Đến khi tất cả mọi chuyện tạm thời kết thúc, thời gian đã dần bước vào trung tuần tháng Ba, rốt cuộc mùa đông u ám đã lướt qua khỏi thành phố B, đón ánh nắng đầu xuân tươi đẹp.
Lẽ ra, dựa theo tính toán của Từ Nghi, lúc này đã có thể nghỉ phép. Song có một đợt diễn tập đột xuất làm rối loạn tất cả kế hoạch của anh. Lục Chỉ lựa chọn hai mươi người trong nhóm học viên được đào tạo tham gia phe cánh Lam Quân trong cuộc diễn tập nhảy dù lần này, làm phân đội đặc biệt của Lam Quân tác chiến với Hồng Quân ở sa mạc hơn nửa tháng. Đợt diễn tập kết thúc lại liên tục tổ chức hội nghị tổng kết vài ngày nữa. Cuối cùng đến lúc đơn nghỉ phép của Từ Nghi được Lục Chỉ phê chuẩn thì kỳ nghỉ Thanh Minh ngắn ngày cũng đã sắp qua.
Hôm rời trường, sáng sớm Từ Nghi đã thức dậy, thu dọn hành lý vội vàng ngồi xe rời khỏi Lục Chỉ. Lúc về đến nhà chỉ mới tám giờ sáng, Tống Khả Như và Từ Kiến Hằng vừa mới ăn sáng xong, nghe có người gõ cửa, thấy người bước vào là anh còn hơi kinh hoàng.
“Ăn sáng chưa?” - Tống Khả Như hỏi anh.
“Vẫn chưa ạ.”
Từ Nghi cởi nón xuống treo ở bên cạnh, thoáng liếc nhìn phòng khách, hỏi:
“Điềm Điềm đâu ạ?”
“Còn chưa dậy đâu, tối hôm qua bị chuột rút ngủ không ngon nên sáng nay không gọi nó, để ngủ thêm một lát nữa đi.” - bà lườm con trai một cái - “Nói ra cũng phải trách con, khiến cho mấy ngày qua tâm trạng vợ con không tốt.”
Từ Nghi cúi đầu cười, chẳng hề quan tâm đến việc ăn sáng, liền nói:
“Con đi xem cô ấy.”
Anh cất bước nhẹ nhàng lên lầu, khẽ dùng chân đẩy cửa ra, vốn không định làm ồn đến Chử Điềm đang ngủ, kết quả lại không ngờ nhìn thấy cảnh tượng khiến huyệt thái dương anh đập mãnh liệt. Chử Điềm đã rời giường, rửa mặt xong, đang ngồi trên giường thay quần áo, toàn thân chỉ mặc áo иgự¢ và ҨЦầЛ ŁóŤ.
Lúc Chử Điềm thấy người này còn thoáng sửng sốt, phản ứng lại vội vàng cầm áo che trước иgự¢, mặt đỏ lên nói:
“Anh! Anh đi ra ngoài!”
Giờ phút này trái tim Từ Nghi bỗng nhiên đập rất nhanh, anh ho nhẹ, nói:
“Anh không nhìn có được không?” - nói xong quay người đi - “Xong rồi thì gọi anh.”
Nếu không phải hành động bất tiện, quả thật Chử Điềm muốn cắn anh một cái rồi đá anh đi ra ngoài. Căm phẫn trừng mắt nhìn anh rồi cúi đầu tiếp tục mặc quần áo.
Đưa lưng về phía vợ, nghe phía sau truyền đến âm thanh mặc quần áo sột sột soạt soạt, Từ Nghi chay tịnh hơn nửa năm lòng ít nhiều có chút râm ran. Chờ mãi vẫn không nghe thấy cô gọi anh, Từ Nghi thật sự có chút đứng không yên, quay đầu nhìn lại, phát hiện cô còn đang vất vả ôm bụng mặc quần áo.
