Lan Hạ lăn ghế làm việc của mình, với sang bàn của Tuệ Anh, nhìn trước nhìn sau, thấy không có nhân viên nào để ý, mới khẽ khàng nói: "Này, có việc này mình phải hỏi cậu."
Tuệ Anh mắt không rời màn hình máy tính, vẫn chăm chú làm việc, lơ đễnh hỏi: "Chuyện gì?"
Lan Hạ nói: "Cậu...bị lãnh cảm rồi phải không?"
Tuệ Anh dừng lại, quay sang nhìn bạn mình, nghi ngờ: "Cậu nói vậy tức là sao?"
"Cậu nghĩ mà xem, cậu và Tuấn Đạt bên nhau đã lâu như vậy, mới chia tay được hơn mười hôm, sao không thấy cậu có chút phẫn nộ hay tuyệt vọng gì? Có phải vì quá đau khổ mà trơ lì cảm xúc rồi không? Liệu có phải cậu bị sang chấn tâm lí, sốc quá mà chuyển sang chế độ tự vệ không?" Lan Hạ nhíu mày phân tích.
Tuệ Anh hơi sững người: "Không, chẳng qua là... mình quá bận rộn không có thời gian rảnh, cũng không muốn suy nghĩ lung tung về chuyện đó nữa." Cô quả thật không lấn cấn gì về chuyện của Tuấn Đạt, cũng không hiểu sao mọi người lại thấy chuyện này có gì bất thường.
"Hai người bọn họ, một kẻ phản bội, một kẻ trơchẽn chen ngang, sao có thể không khiến người khác bực tức ghét bỏ chứ? Có phảiai cũng thánh thiện cho qua mọi việc như cậu được đâu? Người không biết lại cứnghĩ cậu chỉ coi anh ta như người thân, thật không có chút cảm giảm haingười từng là một cặp đôi là gì?Đúng là người đàn bà với trái tim thép. Margaret Thatcher chắc cũng chỉ thế này..." Lan Hạ thở dài.
"Thôi đi bà tám, tập trung làm cho xong phần việc đi, hơn tháng nữa là công ty sẽ bắt đầu chiến dịch nước rút rồi. Cậu mà không làm nhanh cho xong, lúc đấy đừng có trách." Tuệ Anh vừa nói vừa hất đầu chỉ về nơi trưởng phòng Đình Công đang ngồi làm việc, có ý đe dọa.
"Mà cậu biết gì chưa? Sắp tới công ty sẽ bố trí thêm nhân sự để hỗ trợ cho phòng của chúng ta đấy." Lan Hạ đột nhiên vô cùng hứng chí, nhìn trước nhìn sau rồi nói tiếp: "Chắc chắn sẽ có thêm dàn trai xinh gái đẹp, lúc đấy, không khí làm việc tự nhiên cũng sẽ thêm phần phấn chấn."
Phía trên hai cô gái bỗng xuất hiện tiếng người húng hắng e hèm, là của trưởng phòng Đình Công, mới đó mà anh ta đã thình lình xuất hiện. Đình Công vốn nổi tiếng là người đòi hỏi cao trong công việc; anh ta vừa đi qua chỗ bọn họ vừa nói: "Đất chật người đông, lúc đấy dàn trai xinh gái đẹp thế nào cũng sẽ chiếm một số vị trí trong phòng này, ắt sẽ có một vài người phải nhường chỗ. Và nếu phòng chúng ta còn làm việc chểnh mảng, tôi hẳn không có khó khăn khi phải lựa chọn một vài người để thay thế."
Lan Hạ nhăn mặt lè lưỡi rồi nhanh chóng đẩy ghế về bàn làm việc của mình, lanh lẹ nói: "Trưởng phòng, anh nói rất đúng, bọn em làm việc ngay đây. Mà trưởng phòng hôm nay mặc thật hợp mốt. Em vừa mới thấy chiếc khăn quàng cổ này trên tạp chí, thế mà đã thấy trưởng phòng diện, thật là đẹp. Đúng là được sáng mắt mà."
