Trải qua cuộc giận dỗi tối qua, ngày hôm sau lúc tập quân sự rõ ràng Chử Điềm có phần yếu đi, tuy nhiên tâm trạng lại tốt vô cùng, nói như Phùng Kiêu Kiêu là: Vừa nhìn đã biết được đàn ông tưới mát rồi.
Chử Điềm cười tít mắt đáp lại cô:
"Không sai, khí sắc tốt đến mức hoàn toàn chẳng cần trang điểm, tốt đến mức không cần bạn bè." - Khiến Phùng Kiêu Kiêu giận đến mức suýt nhảy đến Ϧóþ cổ cô.
Hiện tại Chử Điềm hoàn toàn quên phứt chuyện thi đấu, trong đầu chỉ mong mau mau kết thúc huấn luyện, cô xin lão Lưu nghỉ hai ngày. Cô đã lên kế hoạch làm gì cả rồi. Xem phim, dạo phố, làm đẹp, hơn nữa là đi chung với chồng. Cô phải hưởng thụ cảm giác hạnh phúc khi mới kết hôn.
Có thể do nóng lòng nên hôm nay lúc huấn luyện đội hình đội ngũ cô có chút tụt lại hẳn so với mọi người, khiến hang ngũ lộn xộn vô cùng. Huấn luyện viên đứng bên cạnh nhìn mà giật giật khóe môi, chỉ tên phê bình cô. Chử Điềm vội vàng tập trung chú ý, nhún vai, đi theo hàng ngũ tiến về phía trước.
Sau khi kết thúc những bài tập cơ bản, huấn luyện viên dẫn cả đội đến sân bắn, bắt đầu huấn luyện môn bắn súng. Đây là bài tập khiến Chử Điềm cực kỳ nhức đầu, sân bãi ướt nhẹp, ngày nào cũng lăn lê bò toài ở đây khiến quần áo dấp dính không thể chịu nổi, hơn nữa cô bắn cũng không tốt. Không riêng gì cô, những đồng nghiệp nữ khác trong tổ cũng chẳng hơn gì. So ra thì tổ của những đồng nghiệp nam thuận lợi hơn nhiều.
Bởi vì khác biệt quá lớn nên bài tập bắn bia chia ra nam nữ huấn luyện riêng, người chịu trách nhiệm của nhóm Chử Điềm là huấn luyện viên sĩ quan cấp hai, trông dáng vẻ rất dễ dụ. Nhưng lúc huấn luyện thì không nể tình chút nào, mấy hôm nay các đồng nghiệp nữ đều kêu than ầm trời.
Sau khi tới sân tập bắn, các đồng nghiệp nam tập trước, mấy cô nàng trong nhóm Chử Điềm xếp hang đứng sau chờ. Trời lác đác mưa, từng giọt lất phất, làm ướt mái tóc, dấp dính trên mặt, Chỉ đừng trong chốc lát, tâm trí của Chử Điềm đã bay tới tận đâu. Lúc cô đang mải nghĩ buổi tối sẽ nầu gì cho Từ Nghi, cánh tay bỗng dung bị ai đó huých một cái.
Là Phùng Kiêu Kiêu.
Chử Điềm nhìn huấn luyện viên đầy cảnh giác, thấy anh ta tập trung chú ý tới người đang tập bắn trước đó, liền lẳng lặng nhích gần tới chỗ Phùng Kiêu Kiêu, nghe cô nàng nói:
“Điềm Điềm, cậu nhìn về hướng hai giờ đi, người đứng đó sao trông quen thế nhỉ?”
Nhìn theo hướng Phùng Kiêu Kiêu chỉ, Chử Điềm nhìn thấy một người đàn ông cao ngất, mặc quần áo mùa hè đang đứng đó. Anh ta nghiêng đầu quan sát sân tập bắn. Mặc dù khồng thấy mặt anh ta, nhưng người đàn ông này gợi cho cô cảm giác rất quen thuộc. Chử Điềm híp mắt lại, sau khi nhận ra người đó là ai, mắt cô bỗng dưng phát sang, quả thật muốn nhảy dựng lên!
Là Từ Nghi! Thảo nào hôm qua anh hỏi cô tập quân sự ở đâu, thì ra đã đợi sẵn ở đây rồi. Nhưng mà anh vào bằng đường nào?
Phùng Kiêu Kiêu hỏi cô với vẻ không dám tin: “Là chồng cậu đó hả?”
Chử Điềm không có tấm trí đâu mà trả lời, bởi vì Từ Nghi đã nhìn về phía cô. Cô hết sức kích động vẫy tay với anh, chân chất giác nhích về trước hai bước, còn chưa thấy anh phản ứng gì, bên cạnh đã vang lên tiếng quát lạnh tanh: “Đứng lại!”
