Đợi Linh lên rồi Hoàng mới nói :
- Đừng có mà **ng đến người của tôi , không thì tôi không để yên đâu ?
- Vậy cậu làm gì hả cậu nhóc ? Mà ai là người của cậu ? Tôi nghe không nhầm thì lúc nảy cô bé không thừa nhận về việc ấy ? Mà đã không là của cậu thì cậu chẳng có quyền gì mà phải ngăn cấm tôi cả .
Không khí ngày một càng nặng nề ,đến lúc trường đánh trống thì cả 2 vẫn đứng như tượng trừng trừng nhìn nhau . bạn của Hoàng kéo cậu ra :
- Thôi Hoàng ! Vào lớp rồi !
Hoàng :
- Tôi đã cảnh cáo anh rồi đó !
Rôi đi vào lớp .
----------------------------------------
- Linh ! Năm nay cậu may thật đấy !
- May gì ? _Linh nói với gương mặt ủ rủ .
- Có cả 2 hoàng tử tranh nhau vì cậu , ôi ! cứ như hàn quốc ý , hí hí _ Ngân nói giọng mơ màng .
Linh gục mặt xuống bàn ,thế mà là may à ? Cô chẳng thấy mình may mắn xíu nào . Hoàng thì nói vậy chỉ là để cô khỏi đi với Sơn , không nấu cơm cho anh ta thôi ( nghỉ ngây thơ thấy sợ ) , còn Sơn...người mới gặp có một lần mà nói muốn cô làm " baby " của anh ta , Linh cũng chẳng thích . Đã vậy giờ còn trở thành người nổi nhất trường nữa chứ . Thế nào ngày mai đến trường cô cũng bị dòm ngó từ đầu trường đến cuối trường cho coi , Cô cảm thấy mình như đang có thãm họa chứ may đâu mà may không biết .
Điện thoại trong túi quần của Linh lại rung lên :
<< Chút nữa bác Văn tới , về tiện thể đi lấy xe của cô luôn . Và đừng bao giờ gặp lại tên kia nữa , NGHE CHƯA >>
Ghét , lúc nào cũng nói cái kiểu ra lệnh , cô bèn nhắn lại :
<< Tôi thích gặp anh ta hay không là quyền của tôi , không liên quan đến anh , anh đừng nói là anh kiểm soát luôn chuyện riêng tư của tôi >>
<< Ok ! Cô cứ gặp đi , rồi chuyện như thế nào co tự biết >>
Lúc nào cũng đem chuyện bức ảnh ra hù dọa . Linh giờ cũng ít sợ chuyện đó hơn lần đầu . Nhưng mà cô lại sợ cái đôi mắt sắc lạnh của Hoàng , nhìn cứ như đôi mắt đó sắp làm đóng băng những gì mà nó nhìn qua .
TAN TRƯỜNG !
Linh và Hoàng đi vào xe với biết bao nhiêu cặp mắt nhìn theo , Linh nghĩ thầm << Hix , lỡ bọn ái mộ Hoàng biết mình và anh ta sống chung trong 1 ngôi nhà thì sao nhỉ , chắc chúng phát điên và Gi*t mình mất ~><~ >> . Lấy xe xong cả 2 đi về nhà . Và sao ? Đứng trước ngôi biệt thự là một bóng người .
- Ơ ! Anh Sơn ? Sao anh lại đứng đây ?_vừa bước xuống xe Linh đã phải thốt lên trong sự ngạc nhiên .
- Anh chờ em
Sơn cười và nụ cười cuẩnh tắt ngấm sau khi thấy Hoàng bước xuống xe .
- À ! Lại có những kẻ rảnh hơi đứng trước nhà người ta rình mò cơ đấy _Hoàng lại nói bằngcais giọng không được tử tế cho lắm .
- Cậu đến nhà Linh để làm gì ?_Sơn lúc này đã không giử được bình tỉnh , mặt của anh ta biến sắc .
- Nhà Linh ????? Hahaha ! Hỏi cô ấy đi .
- Em ? Sao thằng nhóc đó lại tới nhà em ?
Mặt của Linh lúc này đỏ gây . Một phần cô không biết nói sao , một phần tức sự khinh thường của Hoàng , cô lại chạy thẳng vào nhà và không nói câu nào .
Hoàng cũng ung dung vào theo , đang đi thì bị Sơn kéo lại đẩy ra :
- Mày vào nhà Linh làm gì ?
- Mày điên à ! Đây là nhà tao .
- Nhà mày ? Vậy sao Linh lại ở cùng mày ???_ Sơn lúc này bực tức vô cùng .
- Vậy mà mày cũng không biết à ? Linh là vợ chưa cưới của tao . Khi đủ tuôi , tao về cô ấy sẽ kết hôn . Mày hãy biến khỏi đây đi trước khi tao báo cảnh sát .
Hoàng bước vào nhà sau khi nói xong .
------------------------------------------------
Tối đó .
- Nè ! Cô giận tôi đấy à ?_ Hoàng hỏi trong khi đang ăn cơm .
- Không .
- Sao cô im lặng thế , mọi ngày cô nói nhiều lắm mà ?
- Tôi không thích nói .
- Cô giận tôi vì tôi đã đuổi hoàng tưt bạch mã của cô à ?
- Này ! Anh ăn cơm đi và đừng hỏi tôi mấy câu vớ vẫn đó nữa ?
- ...
Im lặng cho hết buổi ăn . Linh lên phòng . Hoàng nhìn theo , không nói gì .
<< Mình đấ sai rồi nhỉ ? Lẽ ra mình không nên làm như vậy phải không nhỉ ? Mình không nên xua đuổi anh ta trước Linh , thậm chí mình còn không có quyền được như anh ta , theo đuổi Linh . Nhưng sao mình không chịu được , mình cảm thấy nghẹn nghẹn ở tim . Mình về đây với mục đích là gì ? Chỉ muốn nhìn thấy cô bé cười và hạnh phúc thôi nhưng sao chỉ có mấy ngày mà mình đã đem lại cho cô ấy qua nhiều nổi buồn . Vậy mình đã sai ư . Mình quá ít kỉ hay thời gian còn lại của mình quá ngắn ngủi trong khi minhg muốn làm nhiều hơn cho cô ấy . Linh còn nhớ lời hứa khi xưa không nhỉ ? Mình đã hứa nhưng mình lại không làm được . Mình còn quá ít thời gian , mình không thể và mình cũng chẳng xứng đáng . vậy mình phải làm sao tiếp đây ? Mình không biết , mình quá ngu ngốc haycais ૮ɦếƭ đang biến mình như vậy ???>>