- Em không thể đi tiếp được nữa. Em đau quá! Nikki ca cẩm trong lúc ngồi thụp xuống vỉa hè phố Mornay.
Sebastian quỳ xuống cạnh cô.
- Em nghĩ mình bị bong gân rồi, cô âu sầu nói, tay xoa Ϧóþ mắt cá chân.
Anh kiểm tra phần khớp. Nó xưng phồng và một vết bầm nhạt màu đã bắt đầu hiện lên. Nếu suốt hai giờ trước cơn đau còn có thể chịu đựng thì bây giờ nó trở nên dữ dội đến mức Nikki không thể bước đi được nữa.
- Can đảm lên, chúng ta sắp tới nơi rồi. Cần phải tìm chỗ nào qua qua đêm đã.
- Nhưng anh có biết chúng ta nên tới đâu không?
Chạnh lòng, anh hỏi xem cô có phương án nào không.
- Không, cô nói.
- Vậy thì em phải tin anh.
Anh đưa tay ra giúp cô đứng dậy, để cô bám vào cánh tay mình, rồi họ bước thấp bước cao cùng đi tới đại lộ Bourdon.
- Chúng ta vẫn ở quanh bờ sông Seine sao? Cô ngạc nhiên hỏi.
- Gần như thế, anh đáp.
Họ sang đường để đi dọc theo một đoạn kè đá trắng. Nikki cúi xuống. Một đoạn đi bộ dài hơn năm trăm mét dọc theo dòng nước.
- Chính xác thì chúng ta đang ở đâu?
- Trên bến du thuyền Arsenal. Giữa kênh Saint-Martin và sông Seine.
- Anh mò được cái chốn này từ đâu ra đấy?
- Anh đã đọc một bài ở tạp chí du lịch trên máy bay. Anh nhớ tên vì nó giống tên đội bóng của Anh mà Camille hâm mộ.
- Anh có con thuyền nào neo lại chưa đấy? Cô trêu anh.
- Chưa, nhưng chúng ta có thể tìm thấy chiếc nào đó. Tóm lại thì trừ phi em quá đau không trèo qua được rào chắn này…
Cô nhìn anh mà không thể nén được nụ cười bất chấp sự nghiêm trọng của tình huống. Khi cả hai người bọn họ ở trong trạng thái tinh thần này, cô có cảm giác họ không thể bị khuất phục.
Hàng rào cao phải tới mét rưỡi. Một tấm biển lớn bằng gỗ ghi rõ ràng giờ đóng cửa là từ 23 giờ đến 6 giờ sáng và rằng một nhân viên bảo vệ cùng con chó của ông ta đêm nào cũng làm vài vòng tuần tra.
- Anh nghĩ nó là giống chó gì? Một con chó bông hay một con ngao? Cô vừa cười vừa bám vào cánh cổng.
Cô khó nhọc trèo qua cánh cổng rồi anh bước theo cô trên kè sông. Với vẻ yên bình đáng ngạc nhiên, nơi đây có khoảng hơn một trăm chỗ neo thuyền đủ các kích cỡ, từ những boat house vô cùng sang trọng tới những chiếc thuyền cũ kỹ cần nâng cấp. Cách sắp xếp thuyền khiên Nikki nhớ tới các dòng kênh ở Amsterdam mà cô đã từng được biết hồi còn là người mẫu.
Họ đi dọc kè sông, dò xét cẩn thận các con thuyền.
- Được rồi, anh nhắc cho em nhớ rằng chúng ta đến đây không phải để chọn mua tàu, Sebastian nôn nóng. Chúng ta chỉ muốn chợp mắt vài tiếng thôi.
- Chiếu đó có vẻ không tệ lắm, phải không?
- Quá sang trọng. Anh cược là nó có gắn thiết bị báo động.
- Thế thì chiếc kia vậy.
Cô chỉ một chiếc tjalk nhỏ, một chiếc “thuyền Hà Lan” dài khoảng hơn chục mét, thân hẹp và mũi cong đẹp tuyệt.
