Hoàng mở mắt , Hoàng thấy người của mình như chẳng còn sức lực gì . Và người cậu thấy đầu tiên chính là Linh . Cô bé đang ngủ bên chiếc giường bệnh của cậu . Hoàng khẽ vuốt tóc thì Linh thức dậy . Mắt Linh sưng húp , có lẽ do khóc nhiều quá :
- Anh...anh tỉnh rồi à . Để em đi gọi bác sĩ .
- Không cần đâu . Linh ngồi đây đi .
Linh ngồi đó . Nhìn Hoàng có vẻ mệt mõi , Linh đau xót , cô lấy khăn lau mồ hôi đang chảy ướt đẩm mặt . Cô hỏi :
- Anh có bệnh gì à ?
- Không ! Làm gì có . Ai nói gì với em à ?
- Không . Em hỏi nhưng ông bà chủ không nói gì ?
- Không có gì đâu . Anh khỏe mà .
- Uhm` ! Thật nhé ._Linh hỏi ngờ vực
- Uhm` !
Cậu nói dứt khoát của Hoàng làm Linh yên tâm . Cô luôn luôn tin vào những lời của Hoàng .
Kể về Sơn . Khi nghe tin Linh , đã chạy vào bệnh viện để thăm cô . Và sau một hồi nói chuyện , Linh đã đề nghị 2 cô và anh không nên gặp nhau nữa . Cô đã nói cô chỉ xem anh như một người bạn , không hơn không kém . Và Sơn đi về , anh hiểu trái tim cô thuộc về ai .
Hôm sau , Hoàng ra viện , cậu nói ghét cái mùi bệnh viện , vì thế dù gia đình nói thế nào thì cậu cũng về nhà . Hoàng vẫn còn mệt nên chưa thể đi học , vì thế Linh không còn bị " sai vặt " ở trường nữa . Nhưng cô cảm thấy buồn . Không hiểu sao , không thấy Hoàng cô cảm thấy thiếu thiếu gì đó . Thời gian lúc này trôi qua thật chậm , mà cô thì lại đếm từng giây phút để mong về nhà . Cuối cùng thì thời gian mong đợi cũng đã tới , Linh đạp xe tức tốc . Và , khi đi qua khu vui chơi dành cho trẻ con , cô thấy một cái bóng lấp loáng giống Hoàng , Linh dừng xe và vào xem thử . Đó chính là Hoàng , cậu đang nhìn về một hướng xa xa và suy nghĩ điều gì đó .
- Anh ... Hoàng ! _Lnih kêu .
- Ủa ? Về rồi đó à ?
- Uhm` ! Ma` sao anh lại ngồi đó?
- Uhm` thì ... cho mát .
Linh bất cười . 2 người đi về . Khung trời bây giờ thật yên bình .
Tối rồi . Linh đẩy nhẹ cánh cửa thì thấy Hoàng đã ngủ . Bất giác , Linh bước vào phòng . Đến nhẹ bên giường Hoàng ngủ , nhìn anh . Rồi cô giậc thót khi Hoàng đột ngột mở mắt . Lúng túng , cô tính sẽ chạy ra khỏi phong thì Hoàng níu tay cô lại .
- Đi đâu vậy...pé ?
- Nhìn lén người ta ngủ , rồi bỏ chạy khi người ta phát hiện à ?
- Đâu...đâu có .
Linh có hất tay HOàng ra nhưng không được , cậu kéo cô ngã lên giường . Níu chặt hai vai cô nói với vẻ nghịch :
- Thích anh hả ?
- ...
- Sao hông nói .
- Ai biết...anh nói thế....sao...trả lời .
Lúc này thì Hoàng cười vang , cái dáng điệu lắp bắp của Linh y hệt lúc cô tiển anh hồi bé .
May lúc đó phòng của Hoàng chỉ còn đèn ngủ , nếu không sẽ thấy được khuôn mặt cà chua lúc này của Linh . Hoàng thôi cười , anh nói :
- Anh biết là Linh quan tâm anh như anh trai , đúng không? Hì , hỏi chút mà đã lúng túng rồi .
Anh đặt một nụ hôn lên má cô .
- Về ngủ đi em gái .
Rồi anh đưa Lnih ra cửa . Lên phòng , Linh đóng cửa lại . Không biết sao câu nói đó của Hoàng cứ xoáy vào tim Linh , cô buồn .
<< Anh trai ? Mình thật sự xem anh ấy là anh trai ư ? Nếu vậy sao mình buồn thế này ? Nhẻ ra khi anh ấy nói vậy mình phải vui lên chứ . Nhưng cảm giác lúc này của mình là sao ? Là sao đây ? Tại sao xa Hoàg mình lại nhớ , anh ấy ở trước mặt mình cũng nhớ , không gặp mình lại buồn ? Đó là cảm giác gì ? Đó là gì ? Mình ...yêu chăng ? Mình yêu anh Hoàng à ? Có thật thế không ? Vây anh ấy có...yêu mình không nhỉ ? Chắc không đâu , nếu thích mình , anh ấy đã không nói vậy . Vậy là sao nhỉ , mình yêu đơn phương à ? Vậy làm sao cho người ta biết được nhỉ ? Thôi , để mai len hỏi con Quyên đã >>
-------------------------------------
Và thế , tình cảm của cô càng ngày càng lớn lên , ở bên Hoàng cô cảm thấy hạnh phúc cho đến...1 ngày .
Hôm nay là chủ nhật , Linh được ở nhà , vậy mà ông bà chủ , mẹ cô và cả Hoàng đều đi hết . Cô đòi đi theo thì mọi người không cho . Đợi mãi , gần khuya tất cả mới về . Trông Hoàng thì có vẻ mệt mõi , anh đi lên phòng . Còn ông bà chủ thì lại có mang một nỗi buồn , nỗi buồn đó hiện rõ trên khuôn mặt của bà chủ . Trông bà thật thất vọng và đau khổ . Cả 3 người vào phòng trong nói chuyện ( có cả mẹ Linh ) . Linh bước lên phòng Hoàng gọi anh dậy ăn cơm , vì cô nghĩ nhìn anh mệt mõi vậy chắc anh đói lắm . Nhưng Hoàng lại nói anh muốn ngủ . Vậy là Linh xuống nhà . Cô thấy 3 người nói chuyện lâu rồi mà chưa ra , Linh rót ba ly trà tính mang vào trong cho mọi người . Nhưng vừa đến cửa thì tiếng khóc của bà chủ đã vọng ra ngoài .
- MÌnh...làm sao...em..không thể...nhìn con mình ૮ɦếƭ dần...૮ɦếƭ mòn được._tiếng bà chủ
- Em bình tĩnh , lỡ con bé Linh nghe thấy . Mình chưa hết hy vọng mà , họ còn đang cố tìm tũy tương ứng với Hoàng mà
- Hy vọng ư ? Con trai mình thì ngày càng yếu đi mà Mình bảo em chờ ư , em không thể ?
XOẢNG !!!!!
Tiếng thủy tinh rơi xuống thềm nhà .
- Linh ! Con...con nghe hết rồi à?_ tiếng mẹ Linh kêu lên .
Linh giờ như người không có sức . Cô không hiểu những gì ông , bà chủ cô vừa nói . Thật sự không hiểu . Cái gì mà " ૮ɦếƭ dần , ૮ɦếƭ mòn " , cái gì mà " không tìm thấy tủy tương ứng " .
- Bà chủ ? Bà vừa.... nói gì thế ạ ?
Lúc này , dường như bà chủ quá uất ức trong lòng hoặc đang có đau khổ , bà nói như hét :
- Tôi vừa nói gì ư ? Cô không hiểu hay cố tình không hiểu ? Con tôi nó bị sơ gan mãn tính , khối u đã ăn khắp người nó , và nó không tìm được tủy tương ứng . Nó Đã không chịu điều trị ở MỸ . Nó đã về đây , bởi vì nó giử cái lời hứa ngu ngốc của nó và cô . GIờ đâ nó chỉ có thể sống không quá nữa năm nữa nếu không tìmb được tủy . CÔ HIỂU CHƯA ?
Linh giờ đây không thể trụ được nữa . Linh ngả phịch .
- Mẹ , mẹ nói gì thế ?
Hoàng vừa bước xuống nhà một cách mệt mõi và nói .
- Linh , em đừng tin , mẹ anh nói đùa đấy .
Nói xong Hoàng đở cô dậy và đi lên phòng của Linh .
Đặt Linh ngồi trên giường . Hoàng vịnh chặt 2 cánh tay của cô :
- Linh , đừng tin những lời lúc nảy của mẹ anh . Em hiểu chưa ?
- Anh có bị bệnh không ? _Linh hỏi , mắt cô như người mất hồn , nhìn đi hướng khác .
-...
- Sao lại lừa em ? Sao anh lại về đây ?
-...
Nước mắt cô từ từ , từ từ chảy xuống .
- Tại sao....sao lại về đây ? Sao lại dấu em ? Anh nói đi ... nói đi chứ .
- Em...em bình tĩnh đi .
Cô vùng đứng dậy , nước mắt cô giờ như không có gì giử được :
- Bình tĩnh ư ? Anh có thể bình tĩnh khi nghe NGUỜI MÌNH YÊU CHỈ CÒN SỐNG KHÔNG QUÁ NỮA NĂM ĐƯỢC KHÔNg ?