Bảy Năm Sau - Chương 18

Tác giả: Guillaume Musso

Tay trong tay, Nikki và Sebastian chạy thục mạng trên đường cao tốc tả ngạn sông Seine. Băng qua hàng ô tô, họ len vào lối đi riêng dọc theo Bảo tàng Nghệ thuật sơ khai rồi đi ra phố Đại học.
- Vứt điện thoại di động và tất cả những gì có thể dùng để định vị chúng ta đi! Sebastian ra lệnh.
Vừa chạy Nikki vừa ném điện thoại đi. Bước chân cô tập tễnh. Lúc thực hiện màn chạy trốn mạo hiểm trên tàu, chân váy của cô bị rách và bàn chân phải cô đập vào lan can kim loại của tàu.
Làm gì bây giờ? Đi đâu được?
Họ dừng lại lấy hơi dưới một vòm cổng trên phố Rapp. Bị cảnh sát truy đuổi, bây giờ họ trở thành kẻ trốn chạy. Nhờ tình huống may mắn đến thần kỳ, họ mới thoát được vụ bắt giữ đã được lên chương trình, nhưng họ còn có thể giữ thế làm chủ tình hình như này được bao lâu nữa chứ?
Lúc này, họ cần đến cầu Nghệ thuật để tìm ra cái ổ khóa bí ẩn kia. Vì vậy, họ không nên đi xa khỏi sông Seine, đồng thời phải hết sức cẩn trọng.
Bỏ qua bến tàu điện ngầm và những con phố lớn ở quận VII, họ lang thang trong những con phố nhỏ, quay bước ngay khi thấy bóng sắc phục cảnh sát, sang đường ngay khi có đám đông tụ tập khả nghi. Đến nỗi phải mất gần một giờ họ mới tới được đích.
Dù đang là tiết thu, mùi hương mùa hè vẫn phảng phất trên cầu Nghệ thuật.
Dành riêng cho người đi bộ, cây cầu kim loại này mang lại tầm nhìn thật ấn tượng: chỉ cần ngước mắt lên, người ta có thể gặp lại những nhịp cong cong của cầu Pont-Neuf, quảng trường Vert-Galant và những ngọn tháp màu trắng của nhà thờ Đức Bà.
Nikki và Sebastian thận trọng bước lên cầu. Trời vẫn còn nóng. Cái nóng lạ thường và những ngày trung tuần tháng Mười thế này. Mặc váy ngắn, áo phông cộc tay hay áo vest mỏng, rất đông thanh niên tụ tập thành từng nhóm nhỏ, thậm chí ngồi bệt xuống đất vừa ăn uống vừa bàn luận thế sự hay hát hò quanh một cây ghi ta. Một bầu không khí hỗn tạp và những “món” bình dân: khoai tây chiên, sandwich, gà quay, sô cô la.
Một cảnh tượng không thể hình dung nổi ở nước Mỹ[1], rượu được uống thoải mái và với lượng lớn. Tóc vàng, tóc hung, tóc đỏ, tóc hồng, tóc trắng… Nhiều cô cậu còn rất trẻ - dám chắc trong số đó có nhiều trẻ vị thành niên - liên tiếp nốc cạn những lon bia và cốc rượu với tốc độ nhanh chóng mặt. Dẫu vậy, không khí nơi này vẫn rất hồn nhiên.
[1]. Ở Mỹ, đồ uống có cồn bị nghiêm cấm bán cho trẻ vị thành niên và bị cấm sử dụng ở nơi công cộng
Móc vào lan can cầu, những chiếc “khóa tình yêu” chi chít hai bên, dọc theo thân cầu. Có bao nhiêu chiếc ở đây? Hai nghìn? Ba nghìn?
- Chúng ta sẽ không bao giờ tìm ra đâu… Nikki sầu não nói khi lấy chìa khóa từ túi xách ra.