Đình Công nghe vậy thì liền nhìn Lan Hạ khác lạ, hai má ánh lên chút màu, nói: "Cô thấy nó đẹp thật ư? Kể ra cô cũng tinh mắt đấy."
"Quá đẹp đi chứ. Đúng là người đẹp mặc gì cũng đẹp." Lan Hạ nói, đưa hai ngón cái lên ra dấu, vẻ mặt thật thà nghiêm túc.
Tuệ Anh mỉm cười lắc đầu nhìn cô ta đang tự tin nháy mắt với mình rồi nhanh chóng quay lại làm việc.
Đến giờ cơm trưa, Lan Hạ vừa nhai nhồm nhoàm vừa châu đầu ngồi cùng đồng nghiệp bên phòng nhân sự, hào hứng nói: "Có thật không? Con trai thứ của tổng giám đốc sẽ tham gia vào ban điều hành tập đoàn Nhậm Phát sao?"
Người đồng nghiệp tên Linh Chi vội giơ ngón tay lên môi, ra dấu cho bọn họ giữ im lặng rồi thì thầm: "Nói khẽ thôi. Tin này tôi vừa nghe được lúc sếp của tôi đứng nói chuyện với giám đốc marketing xong. Chủ tịch vốn muốn Nhậm thiếu gia lập tức tới công ty đi làm ngay, nhưng có vẻ anh ta chưa đồng ý.
Nghe bảo người con trai thứ này tiếng tăm lẫy lừng, khác hẳn với con trưởng của chủ tịch là tổng giám đốc Hải Sơn. Nhưng tôi cũng nghe nhiều lời đồn đại, người con thứ này được nuôi dạy rất nghiêm khắc, lại không ở gần với gia đình họ Nhậm, từ bé đã bôn ba bên ngoài.", lúc này Linh Chi càng rướn người lại gần Lan Hạ và Tuệ Anh hơn, thì thầm gần như không ra hơi: "Tôi còn nghe nói giám đốc Hải Sơn vốn luôn đối đầu với người em trai này, từ trước đến nay bằng mặt mà không bằng lòng, không hiểu giữa bọn họ có uẩn khúc gì."
Lan Hạ liên tục gật đầu, hai mắt mở to hóng hớt; Tuệ Anh bật cười nhìn hai con ngươi tròn vành vạch của cô bạn thân như sắp lồi ra đến nơi để nghe chuyện đàm tiếu.
"Con cả với con thứ, một người lắm tật một người giỏi giang, sắp tới trong công ty chắc chắn sẽ không tránh khỏi gió tanh mưa bão." Linh Chi thở dài nói.
"Cậu hai đó thực sự giỏi vậy sao? Trông cậu ta như thế nào? Khi nào thì cậu ta sẽ đi làm?" Lan Hạ hỏi.
"Nghe nói cậu ta là một tay đầu tư lợi hại, có rất nhiều cổ phần ở các công ty nước ngoài, là một người nhạy bén trong kinh doanh. Cậu hai này từ bé đã tự lập rồi, từ trước đến nay luôn từ chối không muốn tham gia vào việc của công ty nên dù chủ tịch luôn mong muốn cậu ta giúp sức, nhưng thiếu gia nhất quyết ở nước ngoài, không chịu về. Chẳng hiểu sao tự dưng đợt này lại thay đổi, không biết là do đâu.
Nhưng tất cả chỉ là lời đồn, cũng chưa rõ khi nào thì cậu ta sẽ bắt đầu đi làm. Đến lúc đấy, sếp của tôi lại phải đau đầu khi tính toán làm sao để dung hòa được hai người bọn họ." Linh Chi nói, vẻ mặt chịu đựng: "Rồi lại đè lên đầu nhân viên bọn tôi thôi."
"Cậu thật đúng là nhân viên tốt, biết lo nghĩ cho vấn đề của sếp. Sếp cậu mà biết được, sẽ vô cùng cảm động cho xem." Lan Hạ nhanh nhảu nói, khiến Linh Chi gật đầu đồng tình, vẻ mặt lúc này đột nhiên đầy cảm thông và trách nhiệm.
"Nhưng đó là chuyện đao to 乃úa lớn, cũng chẳng liên quan lắm đến phận nhân viên quèn như chúng ta." Lan Hạ thay đổi chủ đề, hồ hởi hỏi: "Thế còn nhân sự mới mà mấy hôm trước cậu nói với tôi, khi nào thì có, khi nào thế?"
"Hì hì, cậu sẽ mừng cho xem. Hôm nay chính là thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Thứ nhất, chiều nay tôi sẽ dẫn nhân viên mới tới bên phòng kế hoạch của cậu, là nhân sự xuất sắc được chính giám đốc phòng tuyển dụng chúng tôi chọn lựa đó." Linh Chi nói.
"Thật ư? Hay vậy sao?" Lan Hạ háo hức gật đầu mong đợi.
"Nhưng đó cũng chưa phải tin hay nhất đâu. Tin tốt thứ hai là, giám đốc nhân sự của tôi vừa thông báo rằng công ty chúng ta đã đạt được thỏa thuận với bên công ty quốc tế truyền thông Vision nổi tiếng rồi. Chủ tịch Nhậm dạo này chơi lớn, lại muốn hình ảnh của tập đoàn phủ sóng ra nước ngoài, nên không ngại bỏ một đống tiền để gọi được công ty có tiếng kia về. Chiều nay bên họ sẽ cử đại diện đến ký hợp đồng. Nghe nói công ty này toàn tài năng trẻ, từ nhân viên đến giám đốc đều là người xuất chúng, lại còn có cả người ngoại quốc."
Linh Chi lật cuốn tạp chí Business Genius trên tay, chỉ vào hình ảnh một người đàn ông mặc vest thanh lịch, gương mặt góc cạnh, đôi mắt tinh anh, vô cùng tuấn tú; cô ta dùng ánh mắt mơ màng, nói: “Đây này, đây chính là giám đốc công ty Vision đó, tên là Hạ Thiên Minh.”
Lan Hạ nghe thấy vậy liền vội vàng đặt đũa xuống, cầm lấy tờ tạp chí, đọc ngấu nghiến.
Sau đó, Lan Hạ ngẩng khuôn mặt mê trai khỏi tờ tạp chí, liền tay gắp một miếng thịt to từ đĩa của Tuệ Anh cho sang đĩa của cô bạn đồng nghiệp rồi che mồm nói nhỏ: "Cậu nhớ nhé, có gì ngon thì hãy nhớ tới chị em. Cậu xem, từ trước đến nay tụi tôi vẫn đối xử với cậu tốt ghê chưa?", nói rồi cô quay sang Tuệ Anh nháy mắt.
Tuệ Anh hiểu ý liền gật đầu phối hợp đưa cốc nước đến cho Linh Chi, mỉm cười thân thiện.
"Đương nhiên đương nhiên, chúng ta là chị em tốt mà", Linh Chi vừa cười hí hửng vừa vui vẻ nói: "Mà các cậu nhớ đăng kí cho buổi đi chơi tập thể của công ty đi nhé. Sắp tới tiến độ dự án có hơi ngặt nghèo, nên phòng nhân sự của tôi cũng phải sớm tính toán thời gian sao cho hợp lí với tất cả các phòng ban liên quan nữa."
"Xong rồi, tôi đã nộp giấy tham dự cho tôi và Tuệ Anh từ hôm qua cơ. Miễn phí mà, không nhanh tay thì thật là uổng." Lan Hạ tự tin nói.
Từ sau bữa cơm trưa, Lan Hạ càng không yên vị, luôn cựa quậy trên ghế, đợi đón đồng nghiệp sắp đến. Do đã biết tính cô ấy, nên Tuệ Anh cũng mặc kệ, tập trung lo việc của mình.
Đang chăm chú làm việc, bỗng có người vỗ vào vai Tuệ Anh; cô giật mình quay đầu thì bắt gặp Thùy Lâm đang mỉm cười rạng rỡ nói: "Xin chào các bạn đồng nghiệp, hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm, rất mong sẽ nhận được sự giúp đỡ của các bạn."
Lan Hạ đang ngồi đối diện bàn làm việc của Tuệ Anh, vội vàng nhổm dậy: "Là cậu? Cậu là nhân viên mới của phòng kế hoạch ư?"
Tuệ Anh vừa bất ngờ vừa vui vẻ khi thấy Thùy Lâm, cô nói: "Vậy thì càng tốt. Mà sao cậu không nói trước với bọn mình là sẽ đi làm ở đây. Cậu xem Lan Hạ nhìn thấy cậu thì thất vọng ghê chưa?" nói rồi chỉ vào khuôn mặt đang u sầu của cô bạn.
"Sao lại vậy, cậu không thích mình làm cùng một chỗ sao?" Thùy Lâm nhìn khuôn mặt sầu não của Lan Hạ, giả vờ thắc mắc.
Lúc này ngoài cửa, người đồng nghiệp bên phòng nhân sự giơ hai ngón tay cái ra dấu với bọn họ, nụ cười chiến thắng nở trên môi. Lan Hạ chán nản nói: "Sao lại thành ra thế này? Linh Chi bảo là sẽ đưa nhân viên điển trai đến cơ mà?"
Tuệ Anh vừa cố nhịn cười trước vẻ mặt của cô ta, vừa nói: "Mình nhớ rằng Linh Chi nói sẽ đưa người đến, nhưng có nói gì về giới tính của người đó thế nào đâu. Cậu ngày nhớ đêm mong, tự mình ăn phải quả dưa bở rồi."
Đúng lúc này, trưởng phòng Đình Công xuất hiện. Lan Hạ những tưởng anh ta sẽ giữ bộ mặt lạnh lùng đầy quyền năng của sếp cũ ra oai với nhân viên mới mà răn đe, ai dè anh ta lại vô cùng lịch sự chào đón Thùy Lâm: "Chào cô, tôi là Đình Công, là trưởng phòng kế hoạch phát triển dự án, rất vui vì có cô về với đội của chúng tôi. Nếu có gì không hiểu, đừng ngại, cô cứ hỏi nhé. Chúng ta cùng giúp đỡ nhau làm việc thật tốt."
Thùy Lâm gật đầu vui vẻ nói: "Cảm ơn anh. Tôi sẽ cố hết sức. Mà anh có chiếc khăn quàng đẹp quá. Có phải đây là hàng mới của hãng Audrey Ng. vừa ra trên tạp chí không?"
"Cô đúng là có thẩm mỹ tốt. Đó là nhãn hàng yêu thích của tôi đấy." Đình Công nói, liếc mắt nhìn Lan Hạ khiến cô ta tự cảm giác chột dạ.
Lan Hạ đợi đến lúc Đình Công quay đi thì liền kéo tay Thùy Lâm lại, nói: "Sao lại có chuyện này? Trưởng phòng Đình Công của chúng ta nổi tiếng khó gần, vả lại, hai người mới gặp nhau, sao anh ta lại dễ tính với cậu như vậy? Tôi ngửi thấy mùi mờ ám ở đây nha."
"Người ta gọi đó là khí chất không thể che lấp đấy bà tám.", Thùy Lâm trả lời: "Người có khí chất như tôi, oanh oanh liệt liệt, ai mà chẳng ngả mũ thán phục.",
Lan Hạ nghe xong liền đặt tay lên trán, giả vờ chóng mặt buồn nôn. Ba người cùng nhau ôm miệng cười.