Sebastian nheo mắt. Tất cả thuyền xung quanh đều không có người. Có thể nhận ra tấm biển “Cần bán” đặt trên cửa kính của thuyền. Quả thực là chiếc thuyền này quá tuyệt. Sebastian nhảy lên boong rồi, với vẻ tự nhiên khiến Nikki phải sững sờ, anh giơ chân đạp mạnh khiến cánh cửa gỗ ở buồng lái bật tung.
- Có vẻ anh quen làm việc này rồi nhỉ, cô vừa nhận xét vừa lại chỗ anh. Em khó có thể tưởng tượng nỗi là cách đây hai hôm anh còn ngồi chải chuốt cây đàn violon trong xưởng nhà mình…
- Giờ thì gần như sẽ không còn được như thế nữa, không phải sao? Anh hẳn là đang bị truy nã khắp hai châu lục vì tội Gi*t người, chưa kể một tội danh chạy trốn, một vụ buôn bán Mα túч, tấn công thuyền trưởng một tàu du lịch…
- Thế đấy, chúng ta chính là Bonnie và Clyde! Cô trêu chọc khi bước vào trong khoang.
Từ buồng lái, có thể đi sang phòng khách được sắp xếp quanh hai chiếc ghế dài. Chiếc tjalk này vốn là tàu chở hàng cũ được cải tiến thành tàu du lịch. Cách trang trí bên trong khá đơn sơ, nhưng rất thu hút với những người thích phong cách “thủy thủ già”: cờ hải tặc, mô hình tàu được Ⱡồ₦g vào các chai tủy tinh, đèn dầu, thừng chão…
Từ phòng khách, họ tiến thẳng vào phòng ngủ của khoang sau. Kiểm tra độ sạch của chăn ga xong là Nikki nằm phịch xuống giường. Rõ ràng vết bong gân đang ђàภђ ђạ cô. Sebastian chồng hai chiếc gối xuống cuối giường rồi giúp cô đặt mắt cá chân lên trên gối.
- Anh sẽ trở lại ngay.
Tại mũi tàu, anh tìn thấy phòng bếp nhỏ đầy đủ tiện nghi, được ngăn riêng bằng một cách cửa chấn xong. May mắn làm sao tủ lạnh vẫn hoạt động. Anh đổ hai khay đá vào túi ni lông rồi trở về phòng ngủ.
- Lạnh quá! Nikki kêu lên khi anh áp túi đá lạnh vào chỗ đau.
- Em thôi kêu ca đi! Như thế sẽ giúp giảm sưng.
Quả thực là đá lạnh gần như ngay lập tức khiến cơn đau dịu xuống. Nikki tranh thủ lúc nghỉ ngơi chộp lấy túi xách rồi lấy ra chiếc love lock.
- Chúng ta cùng xem xét kỹ chiếc khóa này nhé.
Chiếc ổ khóa kim loại chẳng có điểm gì đặc biệt ngoại trừ những miếng đề can và hai dãy số được khắc trên đó.
48 54 06
2 20 12
- Anh mệt với mấy thể loại thách đố như ở Mật mã Da Vinci này lắm rồi! Sebastian càu nhàu.
- Suy cho cùng, biết đâu chính Dan Brown là kẻ đã bắt cóc Jeremy! Nikki bông đùa để không khí bớt căng thẳng.
Nikki là như vậy. Cô luôn sẵn lòng dùng sự hài hước để vượt qua những tình huống nghiêm trọng nhất. Đó gần như trở thành bản tính của con người cô. Nhưng Sebastian không có tâm trạng đùa giỡn. Anh lườm cô rồi đề xuất:
- Tại sao đây lại không phải một số điện thoại chứ?
- Với đầu số 48 à? Em hơi ngạc nhiên đấy. Dù sao thì cũng không phải đầu số điện thoại của Mỹ hay Pháp.
- Anh không biết liệu em có hiểu không, nhưng còn bao nhiêu nước khác trên thế giới này cơ mà.
Theo đà, anh bước ra phòng khách. Giữa đống đồ đạc lộn xộn, anh tìm thấy một cuốn danh bạ điện thoại phủ kín bụi liền mang nó vào phòng.
- 48 tương ứng với mã quốc tế của Ba Lan, anh nói.
Nikki đột nhiên cảm thấy kích động và lo lắng. Ba Lan: quê hương cô…
- Cần phải gọi thử vào số máy này!
Nhưng làm sao mà gọi được? Sebastian đã bị lột mất điện thoại, Nikki thì vừa vứt điện thoại đi để khỏi bị định vị.
- Em còn thẻ tín dụng, cô vừa nói vừa phe phẩy tấm thẻ nhựa hình chữ nhật.
Mắt cố toát ra vẻ mệt mỏi. Sebastian đặt tay lên trán Nikki. Người cô đang hầm hập sốt.
- Sáng mai chúng ta sẽ thẻ gọi từ một bốt điện thoại công cộng nào đó. Bây giờ, em phải nghỉ ngơi đã.
Anh quay lại phòng tắm, lấy hộp thuốc giảm đau Ibuprofen rồi đưa một viên nhộng cho Nikki trong khi đó cô vừa lầm bầm vừa thi*p dần vào giấc ngủ. Rồi anh bật máy sưởi phụ đặt dưới chân giường và tắt đèn, xong xuôi anh ra khỏi phòng qua cánh cửa tự đóng.
Tủ lanh trống trơn, trừ một vỉ sữa chua đã quá hạn và khoảng chục chai bia Mort Subite. Sebastian mở một chai rồi bước ra boong uống.
Bến cảng im ắng. Phi thời gian. Một không gian tách biệt chỉ cách cảnh náo nhiệt trên quảng trường Bastille chừng vài trăm mét. Sebastian ngồi bệt xuống, lung tựa vào thành tàu bằng gỗ. Anh duỗi dài hai chân ra, nhấp một ngụm rượu rồi cất chiếc khóa vào túi xách của Nikki. Trong đó có một gói thuốc lá. Anh châm một điếu rồi tranh thủ lục ví vợ cũ. Đúng như dự đoán, anh rút ra một tấm ảnh mới chụp hai đứa con của họ. Camille và Jeremy là cặp sinh đôi khác trứng. Dù được sinh ra cùng một ngày nhưng khó có thể thấy được nét giống nhau giữa chúng khi Camille đúng là tông nhà Larabee còn Jeremy lại đặc nhà Nikovski. Thật lạ lùng. Camille không giống mẹ chút nào. Cô bé xinh xắn, nhưng với khuôn mặt tròn trịa hơn, hai lúm đồng tiền, mũi hếch cùng đường nét dịu dàng. Còn Jeremy, thằng bé lại thừa hưởng vẻ đẹp Ba Lan từ Nikki. Một vẻ đẹp lạnh lùng, như không thể chạm tới, dáng người dong dỏng, tóc cứng, mũi khá thẳng, mắt rất sáng. Càng lớn, thằng bé càng giống mẹ, và điều đó khiến Sebastian thấy khó chịu.
Anh vừa rít một hơi thuốc dài vừa nhớ lại điều mà Nikki đã trách móc anh hai tiếng trước. Anh đã ích kỷ coi trọng tự ái của bản thân hơn là tình yêu dành cho con cái ư? Chắc chắn mọi chuyện không đến mức gay gắt như cô nói, nhưng ý cô cũng không hẳn sai.
Suốt những năm qua, bị ám ảnh bởi những vết thương lòng của riêng mình, anh đã cố trả thù Nikki một cách vô thức. Bị lòng thù hận dẫn dắt, anh những muốn ђàภђ ђạ cô, bắt cô phải trả giá cho sự rạn nứt rồi tan vỡ giữa họ. Nhưng điều độc ác nhất anh từng làm lại là với hai đứa con. Ý muốn chia rẽ dứt khoát cách giáo dục hai đứa trẻ sinh đôi thật là phi lý và vô trách nhiệm. Đúng là bây giờ có lẽ anh không trông thấy điều đó, nhưng cho đến tận khi ấy, anh vẫn luôn tìm ra được những lý do thật hợp lý để biện minh cho cách cư xử của mình.
Dưới ánh trăng, Sebastian thin chằm chằm vào bức ảnh con trai. Mối quan hệ gữa cha con anh thật mờ nhạt, xa cách, bị vô số những điều hiểu lầm làm cho xói mòn. Đương nhiên anh rất yêu nó, nhưng là bằng thứ tình yêu hơi mơ hồ, thiếu đi sự ấm áp và đồng cảm.
Điều đó phần lớn là lỗi ở anh. Anh chưa bao giờ nhìn con trai bằng ánh mắt hân hoan. Anh không ngừng so sánh thằng bé với Camille và cuộc so tài đó không bao giờ có lợi cho Jeremy. Anh nhanh chóng nhìn nhận nó với vẻ ngờ vực. Hơi giống một vụ kiện đã cầm chắc thất bại. Ngay cả khi điều đó không có nghĩa lý gì, anh vẫn hình dung ra rằng Jeremy sẽ chỉ khiến anh thất vọng vì mẹ nó, người mà nó giống vô cùng, đã khiến anh thất vọng trước đó.
Thời gian gần đây, khi hai cha con gặp nhau, họ chẳng chia sẻ được gì mấy. Sebastian thỉnh thoảng lại lôi thằng bé tới một cuộc triển lãm hoặc một buổi độc tấu violon, nhưng chỉ là để che đậy cho sự thiếu hứng thú của anh đối với những buổi đi chơi cùng con trai kỹ hơn. Điều này thật vô lý bởi anh thật sự không giành thời gian giúp thằng bé quan tâm đến nghệ thuật hay nhạc cổ điển.
Trong khi lục lọi phòng nó cùng Nikki, anh đã rất bất ngờ khi phát hiện thấy hàng kệ sách về nghệ thuật thứ bảy. Chắc chắn là vì sợ những lời cay độc của anh nên Jeremy chưa bao giờ nói với anh về mong ước được vào một trường điện ảnh, cũng như kế hoạch trở thành đạo diễn của nó. Đúng là anh không biết cách truyền niềm tin cho con trong nhữ lựa chọn của thằng bé…
Sebastian vừa uống nốt chai bia và nhìn ngắm cột Tháng Bảy trên quảng trường Bastille đang rực sáng phía xa trong màn đêm.
Liệu có còn kịp sửa chữa những vụng về và lỗi lầm của anh không? Còn kịp nói chuyện lại với con trai anh? Có thể, nhưng để làm được điều ấy, trước tiên phải tìm thấy thằng bé đã.
Anh châm một điếu thuốc nữa bằng mẩu thuốc cũ rồi quyết định không chờ đến ngày mai mới tìm kiếm hướng đi từ số điện thoại Ba Lan kia. Sau khi chắc chắn Nikki đã ngủ, anh lấy ổ khóa bỏ vào túi mình.
Rồi anh nhảy lên kè sông, rời khỏi con tàu.
Muốn đọc truyện hay vào ngay Thích Truyện: http://thichtruyen24h.com
Liệu có còn bốt điện thoại nào ở Paris không nhỉ? Sebastian tự hỏi khi đi ngược lên đại lộ bắt vào bến thuyền.
Ban đầu anh cứ ngỡ mình may mắn khi nhìn thấy dáng dấp một bốt bằng nhôm và kính điển hình cho những cabin ở Paris, nhưng niềm vui của anh nhanh chóng tắt ngấm. Bốt điện thoại đó đã bị phá hoại và điện thoại đã bị giựt đứt.
Anh tới quảng trường Bastille, nhưng không nán lại: hai ô tô của CRS[1] đang đỗ trước nhà hát Opéra.
[1]. Tên viết tắt của một lực lượng thuộc Cảnh sát quốc gia Pháp, có nhiệm cụ trấn áp biểu tình hoặc bảo vệ dân sự. (ND)
Anh nhìn thấy một cabin nữa ở đầu phố Faubourg-Saint-Antoine, nhưng cabin này cũng không còn sử dụng được nữa. Một tay vô gia cư đã xếp đồ đạc trong đó và đang đắp cả chăn lẫn thùng giấy mà ngủ.