Từ Nghi thấy buồn cười, đi đến vỗ tay cô: “Buông ra, để anh mặc cho em”
Chử Điềm ngại ngùng không muốn, có điều sức lực cô làm sao cự lại được Từ Nghi. Anh giữ tay cô, một tay nhẹ nhàng kéo lên, mặc quần vào cho cô, sau đó còn vuốt ve bụng cô. Chử Điềm cảm giác được nên muốn trốn tránh, vừa trốn về phía sau đã bị cánh tay đặt sau thắt lưng ngăn lại.
“Trốn cái gì?” - tiếng nói anh thấp đến mức khàn khàn.
“Liên quan gì đến anh.”
Cô trừng mắt nhìn anh, dáng vẻ ngoài mạnh trong yếu chẳng khác gì hờn dỗi. Từ Nghi thấy vậy liền nóng mắt, lập tức cúi đầu hôn cô, ngậm lấy đầu lưỡi mềm mại từ từ hôn ʍúŧ. Tư thế hôn môi mà ở chính giữa có đứa con hơn bảy tháng này cản trở có chút quái dị, may mà vóc dáng Từ Nghi cao, như vậy cũng có thể cúi người hôn cô, không cần cô quá phí sức.
Sau một nụ hôn kéo dài, hai người đều kiềm nén thở hổn hển Từ Nghi lại càng cảm nhận được cái gọi là tự làm tự chịu, nếu không bận tâm đến bụng Chử Điềm, quả thật anh đã nghĩ ngay lập tức siết cô vào иgự¢.
Dù là người sắp sửa làm mẹ nhưng ít nhiều lòng Chử Điềm vẫn còn có chút ngượng ngùng, cô đẩy anh, bất mãn nói:
“Ngay trước mặt con anh chú ý một chút có được hay không?”
“Được, lần sau chú ý.”
Đôi môi mỏng của Từ Nghi quyến luyến bên cổ cô, anh cất tiếng cam đoan mơ hồ không rõ.
Lần sau, lại là lần sau. Có quỷ mới tin anh.
Ở trong phòng thắm thiết gần một giờ, hai người xuống lầu ăn sáng. Trên bàn ăn, Từ Nghi nói với Chử Điềm hôm nay anh chính thức bắt đầu kỳ nghỉ phép, kết quả Chử Điềm lườm anh một cái rồi tiếp tục ăn bánh bao ngon lành.
Từ Nghi còn tưởng rằng trong lòng cô đang giận anh, nhìn thấy cô ăn đến tay đầy dầu, anh vô cùng ân cần rút khăn giấy lau tay cho cô. Thật ra Chử Điềm đã chẳng còn giận nữa, từ lúc bắt đầu kết hôn đã mong chờ anh nghỉ phép, chờ hơn một năm, chờ mãi đến lúc mang thai năm tháng, hiện tại đừng nói đi chơi, muốn làm bù lễ cưới cũng không được. Nghĩ đến những điều này, tâm trạng Chử Điềm cũng hụt hẫng. Cô lại nhìn Từ Nghi, bây giờ cả người anh như đã dỡ xuống gánh nặng, càng hiện vẻ gió xuân phơi phới. So sánh hai bên, bà bầu Chử Điềm không khỏi có chút ủ rũ.
Vì để cân bằng sự chênh lệch giữa hai người, trong mấy ngày nghỉ phép kế tiếp, Chử Điềm sử dụng hết mức đặc quyền của thai phụ, thay đổi đủ chiêu trò sai bảo Từ Nghi như mấy chuyện ăn cơm, mặc quần áo, xoa Ϧóþ, đi dứng và tán gẫu giải sầu vân vân… Mà Từ Nghi cũng biết vợ mình mang thai, bây giờ hiếm hoi lắm mới có ngày nghỉ, quả thật là dốc hết sức lực ra mà hầu hạ cô, không hề oán thán, cam đoan làm đến mức cô mắng không cãi lại, đánh không đánh trả.
Một đêm, Từ Nghi đang ngủ ngon đột nhiên bị Chử Điềm đánh thức, nói là muốn ăn cháo hải sản mà anh đã từng mua lúc cô bị viêm ruột thừa nằm viện. Nói theo cô là “Muốn ăn vô cùng, muốn ăn đến ngủ không được.” Từ Nghi vừa nghe đã mặc quần áo cầm chìa khóa xe đi xuống lầu, lần mò trong bóng tối đi xuống tầng một, gặp phải mẹ anh đi tiểu ban đêm khiến bà giật cả mình, khó chịu hỏi anh khuya rồi không ngủ định làm gì.
Lúc này Từ Nghi cũng tỉnh táo hẳn, cười với mẹ:
“Con ra ngoài mua đồ.”
Trễ như vậy còn ra ngoài mua đồ, vậy chắc chắn là đi mua đồ ăn cho Điềm Điềm rồi. Tống Khả Như cũng là người từng sinh con, biết bà bầu không chịu được đói liền dặn dò anh đi nhanh về nhanh. Trở về phòng, bà nói chuyện này cho chồng nghe, Từ Kiến Hằng vừa nghe liền cười:
“Trước kia bà luôn chê thằng nhóc này không nghe lời, đó là không có người có thể chế ngự được nó. Bây giờ không phải tốt rồi sao? Cái này kêu là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.”
Tống Khả Như cũng cười:
“Lúc này mới vừa bắt đầu thôi, chờ khi sinh con rồi Từ Nghi mới bị ђàภђ ђạ.”
Từ Kiến Hằng thở dài, vô cùng từ tốn nói:
“Tôi đâu có chê ђàภђ ђạ, chỉ chê sinh một đứa ít thôi.”
Tống Khả Như nguýt ông.
Hai vợ chồng nói một hồi liền nhỏ tiếng lại, không bao lâu thì ngủ mất. Từ Nghi mua cháo hải sản về trở vào phòng vừa nhìn đã thấy Chử Điềm đang nâng hai bắp đùi thon dài trắng nõn buồn chán chờ đợi. Đặt bát cháo xuống, Từ Nghi lập tức kéo chiếc chăn lông đắp cô kín mít.
Chử Điềm vẫn còn đang giãy giụa:
“Nóng!”
Từ Nghi vỗ vào ௱ôЛƓ cô một phát:
“Anh cũng nóng.”
Thoáng cái Chử Điềm đã hiểu được ẩn ý trong lời nói của anh, không dám làm loạn nữa, ấm ức lẩm bẩm:
“Vậy mà là bộ đội Quân giải phóng Nhân dân đấy, chút cám dỗ cũng không chịu được.”
Từ Nghi ôm cô vào иgự¢ hôn một cái, bưng bát cháo đến trước mặt cô. Hai mắt Chử Điềm sáng lên, lấy thìa múc một miếng đưa vào miệng, lập tức cất tiếng hoan hô tận hưởng. Từ Nghi nhìn cô, quả thật có chút dở khóc dở cười.
“Ăn ngon thật hả?”- anh hỏi.
Chử Điềm gật đầu lia lịa:
“Anh có muốn nếm thử không?”
“Em ăn đi, lúc em nằm viện anh đã ăn đủ rồi.”- Từ Nghi cười.
“Lúc đó không phải anh còn nói là mua từ nhà hàng năm sao về à? Đẳng cấp năm sao anh cũng ăn không vô sao?”
“Đồ có ngon đi nữa ăn nhiều cũng phải ngán.”
“Vậy à?” - Chử Điềm liếc nhìn anh dò xét - “Em thì sao? Anh có ngán em không?”
Phụ nữ bởi vì mang thai khiến vóc dáng biến đổi nên luôn rất để ý vấn đề này. Từ Nghi nghe xong, bất ngờ liếc nhìn cô một cái sâu xa rồi cất lời:
“Ăn cũng không ăn được, anh ngán ở đâu chứ?”
Giọng nói trầm thấp tận xương, Chử Điềm nghe mà thấy cả người như có dòng điện chạy qua, không khỏi run lên vài cái. Phản ứng này khiên Từ Nghi vô cùng vui vẻ, gối lên bả vai cô liền bật cười.
Chử Điềm thẹn quá thành giận, trong đêm tối chỉ nghe thấy cô giận dỗi mắng:
“Từ Nghi, anh đáng ghét!”