cậu.
Hàn Lệ trợn to mắt, trong nháy mắt cậu ngừng thở.
“Cậu có thích mình dùng tay không?”
Giọng nói Lộ Tinh minh dồn dập, thậm chí còn vội vàng: “Ừ, dùng tay đi.”
“Được, vậy mình dùng tay, nếu mạnh quá thì nhớ nói cho mình.”
“Giống như lúc nãy là được rồi.”
Lộ Tinh Minh nói xong, lại một trận ՐêՈ Րỉ mập mờ.
Hàn Lệ nổ cái đầu, bởi vì đoạn hội thoại này mà các loại ý nghĩ kỳ quái tràn ngập tới.
Nghe một chút, nghe một chút như thế này là tiếng người sao!!
Đây đều là tiếng người sao!!
Thằng chó này òn dám ra tay với người thân của cậu! Không biết xấu hổ, không có nhân tính!
Huyết khí Hàn Lệ dâng trào, đầu óc nóng lên, nhấc chân đạp văng cánh cửa, thét to: “Cầm thú—-! Mày đang làm gì với cô ấy!!”
“…”
“…….”
Không khí quỷ dị.
Không khí vô cùng căng thẳng.
Hàn Lệ nhìn Vân Tri, lại nhìn Lộ Tinh Minh, phát hiện hình ảnh không như cậu tưởng tượng, cả người ૮ɦếƭ máy.
Cánh cửa chống trộm sau lưng cậu lắc lư, ánh mắt Lộ Tinh Minh âm trầm, cố nén giận: “Mẹ nó, mày là giặc ngoại xâm vào thôn ăn ςướק à?”
Vân Tri cũng kịp phản ứng, nhẹ giọng dạy dỗ: “Hàn Lệ, vào phòng người ta phải biết gõ cửa chứ, cậu như vậy là thiếu lễ phép.”
Câu nói sau cùng lộ ra vẻ bất mãn rõ ràng.
Hàn Lệ lấy lại tinh thần, khẽ cắn răng đóng cửa lại, ngón tay gõ gõ một cái, nhẫn nhịn kêu: “Xin chào mọi người, cho hỏi tôi có vào được không?”
Vân Tri cúi đầu nhìn về Lộ Tinh Minh: “Cậu ấy vào được không?”
Lộ Tinh Minh: “Không.”
Vân Tri ngẩng đầu lại kêu ra ngoài cửa: “Lộ thí chủ nói không được.”
…. Chửi thề một tiếng!
Hàn Lệ nóng nảy, lại đem lực mạnh đẩy cửa ra, đường hoàng xông vào phòng khách.
“Hàn Vân Tri, cô lại đây cho tôi!”
Hàn Lệ khó thở, trực tiếp ra lệnh cho Vân Tri.