Sebastian khuỵu chân xuống lan can cầu. Đa phần số khóa này đều được đánh dấu bằng mực không phai hoặc được khắc trực tiếp vào mặt khóa. Thường là chữ viết tắt hoặc tên hai người kèm theo một mốc thời gian nào đó:
T + L – 14/10/2011
Elliot & Ilena – 21/10
Sebastian thầm mỉm cười. Bản thân chúng, những lời ước hẹn tình yêu vĩnh cửu này thật đáng trân trọng. Bị khóa chặt như thế, trái tim đôi tình nhân dường như đã được gắn với nhau vĩnh viễn. Nhưng trong số hàng nghìn lời thề trang trọng này, có bao nhiêu thực sự vượt qua được thử thách của thời gian?
Đến lượt mình, Nikki cũng quỳ xuống xem những chiếc lovelock. Những ổ khóa đủ kích cỡ. Nhiều chiếc được sơn màu, nhiều chiếc có hình trái tim, được khắc những dòn chữ quen thuộc:
Anh yêu em/ Ti amo/ Te quiero…
Nhiều chiếc khóa còn mang những công thức tình yêu lạ lẫm:
B +F + A
Thậm chí còn thật sự “phóng đãng”:
John + Kim + Diane + Christine
Hay ủy mị:
Thời gian cứ trôi, nhưng kỹ niệm còn mãi…
Hay cay độc hơn:
Solange Scordelo là đồ đĩ thõa.
- Chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa? Sebastian nói.
Họ chia nhau công việc. Ở bên trên, Sebastian xác định xem ổ khóa nào mang nhãn hiệu ABUS sau đó chỉ cho Nikki để cô thử mở chúng bằng chìa khóa của họ. Cô nhận thấy các mốc thời gian đều khá mới, điều đó có nghĩa là để bảo vệ lan can cầu, tòa thị chính hoặc hội đồng thành phố chắc đã thực hiện các đợt cắt khóa định kỳ.
Nhưng chút việc vặt của họ có vẻ đáng ngờ và thu hút nhiều ánh nhìn. Chưa nói đến việc này chán ngắt.
ABUS - ABUS - ABUS - ABUS - ABUS… Doanh nghiệp Đức mà trước giờ họ chưa từng nghe tên có vẻ thống lĩnh thị trường khóa: có đến gần một nửa số khóa mang nhãn hiệu này!
- Có khi đến hết đêm chúng ta vẫn chưa làm xong, Sebastian lẩm bẩm trong khi hai cảnh sát mặt sắc phục đang tiến lên cầu.
- Chú ý!
Họ cùng lùi lại, nhưng thoạt nhìn thì hai cảnh sát đó chỉ đến đây để nhắc nhở với những kẻ dạo chơi này rằng có một sắc lệnh của hội đồng thành phố về việc cấm tiêu thụ đồ uống có cồn trên cầu đi bộ. Vờ ra vẻ thiện chí, đám thanh niên thu dọn các loại chai vào túi xách rồi lại bỏ ra ngay khi hai cảnh sát quay gót.
Hai cảnh sát đó không phải những kẻ dễ qua mắt, nhưng chắc chắn họ không có phương tiện cũng như không được lệnh buộc những kẻ kia phải tôn trọng đúng luật pháp. Họ bận tâm nhiều hơn tới tình trạng sức khỏe của một gã say sỉn đang dọa sẽ nhảy xuống sông. Họ nói chuyện với gã, cố nói lý lẽ với gã, nhưng gã say chửi rủa họ rồi bắt đầu tỏ ra hung hăng. Một cảnh sát quyết định gọi trợ giúp qua bộ đàm.
- Chỉ hai phút nữa thôi, cây cầu này sẽ đầy cảnh sát, Sebastian lo lắng. Chúng ta phải đi đã.
- Trước khi tìm ra được ở khóa thì không!
- Em đúng là ương bướng quá đấy! Một khi đã ngồi tù rồi thì chúng ta sẽ tiến nhanh lắm đây.
- Khoan đã, em có ý này! Bây giờ anh chịu khó đi tìm những chiếc khóa “đặc biệt”: những chiếc có một vệt sơn, ruy băng hoặc một dấu hiệu khác biệt nhé.
