Chương 46: Xảy ra chuyệnNghiên Trì vô thức đưa tay sờ chóp mũi nhìn sang cô, hai ánh mắt hiểu ý giao nhau.
Hắn lộ liễu đến thế ư? Rõ ràng là đã kiềm chế hết sức rồi mà vẫn bị nhìn ra được!
Không ngờ kể từ khi yêu vào, hắn lại dễ dàng bị người khác nhìn thấu như vậy. Không được rồi, phải nghĩ cách khác thôi.
Mọi người chào tạm biệt nhau rồi rời khỏi sân vận động, đi bộ ra tới cổng ngoài nhìn dòng xe tấp nập qua lại, bất giác chán nản.
“Lại phải bắt taxi về nữa sao? Phiền phức thật đấy.”
Nghiên Trì nhìn đồng hồ thấy chỉ mới hơn tám giờ, chắc vẫn còn kịp nhỉ?
Hắn loay hoay quan sát đường đi một lúc, xác định được vị trí rồi mới nói, “Chịu khó đi bộ thêm năm mươi mét nữa là không cần phải ngồi taxi.”
Theo lời hắn, tất cả đành đi thêm năm mươi mét về phía trước. Giờ này còn chưa ăn tối, bụng đói cồn cào sắp không đi nổi nữa rồi.
Đứng trước một trung tâm sản xuất kinh doanh ô tô, ai nấy cũng đều thắc mắc nhìn hắn.
“Trì, không phải cậu định mua xe đấy chứ?”
“Ờ.”.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân |||||
Quả thực là một người rất chịu chơi đấy! Nghiên Gia hiện giờ đã có hai chiếc ô tô, thêm chiếc này nữa là chiếc thứ ba...
Ở nhà có Bentley và BMW rồi, hắn nhìn sơ qua một lượt rồi quyết định chọn mua chiếc Audi.
Ngồi trêи xe mình tự lái thế này đúng là thoải mái biết bao, muốn đi đâu thì đi, muốn đi nhanh hay chậm thì tùy.
Đến nhà hàng của những món ăn truyền thống, bữa tối hôm nay lại được một bữa no nê rồi.
Nghiên Vi vẫn mê muội lướt xem trang cá nhân của Lee Ji Huynk trêи weibo, liên tục suýt xoa về chiếc nhan sắc đỉnh cao ấy làm cho ai kia khó chịu vô cùng.
“Sao em lại có thể tùy tiện thêm bạn wechat với người lạ như thế chứ.”
Tư Thịnh ngồi bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở, dạo này anh luôn bị cô ngó lơ một cách phũ phàng!
“Người lạ gì chứ, đó là Lee Ji Huynk, là Lee Ji Huynk đó. Không phải ai cũng được kết bạn với anh ấy đâu nhé.”
Cô bĩu môi trả lời, nếu tin này mà khoe trêи vòng bạn bè thì sẽ ra sao nhỉ?
Món ăn được phục vụ lần lượt mang ra, Nghiên Vi lúc này mới tắt điện thoại vẻ mặt đầy thắc mắc.
“Nhưng em nhớ rõ ràng đã bỏ cuốn sổ tay với album vào túi xách rồi mà nhỉ, sao lúc đó lại tìm không thấy? Thư Nghiên, em cũng thấy chị bỏ vào trong mà đúng không?”
“Vâng.”
Nghiên Trì thuận tiện nhìn sang Tư Thịnh, đằng nào cũng bị lật tẩy thôi, chỉ là sớm hay muộn... Cậu bạn này đúng là hồ đồ quá rồi.
Anh ho nhẹ, biết sẽ không giấu được lâu nên đành nhận tội trước vậy, hi vọng nhận được sự khoan hồng.
“Là anh đã lấy chúng.”
Nghiên Vi nghe xong nhăn mặt khó hiểu, “Sao anh lại tự tiện lấy đồ của em, em đã chờ ngày này lâu vậy rồi mà anh lại làm như thế...”
“Vì anh sẽ thấy rất khó chịu khi nhìn em vui vẻ bên người đàn ông khác như thế.”
Cô mím môi, thật sự trong lòng hụt hẫng, thất vọng vô cùng...
Khó chịu?
Cô và anh quen biết thông qua Nghiên Trì, vốn dĩ chẳng có quan hệ gì cả. Nên cô làm gì là quyền của cô, tại sao anh phải khó chịu?
“Anh có tư cách gì chứ?”
Tư cách... Anh chẳng có tư cách gì cả.
“Anh chỉ là lo lắng cho em.”
“Em không còn là cô bé thích gây chuyện nữa, em trưởng thành rồi và cũng không cần ai lo lắng cả.”
Thích anh nhiều năm trời, những lần tỏ tình hầu như anh đều từ chối, đó chẳng phải là minh chứng cho việc anh không thích cô, và không có bất kỳ cảm giác nào với cô sao? Bây giờ lại lấy lý do lo lắng để lấy đồ vì không muốn thấy cô vui vẻ với người đàn ông khác? Làm như vậy để làm gì chứ?
Hay là, anh hối hận rồi?
Nghiên Trì thở dài nhìn hai con người trước mặt. Có nhất thiết phải cãi nhau vào lúc này không? Tối rồi, không thể cho nhau chút không khí vui vẻ được ư?
Nghiên Vi đứng dậy chuẩn bị rời đi thì bị hắn ngăn lại, “Ngồi xuống, nói bản thân đã trưởng thành mà sao em vẫn như trẻ con thế? Có chuyện gì thì về nhà rồi giải quyết, còn bây giờ đừng ai nói gì nữa mà yên lặng ăn cho xong bữa đi.”
Cô nghe lời hắn ngồi xuống, không gian yên tĩnh đến mức khiến người khác cảm thấy ngột ngạt.
Thư Nghiên nhìn tình thế cả ba người căng thẳng như vậy cũng không biết nên làm sao, cô là không muốn chứng kiến những cảnh thế này.
...
Thành phố về đêm hoàn toàn bị bao phủ bởi màn tối, người người, nhà nhà đã chìm vào giấc ngủ tĩnh mịch.
Nghiên Trì và Tư Thịnh hôm sau phải ghé sang công ty con khảo sát một chút, dặn dò hai cô gái ở nhà nếu có đi đâu dạo chơi thì chú ý toàn, tốt nhất nên bật định vị vị trí. Nhưng nếu không có người đi theo thì cảm giác cũng thiếu an toàn thật, nên hai người đành ở nhà.
“Chị và anh Tư Thịnh vẫn còn giận nhau à? Em thấy anh ấy chỉ có ý tốt...”
“Anh ấy chỉ muốn làm theo ý mình thôi, chẳng để ý tới cảm nhận của chị gì cả.”
Biết là cô thích Lee Ji Huynk mà vẫn cố tình làm như thế... Vậy mà là ý tốt sao?
Trò chuyện được một chốc, bỗng chuông điện thoại vang lên, là Tư Thịnh gọi đến. Nhắc tào tháo, tào tháo tới liền mà.
Cô nhấn nút từ chối, lượt chuông thứ hai lại vang lên, rồi tiếp tục tiếng chuông thứ ba, thứ tư nghe đau cả đầu. Cô hít sâu một hơi rồi mới nhận cuộc gọi, anh lại muốn nói gì nữa đây?
“Nghiên Vi đấy à, em đang ở đâu thế?”
“Ở nhà.”
“Được rồi, em bình tĩnh nghe anh nói nhé...”
Vô thức trong lòng dấy lên cảm giác bất an, cô im lặng nghe anh nói.
Thư Nghiên lúc này cũng nhìn sang, vẻ mặt đầy tò mò.
“Nghiên Trì... Bị tai nạn rồi, hiện đang trêи đường đưa đi cấp cứu...”