Chương 29: Sờ kỹ vàoSau khi trị liệu, cơn đau răng của Vân Tri đã giảm hơn rất nhiều.
Buổi tối cô ăn thức ăn lỏng, bài tập cũng đã làm xong nên bây giờ nằm trên bàn, rảnh rỗi đùa nghịch túi gấm nho nhỏ trước mặt, trên túi gấm có thêu hai chữ bình an, ở bên trong là bùa hộ mệnh.
Đây là sư phụ làm cho cô.
Vân Tri nắm chặt bùa hộ mệnh, lại nhìn ra cửa.
Cẩn thận nghĩ lại, từ lúc tới đây, Lộ thí chủ đã giúp cô rất nhiều lần, ngay cả việc hôm nay đi khám răng cũng là anh đưa cô đi.
Vân Tri vốn muốn trả tiền thuốc men cho Lộ Tinh Minh nhưng người thân của anh lại từ chối không nhận tiền, cô cũng không ૮ưỡɳɠ éρ, chỉ sợ anh phiền lòng nên chỉ có thể từ bỏ.
Còn nữa, bây giờ cô vào phòng được cũng là Lộ thí chủ đi mượn thẻ phòng cho cô.
Lộ thí chủ là một người ngoài lạnh trong ấm, cô vẫn luôn gây phiền phức cho anh mà không biết báo đáp cái gì.
Nhớ rõ sư phụ đã từng nói, nhân tình là việc khó khăn nhất, bởi vì nó không thể bù đắp bằng vật chất.
Vân Tri cầm bùa hộ mệnh nằm phịch xuống giường, xuất thần nhìn thỏ bông.
Phía sau lưng thỏ bông bị cô nhéo đến bèo nhèo, nó cười cười với cô, vô ưu vô lo.
Vân Tri sửa khăn quàng trên cổ của thỏ bông, lại cổ vũ chính mình cầm chặt túi gấm qua phía đối diện.
Cốc cốc cốc.
Vân Tri gõ ba lần, nhẹ nhàng kêu: “Lộ thí chủ, cậu có ở đó không?”
Cốc cốc cốc.
Vân Tri lại gõ ba cái, nhẹ nhàng kêu:
“Lộ thí chủ, cậu…”
Răng rắc.
Cửa mở.
Lộ Tinh Minh nhíu mày, “Ừ?”
Bộ dáng khó chịu vì bị quấy rầy.
Vân Tri bỗng trở nên gấp gáp, ngón tay nắm thật chặt, cẩn thận đưa túi gấm ra, “Cái này… Cái này tặng cậu.”
Cô vừa mới nhổ răng, chỗ sâu răng ngậm bông nên giọng nói không rõ nhưng mềm mại hơn, giống như ngậm kẹo.
Lộ Tinh Minh cúi đầu nhìn đồ vật trên tay cô.
Túi gấm màu đỏ thẫm với sợi dây thừng, bên trên còn thêu chữ, nhìn như hàng mua bên lề đường chỉ 2.5 đồng là cùng.
Anh thuận miệng hỏi: “Đây là cái gì?”
Vân Tri nói đúng sự thật, “Là bùa hộ mệnh sư phụ làm cho mình, có làm phép qua luôn ấy.”
Nói rồi ngẩng mặt lên, đôi mắt sáng như ngọc, thấp thỏm lại thẹn thùng.
“Mình… Bây giờ mình tặng nó cho cậu.”
“Cho tôi?” Lộ Tinh Minh lười biếng dựa vào cửa, “Cho tôi làm gì?”
Vân Tri ngượng ngùng nói, “Cậu vẫn luôn giúp mình, nhưng mình chỉ gây phiền phức cho cậu.”
“Vậy à.” Lộ Tinh Minh không có phủ nhận, không chút do dự mà đồng ý với lời cô nói.
Vân Tri dừng một chút, “Mình không biết cậu thích cái gì, tuy cái này không đáng bao nhiêu tiền nhưng là thứ quan trọng nhất của mình.”
Cô không có gia sản, cũng không có đồ vật đáng giá.
Đối với Vân Tri mà nói, đồ sư phụ cho cô là đồ quý giá nhất, quan trọng nhất.
Nhớ rõ một đêm trước khi đi, sư phụ đeo kính, dưới ánh đèn từng đường mũi kim làm túi gấm này, không quên dặn dò Vân Tri phải tự chăm sóc mình, còn nói bùa hộ mệnh này sẽ bảo vệ cho cô.
Nó rất quan trọng.
Vân Tri muốn tặng cho anh thứ quan trọng nhất của cô.
Vân Tri mím môi, giọng nói vang vọng trên hành lang:
“Mình tặng nó cho cậu, hy vọng nó có thể bảo vệ cậu, bình an hạnh phúc.”
Túi gấm đỏ thẫm càng làm nổi bật ngón tay xanh nhạt của cô.
Vân Tri hồi hộp chờ Lộ Tinh Minh đáp lại, khẩn trương cầm chặt túi gấm.
Lộ Tinh Minh nhàn nhạt rũ mắt, biểu tình không vui cũng không buồn. Ánh đèn sáng trên gương mặt anh, vừa cô tịch lại quạnh quẽ.
Qua một hồi lâu, anh mới đưa tay cầm lấy.
Vân Tri thả lỏng, lại tươi cười trên môi: “Mình về đây nhé, Lộ thí chủ, ngày mai gặp lại nha.”
Cô sợ Lộ Tinh Minh trả lại nên nói xong thì vội vàng chạy về.
Người đi rồi, Lộ Tinh Minh cũng khép lại cửa phòng.
Thiếu niên ném thân mình ngồi trên sô pha, chân dài lười biếng đáp trên tay vịn, giơ túi gấm ra nhìn ở dưới ánh đèn.
Túi gấm nhỏ này không đáng bao nhiêu tiền, vải cũng bình thường, đường chỉ thêu cũng cẩu thả, nhưng từng cọng chỉ đều chặt chẽ, hai chữ “Bình an” đơn giản lại cứng cáp, hàm chứa mong ước chân thành tha thiết đối với người nhận.
[ Bình an hạnh phúc ]
Lộ Tinh Minh dựa vào sô pha, tay cầm túi gấm lắc lư.
Đời này kiếp này, chỉ có người nguyền rủa anh ૮ɦếƭ sớm.
Không ai cầu anh bình an hạnh phúc.
Không ai có thể bảo hộ cho anh, cũng không ai làm được.
Vậy mà vật nhỏ như thế này…
Sao có thể khiến quãng đời còn lại của anh trở nên hạnh phúc.
Lộ Tinh Minh tự giễu, chậm rãi nhắm mắt lại.
Trong giấc mơ, anh thấy thủy triều màu đen vây lấy anh, xung quanh không có không khí.
Vừa áp bách vừa khó thở, thân mình Lộ Tinh Minh run lên, bỗng nhiên bừng tỉnh, trầm tư nhìn túi gấm trên tay.
Anh vuốt ve hoa văn trên túi gấm, trong đầu đột nhiên nhớ đến gương mặt của Vân Tri.
Thật ngoan, thật trắng, cười rộ lên thật ngọt.
Giống như con thỏ trắng ăn kẹo thành tinh.
Nghĩ đến Vân Tri, trong lòng Lộ Tinh Minh lạil ấp đầy ôn nhu dịu dàng.
Cô gái nhỏ nhất định là đã được nuôi nấng tốt, quà sư phụ đưa cũng nhất định là rất trân quý, bởi vì có người bảo hộ, có người yêu thương cho nên mới sống đơn thuần tốt đẹp như vậy, đó là đồ vật mà Lộ Tinh Minh vĩnh viễn không có được.
Bởi vì cô quá mức ấm áp, đáng yêu nên mới khiến anh năm lần bảy lượt không khống chế được mà tiếp cận, trêu đùa, càng muốn sờ đầu trọc nhỏ của cô.
Nghĩ đến đầu nhỏ của Vân Tri.
Đáy mắt Lộ Tinh Minh lại hiện ra vẻ tiếc nuối.
Đầu trọc nhỏ đã mọc tóc nhiều hơn như trái kiwi, một chút cũng không đáng yêu như quả đào trụi lủi.
Không biết khi nào cô mới cạo lại.
A.
Tiếc quá.
Một đêm trôi qua.
Không bị đau răng quấy rầy nên Vân Tri ngủ ngon. Chạy thể dục như những ngày thường xong cô lại thay đồng phục đến trường.
Vào sáng sớm là lúc ánh nắng ấm áp nhất.
Trên đường đến trường, học sinh vui đùa nói chuyện với nhau.
Vừa đi tới, Vân Tri nghe được phía sau có người kêu cô.
“Này, tóc giả.”
Giọng điệu lười biếng nhưng đặc biệt khiến Vân Tri nghe một lần là có thể biết đó là Lộ Tinh Minh.
Cô nhìn qua.
Lộ Tinh Minh chỉ mặc quần đồng phục, áo trên đơn giản mặc một chiếc áo màu đen, càng hiện ra eo thon vai rộng, thân cao chân dài.
Anh đẹp trai nhưng lại có vẻ khó gần.
Lộ Tinh Minh cắm tay trong túi quần, không nhanh không chậm đi tới.
“Lộ thí chủ, buổi sáng tốt lành.” Vân Tri nắm quai cặp, ngẩng đầu chào hỏi.
Trên mặt cô tươi cười, trạng thái tốt hơn vài ngày trước.
Lộ Tinh Minh cúi đầu hỏi, “Còn đau răng không?”
Tâm tình của Vân Tri vô cùng tốt, ngay cả giọng nói cũng nhẹ nhàng: “Không đau nữa.”
Lộ Tinh Minh ừ một tiếng, sau đó nheo mắt lại, môi nhấp nhấp, đôi mắt nhìn xung quanh sau đó giữ chặt cổ tay của Vân Tri, kéo cô đi đến dưới một bóng cây.
Vân Tri mờ mịt.
Thấy không có người chú ý, Lộ Tinh Minh trực tiếp đưa bàn tay nho nhỏ, ấm áp của cô dán chặt lên ở chỗ trái tim mình.
Anh ho nhẹ, hàng mi dài ngượng ngùng run rẩy.
Vân Tri… càng mờ mịt.
Lộ thí chủ là có ý gì?
“Cậu, cậu bị đau tim hả?” Cô nhỏ giọng hỏi.
Đuôi mắt Lộ Tinh Minh nhảy dựng, bất mãn nói, “Cậu sờ kỹ vào.”
Sờ kỹ vào…
Thì sờ kỹ…
Vân Tri ngây ngốc.
Năm ngón tay chạm qua, cảm giác bên trong có một bao đồ vật, hình như là bùa hộ mệnh tối qua cô cho anh.
Đôi mắt cô lập tức mở to, vẻ mặt ngạc nhiên.
Lộ Tinh Minh buông tay ra, vừa lòng với phản ứng của cô.
Không uổng phí đêm qua anh bỏ công may yếm.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Lộ Tinh Minh cầm kim chỉ, chỉ vì muốn mang bùa hộ mệnh của cô gái nhỏ bên người nhưng sợ làm rơi mất nên chỉ có thể may một cái túi nhỏ trong áo, bỏ bùa hộ mệnh vào là có thể mang đi đâu cũng được, càng không làm người ta chú ý.
Lộ Tinh Minh tính toán rất rõ ràng, vốn dĩ cho là Vân Tri cũng vừa lòng.
Kết quả giây tiếp theo, khuôn mặt nhỏ của cô hơi nhăn lại.
Ánh mắt Lộ Tinh Minh thấp thỏm: “Có vấn đề gì à?”
Có vấn đề…
Đương nhiên là rất có vấn đề…
Vân Tri nhẹ giọng đề nghị: “Thật ra cậu có thể treo ở cặp sách là được mà.”
“….”
Muốn chừa lại mặt mũi cho Lộ Tinh Minh, Vân Tri không có trực tiếp vạch trần, uyển chuyển nhắc nhở: “Thí chủ, cậu có thể.. mặc một cái áo có túi trong mà?”
“….” ૮ɦếƭ tiệt! Sao anh lại không nghĩ đến?
Sắc mặt Lo Tinh Minh thay đổi.
Vân Tri nhấp môi, khó khăn nén cười, ngượng ngùng nói với anh, túi tiền ở bên trái иgự¢ thật sự khó coi, giống như là, như là….
Cô xoa lỗ tai đỏ ửng, nhỏ giọng hỏi: “Lộ thí chủ, cậu không may miệng túi hả?”
Lộ Tinh Minh siết chặt cái túi không nói gì, nhanh chóng rời đi.
Trên đường gặp được đàn em của Hàn Lệ, đối phương không sợ ૮ɦếƭ mà hét to với anh: “Lộ ca, bơm иgự¢ mà bơm không đều nha, bên trái to quá!”
Dưới chân Lộ Tinh Minh lảo đảo, nện bước đi nhanh.
Phía sau cười vang dội.
Vân Tri xoa hai má bị cương vì cười, trong lòng cảm thấy ấm áp làm cả người ấm theo.
Cô còn nghĩ Lộ thí chủ sẽ không thèm, ai dè anh lại để ở chỗ quan trọng nhất, tuy rằng hơi ngốc nhưng cũng khiến cô vui vẻ, lâu rồi chưa vui như vậy.
Vân Tri vừa mỉm cười vừa đeo cặp sách đi tới trường học.
Vừa đến khu Tây thì có người gọi.
“Này, Hàn Vân Tri.”
Giọng điệu kiêu ngạo, không cần nghĩ cũng biết là Hàn Lệ.
Khuôn mặt nhỏ của Vân Tri lại héo, cô không thèm để ý đến cậu.
Nghĩ lại hừ một tiếng, cho cậu nhìn lưng cô, nghênh ngang mà đi.
Hàn Lệ phía sau kinh ngạc, càng không dám tin vào mắt mình.
Cô thế mà—!
Lại hừ cậu!!!