- Tại sao?
- Em tin chắc họ đế cho chúng ta một dấu hiệu nào đó.
Cả hai bắt đầu vào công việc đó. Nhiều ổ khóa mang dấu ấn theo màu sắc của một đội bóng nào đó – “Viva Barcelona! Viva Messi” -, hay một phong trào chính trị - “Yes We Can” - hay một khuya hướng tình dục - lá cờ đa sắc gay friendly.
- Tới xem này!
Được móc vào lưng chừng lan can ở một đầu cầu, một ổ khóa cỡ lớn có dán hai miếng đề can: một có hình đàn violon, một được trang trí bằng slogan nổi tiếng I Love New York vốn được in trên vô số áo phông.
Khó có thể tìm được thứ gì rõ ràng hơn.
Nikki xoay chìa khóa. Ổ khóa mở tung.
Cô muốn xem xét ổ khóa dưới ánh đèn đường, nhưng cảnh sát đã xông lên cầu. Sebastian kéo cánh tay Nikki:
- Đi khỏi đây thôi, nhanh lên!
Muốn đọc truyện hay vào ngay Thích Truyện: http://thichtruyen24h.com
THẾ GIỚI MÊ HOẶC CỦA NGHỆ THUẬT XĂM HÌNH MAORI
Thu mình trong phòng làm việc không có cửa sổ, Lorenzo Santos đặt quyển sách xuống, anh đã miệt mài đọc nó gần hết cả buổi chiều.
Anh biết thêm được vô vàn điều thú vị, nhưng không điều gì có thể giúp cuộc điều tra của anh tiến triển.
Lòng đầy thất vọng, anh dụi mắt rồi ra hành lang lấy một cốc soda từ máy bán nước tự động.
OUT OF ORDER [1]
[1]. Máy hỏng
Chỉ còn thiếu điều này nữa thôi…
Anh giận dữ đấm thẳng vào chiếc máy, tấm biển trên đó như muốn trêu ngươi anh.
Có còn thứ nào hoạt động chuẩn xác ở cái đất nước này không?
Để bình tâm lại, Santos bước ra sân sau với ý đồ làm vài cú bỏ bóng. Bóng tối đang từ từ buông xuống Brooklyn. Qua hàng rào, anh ngắm nhìn mặt trời lặn dần trên nền trời ráng đỏ. Anh chộp lấy quả bóng rổ rồi cố thực hiện một cú ném từ xa. Quả bóng chạm vào rổ bằng kim loại, ngập ngừng một lát rồi rơi xuống chệch hướng.
Rõ ràng là không may chút nào…
Cuộc điều tra của anh cũng đang giẫm chân tại chỗ như vậy. Dù có sự trợ giúp của bên khoa học hình sự, anh cũng chẳng tiến thêm chút nào. Tuy nhiên, cuối buổi sáng nay, anh đã nhận được bản báo cáo chi tiết do một chuyên gia phân tích vết máu soạn thảo. Vị chuyên gia đó đã phân tích hiện trường vụ án theo cách rất xác đáng, tái hiện tỉ mỉ diễn biến vụ ẩu đả. Drake Decker đã bị Gi*t trước tiên, bị gã “Maori” phanh thây, có thể tìm được dấu vân tay của gã này trên con dao chiến. Sau đó gã Maori ૮ɦếƭ, bị Sebastian Larabee hạ sát bằng một mảnh kính vỡ. Còn về những dấu vân tay của Nikki, chúng được phát hiện ở nhiều vị trí, và đặc biệt trên cây gậy bi a, thứ đã đâm thủng mắt gã hộ pháp trước khi hắn ૮ɦếƭ hẳn.
