Bảy Năm Một Đóa Lan Tiên - Chương 44

Tác giả: Hồ Vân

Thiên Minh mới tỉnh lại, cả ngày đã bận rộn tiếp khách đến thăm, còn Tuệ Anh sau một ngày trải qua chuyện căng thẳng, cũng đã mệt mỏi, nên đến tối, hai người cùng nhau đi nghỉ sớm. Anh đã chuyển sang phòng bệnh riêng cho hai người, nên cô cũng có thể thoải mái nằm chiếc giường bên cạnh, có được một giấc ngủ ngon.
Buổi sáng thức dậy, Tuệ Anh giúp Thiên Minh đánh răng rửa mặt, chờ bác sĩ trực ca đến khám. Bác sĩ tháo băng gạc ra kiểm tra, hài lòng nói tình hình của anh rất tốt, chỉ cần làm thêm một số xét nghiệm, nếu kết quả khả quan, mai có thể xuất viện ra về.
Buổi chiều, Cẩm Tú cùng Andrew, Chi Chi và Hoàng Bá đến thăm. Bốn người vui vẻ nói chuyện về việc mai sắp xếp đón anh ra viện thế nào thì bên ngoài phòng bệnh có tiếng gõ cửa.
Tiếng gõ cộc lốc khô khan, một khắc thì ba người mở cửa đi vào. Là Hoài An, Hải Sơn, đi cùng một người comple áo vest chỉnh trang. Vừa nhìn thấy Thiên Minh ngồi trên giường, bình an vô sự, gương mặt Hoài An liền có chút thất vọng.
Bà ta lạnh lùng nói: “Bố anh biết anh bị tai nạn, không thể tự đến nên bảo tôi đến đây thăm bệnh. Xem ra anh không hề gì, vẫn rất tốt.”
Hải Sơn tiếc nuối nói: “Bị đâm tận hai lần mà vẫn không sao, đúng là may mắn.”
Cẩm Tú tức giận nói: “Mấy người đến đây để thăm bệnh hay để gây sự? Nếu không có ý tốt thì mời đi cho, không tiễn.”
“Chưa gì đã đuổi khách sao?” Hải Sơn nhếch mép nói.
“Tôi cũng không rảnh đến đây thăm bệnh làm gì. Tôi nói thẳng; hôm nay tôi đến đây còn là vì một việc khác. Hôm trước anh nói không muốn tiếp quản công ty Nhậm Phát, là nói thật hay nói chơi? Anh không nghĩ là mình giả vờ bất cần thì bố anh sẽ càng tự nguyện dâng công ty cho anh đấy chứ?” Hoài An nói, hai tay khoác vào nhau, gương mặt cứng ngắc; hầu như chỉ có đôi môi động đậy.
“Bà muốn nói gì thì hãy nói toẹt ra, không thì hai mẹ con bà đi cho, đừng xuất hiện khiến người khác không vui.” Thiên Minh dứt khoát nói.
“Mày nói chuyện với mẹ tao cho cẩn thận.” Hải Sơn gầm gè.
“Nếu anh thật sự nói và làm như một, hôm nay trước mặt luật sư của công ty, anh hãy kí giấy tờ từ chối quyền thừa kế đi. Anh có dám không?” Hoài An nói.
Thiên Minh hai mắt lóe sáng: “Bà đến đây là vì việc này phải không? Là để kiểm tra xem tôi thế nào. Nếu tôi ốm yếu dặt dẹo thì tốt cho mẹ con bà, nếu tôi khỏe mạnh thì mang theo luật sư, vừa khích bác vừa ép tôi ký giấy khước từ phải không?”
Hoài An và Hải Sơn không nói gì, gương mặt để lộ ra chút khó chịu khi nghe người khác đọc vị mình.
“Đã vậy thì sao tôi phải ký? Đúng là tôi không muốn kế thừa Nhậm Phát, nhưng lại càng không muốn cho mẹ con bà được vui sướng. Mà bà lại đã quên rồi, Hải Sơn con bà, hắn ta có tài cán gì, có chắc là không có tôi thì Nhậm Đại Hưng sẽ cho hắn đứng lên cai quản thành quả cả đời của ông ta không?" Thiên Minh nói rồi nhìn vẻ cay đăng trên khuôn mặt Hoài An và sự hậm hực của Hải Sơn, anh nhỏ giọng: "Tôi muốn bà cảm giác được sự lo lắng không yên, sự bồn chồn bất lực mà xưa kia bà đã khiến chúng tôi phải trải qua. Bà và hắn, hai mẹ con bà hãy cùng tự hưởng thụ quả đắng của mình đi.”
Hoài An lúc này không còn kiểm soát được tình hình, hai mắt ánh lên sự căm thù nói: “Đồ con hoang, mày nghĩ mày là ai. Mày nói đúng, tao chỉ tiếc rằng sau tai nạn này, sao mày không giống mẹ của mày khi xưa, sớm ૮ɦếƭ đi đỡ làm khổ người khác.”
Cẩm Tú nghe vậy thì vô cùng tức giận, bà chỉ vừa đứng lên thì một bóng người đã nhanh chóng đi qua chỗ bà, giơ tay giáng một cái tát thật mạnh vào mặt của Hoài An, khiến bà ta loạng choạng lùi về sau hai bước. Ai nấy trong phòng chứng kiến chuyện vừa xảy ra đều vô cùng ngỡ ngàng.
Tuệ Anh đứng đối diện Hoài An, tay cô run lên vì cú tát vừa rồi. Cô nói: “Nếu bà còn chút tự trọng, hãy rời đi ngay. Bà còn ở đây nói bậy, tôi không chắc là có thể giữ mình bình tĩnh được thêm lâu hơn đâu.”
Hoài An ôm lấy má của mình, năm vết ngón tay giờ sưng đỏ hằn trên mặt. Bà ta là đại tiểu thư của nguyên chủ tịch thành phố A, trước nay chưa từng có ai dám động đến dù là một sợi tóc, nói to còn bị bà ta lườm cho phải câm họng. Vậy mà giờ một đứa con gái nhỏ bé lại dám ra tay với bà ta ư?
Bà ta gằn giọng, hai mắt long lên nói: “Con ranh.”, rồi giơ tay định tát trả. Nhưng Tuệ Anh là người học võ, phản xạ của cô nhanh nhẹn và chính xác hơn bà ta nhiều, một tay nhẹ nhàng cũng giữ được tay của bà ta lại.
Hoài An muốn rút tay về mà không được, tức giận hét lên: “Buông ra, đồ khốn.”
Hải Sơn thấy mẹ mình vừa bị đánh vừa bị giữ, liền muốn xông vào thì Hoàng Bá cũng đã tiến lên, nắm lấy vai hắn, khiến hắn ta đau đớn giẫy giũa tại chỗ. Gã luật sư ôm lấy cặp tài liệu, đứng gọn vào góc phòng, căng thẳng không dám thốt lên câu nào.
Tuệ Anh lạnh lùng, ánh mắt cương quyết: “Mấy người mau đi khỏi đây đi, đừng làm phiền chúng tôi nữa.”, rồi hất tay Hoài An ra.
Hoàng Bá cũng buông Hải Sơn đi. Hai người bọn họ căm ghét nhìn Thiên Minh và Tuệ Anh, sau đó đi ra khỏi phòng.
Đứng ở cửa, Hải Sơn nhăn mày nói: “Lần này mày tự lái xe gây ra tai nạn, thật tiếc vì mày vẫn không sao. Liệu mà mau chóng khỏe lại, chuyện giữa hai chúng ta chưa xong đâu.”
Tuệ Anh vẫn đứng trong phòng, hai tay nắm chặt đầy tức giận. Cẩm Tú sau ngỡ ngàng thì liền lại gần, mỉm cười nói: “Con gái, con thật sự rất được. Cho bà ta một bạt tai, xứng đáng lắm. Nếu con không làm, cô cũng sẽ không nhịn.”
Andrew vẫn há hốc mồm ngạc nhiên, do khác biệt ngôn ngữ, chắc hẳn vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Chi Chi nãy giờ đứng quan sát, cũng lại gần nói: “Chị rất cừ. Em hơi thích chị rồi đấy.”, khiến Tuệ Anh có thể bình tĩnh lại mà mỉm cười.