Sebastian tiếp tục cuộc tìm kiếm bằng cách xuôi xuống phố hướng về bến tàu điện ngầm. Ngay trước bến tàu Ledru-Rollin, rốt cuộc anh cũng tìm thấy một bốt điện thoại vẫn hoạt động.
Anh cắm thẻ tín dụng của Nikki vào rồi bấm số điện thoại khắc trên ổ khóa.
48 54 06 2 20 12
“Kính chào quý khách. Số điện thoại quý khác vừa gọi không đúng.”
Anh ngẫm nghĩ một lúc rồi đọc bảng hướng dẫn dán trong cabin. Nếu muốn gọi ra nước ngoài, trước tiên anh phải bấm 00 rồi mới đến đầu số của nước đó. Anh thử lại một lần nữa:
00 48 54 06 2 20 12
“Kính chào quý khách. Số điện thoại quý khách vừa gọi không đúng.”
Họ đã đi sai hướng. Vì tưởng nhận ra đầu số của Ba Lan, họ đã nôn nóng nhưng dãy số này không phải là số điện thoại. Mà là một thứ gì khác.
Nhưng là gì mới được?
Khi nhận lại thẻ từ khe cắm, Sebastian nảy ra ý định gọi cho điện thoại cho Camille. Đang là một giờ sáng ở Paris, tức là bảy giờ tối ở Mỹ.
Anh ngập ngừng.
Sau cái ૮ɦếƭ của Drake và gã hộ pháp kia, chắc chắn người ta đã phát lệnh truy nã anh. Vì vậy nhiều khả năng điện thoại của con gái anh đã bị theo dõi. Nhưng có thể điện thoại của mẹ anh thì không. Anh thở dài. Dù sao, cảnh sát cũng đã biết họ đang ở Pháp. Họ có thể định vị được cabin điện thoại này không nhỉ? Có thể, vì anh sử dụng thẻ tín dụng. Thậm chí, chắc chắn là vậy. Nhưng chuyện đó cũng phải mất thời gian. Từ giờ tới lúc đó, có lẽ Nikki và anh đã kịp rời bến Arsenal rồi.
Vì vậy, anh quyết định đánh liều một phen và bấm số điện thoại của mẹ anh ở Hamptons. Bà bắt máy sau hai hồi chuông đổ.
- Nhưng con đang ở đâu thế, Sebastian? Cảnh sát đã đến hỏi mẹ chiều nay và…
- Đừng lo lắng, mẹ ạ.
- Đương nhiên là mẹ phải lo chứ! Tại sao họ lại nói là con đã Gi*t hai người?
- Chuyện rắc rối lắm…
- Lại là vì cái con Nikki phải không? Mẹ chưa bao giờ thích nó, con biết thế mà! Nó lại lôi con vào vụ gì nữa đây?
- Chúng ta sẽ nói chuyện đó vào hôm khác, nếu mẹ vẫn muốn…
- Thế còn Camille? Con bé ở đâu? Cảnh sát cũng đang tìm nó.
Sebastian cảm thấy hoang mang tột độ. Anh khó khăn lắm mới cử động được hàm đề hỏi:
- Camille ư, con bé không đến chỗ mẹ sao? Chiều hôm qua, con bé đã bắt tàu về chỗ mẹ rồi mà!
Tim đập thình thịch khiến anh nghẹn thở. Thậm chí,trước khi mẹ anh đáp lại, anh đã đoán được câu trả lời của bà:
- Không, Sebastian. Camille không ở cùng mẹ. Nó chưa bao giờ đến tìm mẹ.
Phần ba: Những bí mật ở Paris
“Thời gian, bây giờ anh đã biết, chẳng chữa lành được vết thương nào hết.
Thời gian chỉ là một ô cửa sổ mà qua đó con người ta có thể nhìn thấy được lỗi lầm của mình, bởi vì dường như lỗi lầm chính là những điều khiến người ta nhớ rõ nhất.”
R.J.ELLORRY, Vendentta