Nhưng trình tự này chẳng nói lên được gì về động cơ của những nhân vật chính cũng như danh tính của “người thứ ba”. Gã đó chưa từng xuất hiện trong cơ sở dữ liệu của cảnh sát. Càng lúc Santos càng tin chắc rằng dù mang hình xăm như thế nhưng gã đó không phải người Polynesia. Anh đã viện đến sự giúp đỡ của Keren White, nhà nhân chủng học của Sở Cảnh sát New York làm việc ở precinct 3, nhưng bà vẫn chưa gọi lại cho anh. Vì trông chờ rất nhiều vào việc xác định danh tính gã xăm trổ này, anh đã thử thực hiện những điều tra riêng, nhưng chẳng thu được gì.
Lúc này Santos ghi bàn liên tục, anh dần lấy lại được sự tự tin, thoát khỏi tâm trạng căng thẳng mà cuộc điều tra khiến anh rơi vào.
Trong sự nghiệp cảnh sát, đã nhiều lần anh có được linh cảm về một vụ án bằng cách đi bộ nhanh hay chơi bóng rổ. Trong lúc hoạt động gắng sức, nhiều yếu tố trở nên rõ ràng hơn, các sự việc có vẻ riêng lẻ lại kết nối với nhau theo cách sáng tỏ. Tại sao lần này lại không như thế chứ?
Vì vậy, Santos cố gắng nhìn nhận các sự kiện dưới góc độ khác.
Thế nếu lời giải cho bí ẩn này không nằm ở danh tính của gã Maori mà ở chính con người Drake Decker thì sao?
Thật sự thì anh biết gì về chủ quán Boomerang? Drake là một gã vô lại hạng tép riu, gia đình hắn đã dính vào những việc phạm pháp ít nhất cũng đến hai thế hệ rồi: cha hắn, Cyrius, đang thụ án chu thân tại Rickers Island, trong khi đó em út của hắn, Memphis, lẩn trốn đã năm năm nay hòng tránh hình phạt tù dài hạn trong một vụ buôn lậu Mα túч. Decker cũng dính vào cocain và quán bar của hắn là một chốn ít nhiều ám muội, nhưng cảnh sát khu vực đó vẫn thường nhắm mắt làm ngơ trước các hoạt động của hắn, bởi Drake cung cấp tin tức quý giá cho họ.
Nhưng giữa tên vô lại đó và nhà Larabee có mối liên hệ gì chứ?
Có lẽ là Jeremy…
Sebastian biết rõ con trai của Nikki. Cậu bé chẳng thích thú gì anh và mối ác cảm đó đến từ hai phía.
Anh ném cú bóng cuối cùng rồi trở vào văn phòng, quyết định thử điều tra chéo. Anh nhập hai cái tên rồi cho chạy chương trình trong máy tính cá nhân. Sau vài giây, phần mềm trả lại kết quả.
Có một vụ việc!
Vụ việc này xảy ra trước đây gần một tháng, vào thứ Bảy đầu tiên của tháng Mười. Tối hôm đó, Drake bị đưa vào đồn sau khi có một khách hàng khiếu nại đã bị hắn đánh nhừ tử và dùng νũ кнí đe dọa. Họ đã nhanh chóng thả hắn mà không đưa ra cáo buộc bất lợi nào.
Còn có Jeremy, cậu bé đã bị đưa vào đồn vì tội lấy cắp trò chơi điện tử trong một trung tâm thương mại.
Khi đối chiếu hai bản báo cáo từ cảnh sát, có thể thấy Drake và cậu bé đã ở chung phòng tạm giam trong khoảng mười bốn phút.
Liệu đó có phải là lần đầu tiên họ gặp nhau? Santos tự hỏi.
Anh đột nhiên tin rằng nút thắt của điều bí ẩn nằm ở mười bốn phút ngắn ngủi đó. Có chuyện gì đó đã xãy ra giữa Decker và Jeremy vào tối hôm ấy. Một cuộc trò chuyện? Một thỏa thuận? Một vụ tấn công?
Dù sao cũng là chuyện gì đó đủ quan trọng để thôi thúc một loạt sự kiện dẫn tới việc phát hiện ra hai cái xác ૮ɦếƭ ngập trong vũng máu ba tuần sau đó.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc