Chương 7: Thiếu gia bá đạo và người hầu nhỏVào giờ cơm trưa, nhà ăn của trường đã kín người.
Vân Tri ngoan ngoãn đứng xếp hàng, ánh mắt trông đợi nhìn dì múc cơm, trong lòng cô chỉ muốn ăn nên không chú ý mọi người đều đang nhìn cô.
Rất nhanh đã đến lượt.
Vân Tri nhìn quanh một vòng, có nhiều món ăn mặn cùng với điểm tâm ngọt, nhưng cô không biết tên gọi, cũng không biết mình nên ăn cái gì.
“Bạn học, con ăn thịt viên này không? Đây là món nổi nhất học kỳ này đấy, nhanh bán hết lắm.”
Vân Tri lắc đầu, “Con không ăn thịt dì ạ.”
Bác gái nhà ăn đánh giá cô vài lần, thấy cánh tay nhỏ thì bất đắc dĩ than thở: “Con mới bao lớn mà giảm béo, coi còn ốm yếu kia kìa.”
Vân Tri kiên nhẫn giải thích: “Dì ơi, con là người xuất gia nên không ăn đồ mặn ạ.”
Vừa dứt lời, mọi người ở phía sau cười không ngớt, ngay cả bác gái nhà ăn cũng cảm thấy quái dị.
Vân Tri cúi đầu, cô chưa từng nói dối.
Sau khi gọi vài món chay xong, Vân Tri cầm khay đồ ăn đi tìm chỗ ngồi.
Bây giờ là giờ cao điểm, chỗ ngồi ở tầng 1 đều đã hết. Cô đi lên tầng 2 tìm chỗ, nhìn quanh một vòng, vẫn là không có chỗ ngồi. Cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một góc, nơi đó có Lộ Tinh Minh và bạn thân của anh, bên cạnh còn trống chỗ, rõ ràng là những người khác không dám ngồi.
Vân Tri do dự, chậm rãi ngồi qua, tay chân nhẹ nhàng ngồi xuống, sợ phát ra động tĩnh khiến Lộ Tinh Minh chú ý.
Nhưng mà người bên cạnh vẫn là chú ý đến cô.
Ngoại trừ Lộ Tinh Minh thì ba người còn lại trao đổi ánh mắt, Lưu Bưu Hổ đột nhiên đứng dậy, ngồi xuống đối diện Vân Tri.
Vân Tri không nói chuyện chỉ mở to hai mắt nhìn cậu.
Đôi mắt của cô động lòng người, vừa đẹp vừa có hồn, con người đen nhánh, đuôi mắt nhếch lên một chút, cười lên sáng ngời thanh thuần, không cười thì như một con mèo nhỏ.
Lỗ tai Lưu Bưu Hổ đỏ lên, cả người đứng đắn: “Bạn học, chỗ chúng mình còn trống này, cùng nhau ăn cơm đi.”
Vân Tri không khỏi nhìn mặt Lộ Tinh Minh.
Anh trầm mặc không nói mà chỉ ăn đồ ăn trên bàn, vẻ mặt sao cũng được.
Nghĩ đến thái độ và ánh mắt của Lộ Tinh Minh lúc sáng, cô vội vàng từ chối: “Không cần đâu, mình không dám làm phiền các cậu.”
Lưu Bưu Hổ cười ha ha, “Làm phiền đâu, cậu xem chỗ ngồi khan hiếm như vậy mà cậu lại ngồi một mình ở đây không phải là lãng phí tài nguyên sao, huống hồ chúng ta còn học chung lớp, ăn cơm cùng nhau thì có sao đâu chứ.”
Không khỏi phân trần, Lưu Bưu Hổ dọn khay đồ ăn của Vân Tri qua chỗ bên cạnh, sau đó vỗ vào ghế.
Lưu Bưu Hổ kéo Vân Tri ngồi xuống, còn cẩn thận mở chai nước trái cây đưa tới trước mặt cô.
“Cậu uống đi, đừng khách khí.”
Đối phương ân cần như vậy làm Vân Tri hồi hộp, cánh tay nhỏ không biết nên nhận lấy hay không.
Mỗi khi cô hồi hộp thì gương mặt lại đỏ lên, những người khác lại bắt đầu trêu ghẹo.
“Đừng sợ, tụi mình không phải là người tốt, ơ nhầm, không phải là người xấu.” Lưu Bưu Hổ cười hì hì, “Để mình giới thiệu lại, mình tên là Lưu Bưu Hổ, bên cạnh là Võ Hiểu Tùng, gần Lộ ca là Ngô Chinh, cậu không cần để ý đến cậu ta.”
Vân Tri nhìn Ngô Chinh, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của đối phương, đôi mắt cậu động đậy, sau lại khinh thường hừ một tiếng.
Lưu Bư Hổ huých tay Vân Tri, làm mặt quỷ, “Đại ca thì khỏi giới thiệu rồi nhỉ.”
“Ừ.” Vân Tri đáp lại, giương mắt nhìn Lộ Tinh Minh, rón rén cầm lấy chiếc đũa ăn cơm.
Võ Hiểu Tùng chọc eo Lưu Bưu Hổ, cậu lập tức hiểu ý, cười tủm tỉm hỏi: “Bạn học Vân Tri, có thể hỏi cậu một câu được không?”
Không chờ Vân Tri trả lời, cậu liền nói: “Cậu với Hàn Lệ đã quen nhau bao lâu rồi?”
Thấy không, cái này gọi là nghệ thuật gợi chuyện.
Nếu hai người thực sự có quan hệ thì đối phương sẽ trả lời một đáp án; nếu hai người không có gì thì cậu có thể thuận thế hỏi ra mối quan hệ của bọn họ.
Giống như dự đoán của hai người, Vân Tri sửng sốt một chút.
“Quen nhau?”
Lưu Bưu Hổ ý thức được văn vẻ là không thể dễ dàng lý giải đối với cô gái như này, vì thế thay đổi lý do điều tra: “Ý là, cậu là người yêu của Hàn Lệ bao lâu rồi ấy.”
Vân Tri… ngốc.
Khi nào mà cô là người yêu của Hàn Lệ? Nếu là người yêu của Hàn Lệ, chẳng phải là, chẳng phải là, chẳng phải là loạn… loạn.
Khuôn mặt Vân Tri lập tức đỏ thấu, sốt ruột hoảng hốt xua tay biện giải: “Mình không phải… không phải…”
Hai chữ “người yêu” quá khó để nói ra, Vân Tri nhấp môi, lỗ tai đỏ như máu.
Lộ Tinh Minh một bên ăn cơm xong rồi, anh buông đôi đũa, vừa uống nước vừa nhìn Vân Tri.
Cô gái nhỏ vội vàng giải thích trở nên thẹn thùng trước mắt người khác, càng thêm khẳng định quan hệ giấu diếm của hai người.
“Không sao đâu, cậu cứ nói đi, rốt cuộc ai cũng thấy hai người như vậy rồi mà.”
… Như vậy?
….. Như vậy là như nào?
Trong đầu Vân Tri hỗn loạn một mảnh.
Thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Võ Hiểu Tùng lắc đầu, lấy điện thoại ra đăng nhập vào diễn đàn của trường, click mở một topic đưa cho Vân Tri: “Cậu xem đi, bây giờ cả hai khu đều biết chuyện của hai người rồi.”
Vân Tri mờ mịt cầm lấy điện thoại.
Nhìn thấy nội dung, cả người cô đều ngây ra.
Không biết người nào lại chụp được Vân Tri ngồi xổm xuống cột dây giày cho Hàn Lệ.
Eo nhỏ của cô lộ ra dưới bóng cây, tóc giả che nửa khuôn mặt, cô rũ mắt, biểu tình dịu dàng lại kiên nhẫn; trái lại thì Hàn Lệ, nam sinh thân cao chân dài, đứng khoanh tay trước иgự¢, khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ phiền chán.
Vân Tri lại lướt xuống.
Phía dưới còn có hình ảnh cô sửa sang quần áo cho Hàn Lệ, Hàn Lệ sát người vào nói chuyện, bao gồm cả phiếu cơm cũng đã bị chụp ảnh.
[ Chủ topic: Hôm nay vô tình chụp được, đây chính là cô gái mà Lệ thiếu bên khu Đông dẫn đến hôm qua ấy, thật mẹ nó xinh đẹp, cũng không biết tiểu thư của nhà nào mà lại cột dây giày cho người ta thế này. *Thở dài*. ]
Lầu 1: …? Đây không phải là học sinh mới chuyển trường của lớp 11-10 bên khu Tây sao? Sao lại là người yêu của Hàn Lệ được?
Lầu 2: Thế giới thật đa dạng, bạn gái Hàn lệ học lớp 11-10 là có ý gì đây?
Lầu 3: Còn ý gì nữa, là khoe của á. Ai mà không biết Hàn Lệ với Lộ Tinh Minh là vương không thấy vương, thật ra hai người đều là cẩu độc thân, tự nhiên một người có người yêu, sớm thoát ế nên chắc chắn là muốn khoe rồi!
…
Lầu 5: Đừng nói là Hàn Lệ, bạn gái tôi mà đẹp như vậy cũng muốn khoe với cả thế giới.
Lầu 40: Bất công quá! Một người như vậy sao không tới lớp của tôi!!!
Lầu 100: Mọi người quá ngây thơ rồi, đây chắc chắn là gián điệp của Hàn Lệ cử tới Lộ Tinh Minh! Theo tôi đây là mỹ nhân kế! Hàn Lệ cẩu tặc đúng là quá nham hiểm…
Lầu 101: ? Lầu trên coi phim kiếm hiệp nhiều quá nên bị nhiễm rồi à?
……
Mọi người còn đang thảo luận long trời lở đất, bao nhiêu mưu đồ được vẽ ra, thậm chí còn có người nói Vân Tri là người hầu nhỏ của Hàn Lê, hai người thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, vì thân phận mà phải vụng trộm yêu nhau, viết ra một kịch bản “Thiếu gia bá đạo và người hầu nhỏ.”
“Cái này… Mau xóa cái này đi! Mau xóa đi!”
Vân Tri nóng nảy, “Người viết cái này thật là, thật là…”
Đợi nửa ngày, mọi người chỉ chờ một câu —-
“Đại nghịch bất đạo!” Vân Tri đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa giận dữ chỉ muốn tìm cái lỗ chui vào.
(*Đại nghịch bất đạo: Tội ác to lớn)
Phốc.
Lộ Tinh Minh bị sặc nước.
Ngô Chinh quan tâm đưa qua một tờ khăn giấy.
Vân Tri nắm chặt tay lại, đôi mắt đỏ bừng.
Cô và Hàn Lệ là cô cháu, là mối quan hệ huyết thống, bây giờ hỗn loạn như vậy, nếu mọi người nghĩ là thật—-
Còn không phải là đại nghịch bất đạo sao!
Vân Tri cố kìm nén cảm xúc, giọng nói vô lực mềm như bông: “Mình với Hàn Lệ không như cậu ấy viết đâu, có thể bảo cậu ấy xóa đi được không?”
“Hả? Vậy hai người là mối quan hệ gì?”
Chắc không phải là anh em đâu nhỉ?
Cũng chưa ai nghe nói Hàn Lệ có một cô em gái thứ hai.
Trừ bạn gái với mẹ ra thì ai có thể ngồi xổm xuống cột dây giày cho?
Chẳng lẽ lại là… mẹ?
Không thể, Lưu Bưu Hổ lắc đầu, cậu lại không ngốc, có ai trẻ vậy mà có con trai lớn như vậy không.
Vân Tri cắn môi, cúi đầu thấp xuống.
Hàn Lệ luôn cảnh cáo cô không được nói cho ai biết mối quan hệ của hai người, nhưng nếu không nói thì mọi người sẽ lại hiểu lầm, làm cô không biết phải giải thích làm sao.
Vân Tri đang ở thế khó xử thì có một bóng người lướt qua.
Cô ngẩng đầu, người trước mặt đã rời đi.
Còn lại ba người thấy Lộ Tinh Minh rời đi, quay đầu nhìn Vân Tri cũng không ở lại nữa mà vội vàng đi theo.
Ánh nắng buổi trưa thật nóng, bốn người thong thả đi trên con đường nhỏ.
Lộ Tinh Minh đột nhiên dừng lại: “Tìm lão Lý xóa topic đó đi.”
Lão Lý là hội trưởng Hội Học Sinh, có quyền quản lý diễn đàn, ngày thường cũng có chơi với Lộ Tinh Minh.
Võ Hiểu Tùng ngẩn ra: “Tại sao?”
Anh híp mắt: “Chuyện này chưa rõ vào đâu, truyền ra lại làm tổn hại thanh danh của người ta.”
“…?”
Chắc là vừa mới gặp quỷ chứ tàn nhẫn độc ác như Lộ Tinh Minh thế nhưng lại lo lắng cho thanh danh của một cô gái? Đặc biệt là cô gái kia còn có quan hệ với đối thủ một mất một còn.
Võ Hiểu Tùng với Lưu Bưu Hổ đều cảm thấy bí mật đau đầu này không thể nói cho ai biết, nhưng bọn họ không có chứng cứ.
Tuy rằng topic đã bị xóa nhưng tin tức đã truyền rộng rồi.
Bất kể Vân Tri đi đâu cũng bị chú ý, đồng thời còn bị chỉ chỉ trỏ trỏ: “Nhìn kìa, là bạn gái của Hàn Lệ bên khu Đông đó.”
Hai chữ “bạn gái” hằn sâu trong tâm Vân Tri.
Cô nhịn không được, móc điện thoại ra vào WeChat, tay nhỏ không thuần thục mà nhắn tin. Thật vất cả mới gõ xong, Vân Tri nhấn gửi đi.
[ Hàn Vân Tri: Hàn Lệ, mọi người đều nói cô là bạn gái cậu. ]
[ Hàn Lệ: Ồ. ]
Ồ?
Tuy đầu cô đã trọc, tuy cô là người hói đầu, nhưng kết quả cậu nhắn lại ồ?
[ Hàn Vân Tri: Cô thấy như vậy không ổn, cậu đi giải thích đi được không? ]
Hàn Lệ nhanh chóng nhắn lại: [ Không cần phải xen vào.]
Ngừng một lát, cậu lại nhắn: [ Không được nói cho ai biết mối quan hệ của chúng ta, nghe chưa? ]
Cùng lắm chỉ là học sinh cao trung đồn bậy đồn bạ.
So với tin đồn Vân Tri là bạn gái cậu thì Hàn Lệ còn sợ hơn là mọi người biết cậu có một người cô nhỏ hơn cậu 3 tháng, đặc biệt xuất thân của cô nhỏ còn không sạch sẽ, cậu không thể mất mặt như vậy được.
Hàn Lệ đã nói vậy rồi thì Vân Tri không còn cách nào khác.
Ầm ĩ mấy ngày như thế, rốt cuộc thì cuối tuần cũng đã tới.