Thiên Minh nhìn Tuệ Anh, hai mắt sáng long lanh, gương mặt hạnh phúc không che giấu niềm tự hào và cảm động.
Cẩm Tú và mọi người ở chơi thêm một lúc rồi ra về, Tuệ Anh theo tiễn bên ngoài hành lang.
Bà cầm tay cô, ân cần nói: “Trưa nay thấy con như vậy, cô yên tâm rồi; cô giao nó cho con. Có con bên cạnh Thiên Minh, cô chẳng phải lo gì nữa cả. Cô về trước đây, hai đứa ở đây nhé.”
Tuệ Anh vào lại trong phòng thì Thiên Minh đã ngồi trên giường bệnh chờ đợi, trên tay là một lọ kem dưỡng da, tay kia chỉ lên giường chỗ cạnh mình, âu yếm gọi: “Em lại đây ngồi cạnh anh, đưa tay đây anh xem.”
Tuệ Anh nghe lời ngồi xuống, giơ bàn tay vẫn đang sưng đỏ cho anh cầm lấy, ân cần bôi một lớp kem, lại cẩn thận nhẹ nhàng xoa cho tan hết, như thế sợ chỉ một chút sẽ làm cô đau.
Anh nói: “Chiều nay em bảo vệ anh, anh vô cùng cảm động. Anh cũng chưa từng thấy em giận dữ như vậy bao giờ, có khó chịu lắm không? Đã hết đau chưa?”, anh nói rồi cúi mình xuống thổi tay cho cô.
“Em không đau, chỉ là em không nhịn được hai người bọn họ. Chẳng trách sao bao năm qua anh không muốn qua lại với nhà họ Nhậm. Bọn họ vốn phải là người thân của anh, mà lại đối xử với anh như thế. Người dưng cũng không thể độc ác đến mức ấy.” Tuệ Anh nói.
Thiên Minh giữ mặt cô, hôn lên trán cô rồi nói: “Em càng giận họ chứng tỏ em càng quan tâm đến anh; anh lại càng thích. Nhưng em không cần để họ vào đầu, họ không đáng để em nghĩ tới. Em chỉ cần luôn vui vẻ thoải mái, nghĩ đến chuyện tích cực vui vẻ là được.”
Tuệ Anh khẽ gật đầu, hái má ửng hồng.
Bác sĩ thăm khám ca tối, thay băng cho Thiên Minh. Vết thương tuy dài nhưng đã liền miệng, chỉ còn sưng đỏ.
Tuệ Anh nhận được điện thoại của mẹ cô gọi đến, nên ra ngoài hành lang nghe máy.
Bà Liên sốt ruột hỏi: “Minh Anh kể với bố mẹ rồi. Bạn trai của con bị tai nạn à? Câu ta đã ổn chưa con? Con ở trong bệnh viện có mệt không?”
“Vâng. Là tai nạn xe, nhưng anh ấy không sao. Mai là được xuất viện rồi ạ.” Tuệ Anh nói.
“Bố con bảo nếu cần gì ở nhà, thì bảo bố mẹ. Con biết năm xưa bố bị tai nạn, đồng nghiệp của bố đến cảm ơn cũng mang đến nhiều thuốc bổ gia truyền, nên bố sẽ biết mua cái gì thì tốt.” Tuệ Liên quan tâm dặn dò.
“Con biết rồi. Nếu cần gì, con sẽ nói. Con cảm ơn bố mẹ.” Tuệ Anh nói.
Thấy cô ra ngoài nói chuyện, Thiên Minh cũng rút điện thoại, gọi cho Hoàng Bá phân phó: “Chiều nay cậu cũng nghe rồi phải không? Có phải cũng thấy vô cùng kì lạ? Cậu hãy đến tìm Bắc Hà, nhờ anh ấy điều tra xem sao.”
Thiên Minh đã có thể tự đi lại thoải mái, đứng nhìn Tuệ Anh đang sắp xếp giường ngủ cho mình. Anh đưa tay giữ lấy tay cô, nói: “Tối nay nằm đây cùng giường với anh. Nằm một mình ở giường bệnh viện, lạnh lẽo, anh không quen, rất khó ngủ.”
Tuệ Anh bất ngờ, hai má liền đỏ bừng, cô nói: “Nhưng giường một chật trội, em sợ lại ᴆụng vào vết thương của anh thì sao?”
“Không sao, em nằm trên tay anh, vết thương trên đầu, sẽ không hề gì. Vả lại, người em nhỏ nhắn, một giường là đủ cho cả hai.” Thiên Minh không cần suy nghĩ, nhanh nhẹn trả lời.
“Nhưng anh...đang bị thương mà.” Tuệ Anh từ chối.
“Nếu không ngủ đủ, mai thức dậy chỉ số không tốt, không được xuất viện thì sao?” Anh trơ tráo nói.
Cuối cùng, Tuệ Anh cũng phải đầu hàng, cẩn thận nép người nằm trên tay Thiên Minh. Nếu có ai bất chợt vào phòng bệnh lúc này, nhìn quang cảnh như vậy, ắt sẽ không tránh khỏi suy nghĩ không trong sáng. Phòng riêng vốn có hai giường đơn rộng rãi, trong đêm tối yên tĩnh ở bệnh viện, không gian sạch sẽ thoáng mát, hai người lại nằm cùng một chiếc giường đơn, ôm ghì lấy nhau.
Máy đo huyết áp và nhịp tim thỉnh thoảng kêu tít một tiếng, nhưng không hề gây khó chịu, còn rất êm tai là đằng khác. Chiếc giường trông có vẻ chật hẹp, nhưng nằm cạnh anh, trên đôi tay vững chắc của anh, Tuệ Anh lại không thấy chật chội, rất vừa vặn ấm cúng là đằng khác.
Thiên Minh vuốt ve mái tóc của cô, nói: “Em biết không, người ta nói trong lúc nhập nhằng sinh tử, người mà ta nghĩ đến nhiều nhất chính là người quan trọng nhất trên đời này. Anh không đến nỗi đứng giữa đường ranh giới như thế, nhưng lúc nửa tỉnh nửa mê, trong đầu anh chỉ có hình dáng của em. Em là người quan trọng nhất với anh trên đời này.”
Tuệ Anh nghe thế thì liền ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn cô đầy tâm tình; cô khẽ nói: “Anh cũng rất quan trọng với em. Lúc em nhận được tin anh ở phòng cấp cứu, em đã vô cùng khẩn trương. Em không còn nghĩ được điều gì khác. Lúc đó em chỉ biết cầu mong anh không sao. Trước nay bạn bè đều bảo em là người điềm tĩnh trầm ổn, không ngờ là chuyện liên quan đến anh, em lại trở nên như thế.”
Thiên Minh vui vẻ ôm cô thêm chặt, khẽ nói: “Bao năm qua chỉ có mẹ và anh, cùng nương tựa nhau mà sống, giờ đã có em, anh thật sự biết thế nào là hoàn thiện, là trọn vẹn. Tuệ Anh, anh yêu em vô cùng.”
Tuệ Anh mỉm cười, hai má đỏ rực nóng hổi: “Em cũng vậy.”
Thiên Minh bỗng thay đổi thái độ, nhìn cô nghiêm túc nói: “Có việc này anh phải hỏi, nghe nói Lan Hạ đã đưa Đình Công về nhà ra mắt bố mẹ cô ấy. Người nhà anh em cũng đã gặp. Bao giờ thì em đưa anh về gặp bố mẹ?”
Tuệ Anh ngượng ngùng nói: “Anh ra viện, khi nào vết thương lành hẳn, rảnh thì chúng ta cùng về nhà em chơi.”
“Được, sau khi cắt chỉ mình sẽ đi luôn. Em nhớ nói cho anh biết bố mẹ thích gì để anh còn chuẩn bị.” Thiên Minh hài lòng nói.
Tuệ Anh ngẩng đầu nhìn anh: “Anh cũng nhớ phải chuẩn bị đồ khi gặp người lớn rồi à?”
Thiên Minh thoải mái tự nhiên trả lời: “Người nhà anh chỉ dạy, anh đương nhiên sẽ rất nhớ.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc