Xin Lỗi.
Vì đã lỡ cá cược mà sức lực có hạn, cho nên Diệp Hân đành giở thủ đoạn chơi bẩn đối với Đổng Ngọc.
- Bà làm vậy làm chi, sao không nhờ Lập Khiêm dạy cho có phải hay không? Chẳng phải hôm qua ổng dạy bà làm được hết đó hay sao – Nhỏ Hằng cau mày thắc mắc khi Diệp Hân trình bày kế hoạch chiến thắng Đổng Ngọc.
- Bà thì biết gì chứ? Nước xa không thể cứu lửa gần mà. Cuối tuần là kiểm tra định kỳ rồi, mà tui đâu có thời gian để có thể thấu hiểu hết mớ kiến thức khó nhầy này đâu cơ chứ, còn bao nhiêu môn học mà. Lấy đâu ra thời gian và kiến thức để nhét vô cái đầu ngu của tui chứ hả – Nhỏ bực tức gắt lên.
Nếu không tại cái con bạn lanh chanh này thì nhỏ đâu cần phải giở thủ đoạn thế này ra chứ. Điều an ủi là, cái này người xưa gọi là kế ứng biến, cho nên Diệp Hân có thể thấy thanh thản một tí. Dù gì thì tam thập lục kế của nhỏ vẫn chưa xài hết mà.
- Giờ bà có chịu giúp tui hay không hả – Nhỏ trợn mắt nhìn nhỏ hằng đầy đe dọa.
- Giúp, tui không giúp bà thì giúp ai chứ – Nhỏ hằng biết là mình đã dồn đứa bạn vào góc ૮ɦếƭ nên nhe răng cười hề hề gật đầu đồng ý.
- Được vậy bà lo phía nhỏ chảnh chọe đó, còn tui lo phía Lập Khiêm – Diệp Hân bèn ra lệnh.
- Được, khộng thành vấn đề… – Nhỏ hằng gật đầu cái rụp.
Diệp Hân nhương nét mặt đắt ý vô cùng với kế hoạch đánh bại Đổng Ngọc . Nhỏ hằng nhìn vẻ mặt của Diệp Hân bâng khuâng nói:
- Nhưng mà làm như vậy có được hay không?
- Bà thương xót cho nhỏ đó mà không thương xót cho tui à – Diệp Hân tức giận nhìn nhỏ Hằng tức tối.
- Không phải là nhỏ đó mà là Lập Khiêm kìa – Nhỏ Hằng thở dài trả lời.
- Lập Khiêm?
- Ừ. Bà làm vậy lỡ Lập Khiêm biết thì sao hả? – Nhỏ hằng chất vấn.
- Sẽ không sao đâu mà. Bà không nói, tui không nói làm sao Lập Khiêm biết được chứ. Yên tâm…yên tâm…- Diệp hân trấn an nhỏ Hằng.
Nhỏ Hằng nghe vậy cũng yên lòng làm theo.
Ra về, Diệp Hân đứng đợi Lập Khiêm lấy xe chở mình về trước cổng trường. Chuyện là mặc dù nhỏ đã chấp nhận tiếp tục quay hình chương trình hẹn hò cùng thần tượng. Nhưng mà mẹ nhỏ vẫn kiên quyết phán rằng:
- Để phòng trường họp nhỏ giở chứng bất tử không chịu quay tiếp, lúc đó lại phải bồi thường hợp đồng nên cần để dành tiền ngay lúc này. Cho nên ngoài việc cắt giảm sinh hoạt phí, nhỏ không được đi xe đạp cũng như xe buýt, mà phải đi bộ đến trường xem như là vận động .
Mà nói đến cái vụ vận động này cũng là do tên Lập Khiêm này bày trò. Hắn ta sáng nào cũng đánh thức bắt nhỏ dậy sớm tập thể dục, mẹ nhỏ cũng đồng ý vì như vậy rất tốt cho sức khỏe. Nhưng bắt đầu từ tuần trước, nhỏ phản kháng việc tập thể dục bằng cách khóa cửa phòng tắt điện thoại, vậy là có thể an tâm ngủ ngon lành, chỉ có điều không ngờ nó trở thành một lí do để mẹ bắt nhỏ đi bộ đến trường.
Đi bộ thì phải thức dậy sớm, và phải đi hơn 10 phút mới tới nơi, đó là nhỏ đi đường tắt ngang qua sân nhà người ta để đến trường. Chứ nếu đi đường chính, e là rã cặp giò quá. Nhưng đi đường tắt cũng có cái hại người lắm, đó là gặp phải con chó hung dữ của chủ nhà được thả ra cho đi chơi, chưa kịp cột lại thì không khéo bị nó đớp một cái là tiêu đời.
Cho nên, quyết định an toàn và tốt nhất là chờ tên khốn Lập Khiêm ra và đi ké xe. Không ngờ cái tên này chẳng có tí đạo đức nào hết, bắt nhỏ phải chở hắn ta mà lại không được vặn khóa xe. Nghĩ xem, xe đạp điện mà không được chạy bằng điện thì còn gọi gì là xe đạp điện chứ. Đã vậy, xe đạp điện đạp nặng hơn xe thường biết bao nhiêu lần. HuHu…
Để không phải chịu sự đau khổ giữa tầng áp bức của Lập Khiêm, Diệp Hân bèn giả vờ kêu lên:
- Ui da.
Quả nhiên Lập Khiêm mắc bẫy của nhỏ liền hỏi:
- Sao vậy?
- Hình như cái chân vẫn còn đau – Nhỏ giả vờ mếu máo nói.
- Sao không chịu nói, mở khóa xe đi – Lập Khiêm ngay lập tức nói.
- Ừhm
Diệp Hân giả vờ mở khóa lách cách rồi bảo:
- Hình như hết điện rồi.
- Được rồi, để tui chở cho.
- Không cần đâu, mắc công trèo lên trèo xuống mất thời gian. Hay là ông ở sau đạp tới đi – Diệp Hân đâu có ngu dại để Lập Khiêm chở, lộ ra chuyện nhỏ cố tình hành hắn thì tiêu.
- Cũng được – Lập Khiêm nghe nhỏ nói thế, lập tức đồng ý.
Diệp Hân liền gác hai chân lên trên xà ngang để Lập Khiêm ngồi sau đạp, nhỏ thong thả lái xe, thong thả ….Ϧóþ thắng ….
Haha, phải trả thù vụ hôm trước tên này bắt nhỏ chở hắn ta về mà không cho dùng điện.
Lập KHiêm chưa từng thử đạp xe đạp điện bao giờ, vốn cũng biết nó nặng đạp, nên hoàn toàn không nghi ngờ gì . Cậu hì hục đạp xe đạp, mồ hôi chảy ròng ròng.
- Cố lên…haiz, mình mà không đau chân, mình đã đạp phụ Khiêm rồi – Nhỏ giả vờ từ bi nói.
- Nhanh lên, nếu không thì muộn học mất ….haiz, khổ thật, con trai gì mà yếu như sên, lần trước tui chở ông cũng không có cực thế này – Diệp Hân giả vờ than thở nhân tiên châm biếm Lập Khiêm – Hèn chi mà ông phải đi tập thể dục.
Lập Khiêm thật sự muốn hất cái kẻ ăn không gõ mõ kia xuống xe cho rồi, nhưng đành ghiến răng tiếp tục hì hục đạp, mà không biết phía trên có người thong thả Ϧóþ thắng, còn nghêu ngao hát:
“ Ai bảo cưa mới đổ, tôi thấy tình yêu đến dễ làm sao. Nhớ thuở nọ phủ phàng đẩy bạn gái xuống ao.
Mẹ bắt được lôi vào đánh cho bê bết. Bạn gái nhoi lên nhìn tôi cười gần ૮ɦếƭ, Miệng ngoác tròn, lộ hết hàm răng. Tình vụt đến tựa như ánh sao băng. Tôi ngẩng ngơ rồi bật cười ha hả. Xưa yêu em vì bộ răng giả, nay yêu em vì bộ răng sâu.
- Ai mà nghe cái bài man rợ của bà chắc ૮ɦếƭ queo hết quá – Lập Khiêm nghe tới câu yêu em vì bộ răng sâu thì bật cười, thật là khổ với bài hát cải biên ૮ɦếƭ người này.
Diệp Hân thấy gần tới trường rồi thì bèn nói:
- Tui kể ông nghe một truyện hài nha, nghe xong bảm đảm không còn thấy mệt. Hai người tâm thần đèo nhau trên xe đạp, tới đoạn lên dốc cầu, người sau phân công : – Mầy cầm lái nhé, tao ngồi sao đạp cho có thế – Sau hơn 1 giờ hì hụt, cuối cùng cũng lên đến giữa cầu. Người sau thở đứt quãng : – Ngồi … ngồi … ở … ở … ở đằng … đằng … sau … nãy … giờ … đạp … mệt … mệt … thấy… tía …mới … lên … lên …được! Thằng ngồi trước lập tức trả lời: – tao ngồi trước cầm lái cũng đâu có sướng gì, Ϧóþ thắng mệt thấy bà luôn ….!
Vừa kể xong, nhỏ mở khóa xe, rịn mạnh một cái, chiếc xe lao nhanh về phía công trường, sau đó nhỏ phóng thiệt lẹ về lớp. Bỏ chiếc xe lại cho Lập Khiêm tự xử lý.
Lập Khiêm nghe xong câu chuyện của nhỏ , còn thấy nhỏ xách *** chạy đi thì đúng là nhỏ nhỏ nói, cậu không còn thấy mệt nữa mà thấy tức vô cùng.
Diệp Hân thở dài, nghĩ tới chuyện hồi sáng mình chơi khâm tên sao chổi. Lỡ chọc giận hắn ta rồi, bây giờ phải làm sao để hắn ta hết giận nhỏ thì mới thực hiện kế hoạch được đây. Haiz, đúng là trời hại người còn đường sống, tự hại mình chắc chắn bị diệt.