Chương 4: Hoá Ra Là Thiếu GiaHắn ho nhẹ nắm chặt tay cô nhìn đám người trước mắt bằng ánh nhìn kỳ quặc.
Người qua đường thấy vậy tưởng có chuyện gì xảy ra nên cũng đứng xung quang hóng chuyện.
Nghiên Trì hắng giọng, “Chắc là các người nhầm lẫn gì đó rồi, phận nghèo kiết xác như tôi mà là người thừa kế gì chứ. Nhầm rồi, nhầm rồi.”
Những người đó nhìn hắn một cách miễn cưỡng.
Nghèo kiết xác, dùng để mô tả hắn sao? Hắn cho dù có khoác lên mình bộ đồ ăn xin thì vẫn còn chưa đủ điều kiện làm ăn xin nữa, khí chất của con cháu hào môn như hắn thì chẳng thể nhầm lẫn vào đâu được. Hơn nữa, vẻ đẹp trời sinh như nam chính bước ra từ tiểu thuyết ấy cũng đã làm khó cho hắn nhiều.
“Cậu chủ lại đùa rồi. Cậu Nghiên Trì hai mươi chín tuổi, là con trai và là người thừa kế duy nhất của chủ tịch Nghiên Tín, du học Úc ba năm và tốt nghiệp hai trường đại học danh tiếng. Thành thạo tiếng Pháp - Anh, lại còn rất hay mắng người bằng tiếng Pháp. Vì không muốn kế thừa sản nghiệp gia đình nên đã trốn ra ngoài nhiều năm và sống dưới vỏ bọc của một kẻ nghèo.”
Hắn bật cười ha hả, vô thức đưa tay sờ chóp mũi.
Những điều này, chẳng phải đang miêu tả hắn sao?
Sa mère! (Tạm dịch: Con m_ nó!)
Hắn đã trốn đến tận đây rồi còn tìm ra được, đúng là âm hồn bất tán mà.
Nghiên Trì cúi nhìn Thư Nghiên vẫn đang ngơ ngác thì hỏi, ánh mắt lại như đang tỏ ý gì đó, “Cháu thấy tôi trông có giống cậu chủ gì đó như họ nói không?”
Kết quả lại nhận được cái gật đầu đầy chắc chắn.
Chậc, bé con thế mà lại bán đứng hắn rồi, đúng là chẳng ăn ý gì cả.
Đám người kia thấy vậy mặt mày cũng dãn ra, không khí bớt căng thẳng đi vài phần.
“Cậu chủ xin đừng tiếp tục trốn tránh nữa, tập đoàn Nghiên Thị không thể không có cậu, chỉ có cậu mới gánh vác được công ty sau này. Chủ tịch cũng đã dặn dò, chỉ cần cậu đồng ý trở về thì sẽ cho cậu tự do làm bất cứ điều gì cậu muốn, ngài ấy tuyệt đối sẽ không cấm cản nữa.”
Bất cứ điều gì hắn muốn? Thế không thừa kế tập đoàn có được không? Hắn thật sự không thích bị kiềm chân trong chốn tiền tài danh vọng mà bao người không ngừng tranh giành chiếm đoạt như thế. Cứ tự do thoải mái làm những việc mình thích thế này chẳng phải tốt hơn sao?
Bất giác lại nghe được tiếng thở dài, “Bé này, cháu muốn tôi về đó không?”
“Chỉ cần chú đưa theo tôi là được.”
Nghiên Trì im lặng hồi lâu đành thoả hiệp. Thôi thì về vậy, cũng không thể trốn tránh cả đời, ai bảo mẹ chỉ sinh mỗi hắn làm gì.
Một phần cũng là vì cho cô được sống cuộc sống sung sướиɠ một lần.
Trở về căn nhà tồi tàn kia lấy một vài món đồ rồi hắn đưa Thư Nghiên theo những người đàn ông đó trở về. Còn chưa kịp lắp cửa nhà tắm cho căn nhà đó mà đã phải rời đi rồi, nên vui hay buồn mới đúng đây?
Cả hai ngồi vào ghế sau, cô chính là lần đầu tiên ngồi trêи xe này cũng không tránh khỏi bị say xe. Suốt cả đoạn đường mặt mày tái xanh tựa vào người hắn mà tới nơi cũng cạn kiệt sức.
Cõng cô trêи lưng, hắn bước vào căn nhà mà đã rất lâu rồi mình mới trở về. Không khí vẫn áp bức khiến cho người ta chỉ muốn thoát ra khỏi như vậy.
Nghiên lão gia thấy anh liền không khỏi vui mừng mà đỡ chiếc bụng bia nặng nhọc chạy ra. Thấy cô gái trêи lưng hắn thì vẻ mặt đầy tò mò.
“Đi mấy năm rồi con đem cháu nội về cho ba hả?”