Là huấn luyện viên mặt lạnh đó! Bước chân Chử Điềm khựng lại, thầm nghĩ: Xong rồi, quá đắc ý mà quên bổn phận rồi, quên béng mất bên cạnh còn có một huấn luyện viên!
Quay đầu lại thì thấy Phùng Kiêu Kiêu đang nháy mắt ra hiệu với cô. Chử Điềm hậm hực về hàng, lúng túng gãi đầu rồi lại tiếp tục nhìn Từ Nghi. Cô phát hiện anh đang nhìn mình, nét cười ẩn hiện. Chử Điềm bực mình bĩu môi, lại thấy nụ cười của anh càng thêm rõ nét.
Dù biết cô sẽ nổi cáu nhưng thấy dáng vẻ tủi thân của cô, Từ Nghi quả thật không dằn long nổi. Khẽ cười hai tiếng, chợt có người vỗ lên bả vai anh.
“Ơ, sao cậu lại tới đây?”
Từ Nghi quay đầu lại, trông thấy là người quen cũ thì hai mắt hơi dao động, khóe miệng bất giác nhếch lên:
“Nói thế nào thì đây cũng coi như nhà mẹ đẻ của tôi, sao tôi có thể không đến chứ?”
“Lạ ghê đấy, lâu lắm không gặp cậu rồi.” Anh bạn cũ cười lớn.
Đơn vị chịu trách nhiệm huấn luyện nhân viên mới của công ty Tây Đinh là nơi công tác của Từ Nghi khi anh vừa mới tốt nghiệp trường quân đội, đại đội cảnh vệ trực thuộc cơ quan tổng bộ của quân khu B. Chỗ này nhàn hạ, hằng năm đều châm trà rót nước, chuyển giấy tờ tài liệu cho lãnh đạo. Từ Nghi làm việc ở đây hơn nửa năm đã chịu hết nổi, trực tiếp đệ đơn xin thuyên chuyển đến nơi khác, chính là tiểu đoàn trinh sát thuộc sư đoàn T, tập đoàn quân sự quân khu B.
Sau khi được điều đi, số lần Từ Nghi trở lại có thể đếm trên đầu ngõn tay, chủ yếu là do công việc quá bận, nhưng vẫn giữ liên lạc. Từ Nghi nhìn anh bạn cũ đứng bên cạnh, anh này họ Trương, hai người là học viên cùng lứa tốt nghiệp từ trường quân đội, bây giờ một người chễm chệ ở vị trí đại đội trưởng đại đội cảnh vệ thuộc cơ quan tổng bộ, còn một người vẫn đang mò mẫm lăn lội ở đại đội cấp cơ sở. Đương nhiên có sự chênh lệch, kẻ ngu cũng biết chỗ nào thoải mái an nhàn hơn. Song, Từ Nghi không thấy hối hận là bao.
“Cậu nhìn tôi mãi thế làm gì? Nói đi, rốt cuộc tại sao cậu lại mò đến đây? Chẳng thèm báo tiếng nào, thứ khác tôi không dám nói, tốt xấu gì cũng phải chuẩn bị một thùng rượu đón khách phương xa chứ.” – đại đội trưởng Trương nói.
Từ Nghi cười cười, chỉ về phía sân tập bắn:
“Vợ tôi làm ở công ty Tây Đinh, cô ấy tham gia đợt huấn luyện quân sự này.”
“Gì cơ?” – đại đội Trườn trợn trừng lớn hai mắt – “Thằng nhãi này lấy vợ rồi à? Sao tôi lại không biết thế? Là ai vậy?”
Từ Nghi chỉ Chử Điềm đứng ở phía gần nhất. Sauk hi bị huấn luyện viên quở trách, cô cố gắng giả bộ chăm chú lắng nghe, chăm chú nhìn về phí trước. Dĩ nhiên, cũng có lẽ là giận anh rồi, có ý không them nhìn anh nữa.
Sau khi thấy rõ cô gái đó là ai, đại đội trưởng Trương vỗ đùi một phát:
“Là cô ấy à, Chử Điềm, có phải không nhỉ?”
Từ Nghi hơi bất ngờ.
“Sao thế, nổi tiếng như vậy à?”
Đại đội trưởng Trương cười ha ha:
“Đương nhiên rồi, dáng người quá đẹp, dù chỉ mặc bộ đồ xanh rằn ri cũng đủ làm bao nhiêu người nghiêng ngả.”
Từ Nghi không biết mình có nên cảm thấy tự hào không, nhưng lúc này nhìn thế nào cũng thấy cô vợ của mình thật sự quá nổi bật.
Thấy anh không nói gì, con người già cả đã FA hai mươi bảy năm như đại đội trưởng Trương đây cuối cùng cũng nhận ra bàn luận về vợ bạn trước mặt người khác như vậy hình như không được hay ho cho lắm, nên vội vàng pha trò:
“Thế nào? Lấy vợ có cảm giác gì?”
Từ Nghi cười khẽ.
“Chỉ có thể nói, còn mở mang kiến thức hơn cả cả đọc ‘Binh pháp Tôn Tử.”
“Thằng nhãi này!” – đại đội trưởng Trương lại cười sang sảng, mắt nhìn về phía trước, cảm thấy vui hơn: “Này này, tới trò hay rồi đấy!”
Trò hay ở đây chính là đến lượt tổ nữ ra sân ngắm bắn. Mà cô gái đầu tiên tổ nữ cử ra chính là Chử Điềm.
Chử Điềm nằm sấp trên đệm, đang bỏ đạn tập bắn vào súng. Sau khi điều chỉnh súng ống xong xuôi, cô nằm theo tư thế ngắm bắn.
Thấy vậy, đại đội trưởng Trương tặc lưỡi:
“Điều khác thì không nói, tư thế này xem ra rất đúng chuẩn.”
Từ Nghi không đáp, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Chử Điềm. Theo phương hướng của anh thì không nhìn rõ vẻ mặt của cô. Anh vốn muốn tiến lên trước hai bước, nhưnng sau chốc lát ngẫm nghĩ, anh vẫn nén nhịn.
Chỉ thấy huấn luyện viên ngồi xổm bên cạnh Chử Điềm, lớn tiếng ra lệnh bắn súng. Mọi người trên sân tập bắn đợi chờ tiếng súng vang lên, nhưng Chử Điềm lại rề rà không chịu Ϧóþ cò.
Huấn luyện viên hơi sốt ruột, nhìn sang phía đại đội trưởng và Từ Nghi rồi la Chử Điềm:
“Nghĩ gì thế? Bắn đi!”
Dưới sự thúc giục của huấn luyện viên, Chử Điềm bắn phát súng đầu tiên. Không ngoài dự liệu của mọi người, phát súng này rất tệ, lệch khỏi mục tiêu, hơn nữa còn vọt lên tận chin tầng mây, trên bia không có một cái lỗ nào cả.
Thấy vậy, huần luyện viên sôt ruột cực kỳ. Đại đội trưởng không tùy tiện đến sân huấn luyện, nên anh ta muốn thể hiện một chút, kết quả lại bị một phát súng của Chử Điềm làm hỏng. Anh ta nổi cáu la lên: “Bắn lại!”
Bị anh ta hét inh tai nhức óc, Chử Điềm bất mãn bĩu môi, kèm theo đó còn lừ mắt nhìn Từ Nghi còn đang đứng hóng hớt ở đằng kia. Kết quả thì sao, người đó cười tươi roi rói kìa. Chử Điềm bỗng cảm thấy cực kỳ chán nản, cô rất muốn thể hiện trước mặt mọi người, nhưng đúng là lực bất tong tâm. Quả nhiên, không có gì bất ngờ, phát súng thừ hai lại lệch khỏi mục tiêu.
Huấn luyện viên hoàn toàn câm nín, chờ đợi Chử Điềm bắn chệch phát súng thứ ba, kết quả bất ngờ là cô nàng tự nhiên đứng vụt dậy, nâng súng lên, ‘cạch’, chĩa súng về phía đại đội trưởng Trương và một sĩ quan khác đứng cách đó không xa. Lần này, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, ngoại trừ hai kẻ bị chĩa súng kia.
Đại đội trưởng Trương không nén nổi, bật cười:
“Lão Từ, bà xã nhà cậu thú vị thật đấy.”
“Xem ra hôm nay tôi không nên tới.” – tuy nói vậy, nhưng khóe mắt đuôi mày Từ Nghi đều tràn ngập nét cười. Anh nhìn đại đội trưởng Trương – “Thế nào, nể mặt chứ?”
Đại đội trưởng Trương hiểu ngay lập tức, giả vờ đáng yêu che kín hai mắt: “Tôi làm như không thấy vậy.”
Chính trị viên Từ cười khẽ, bước vào sân rồi tiến thẳng về phía Chử Điềm. Giờ đây, tất cả đều xì xào bàn tán bởi vì tò mò về thân phận của người đàn ông này, chỉ có Phùng Kiêu Kiêu bình tĩnh đứng bên, vì cô đã biết từ lâu rồi.
Từ Nghi đi đến bên Chử Điềm, nụ cười bên khóe môi tươi hơn, anh hỏi cô: “Có bắn nữa không?”
Chử Điềm ra vẻ tủi thân: “Em toàn bắn trượt thôi.”
“Nằm xuống!” – Từ Nghi hất cằm.
Chử Điềm chớp chớp mắt, cực kỳ ngoan ngoãn nằm lại xuống tấm đệm ngắm bắn. Thấy vậy, Từ Nghi quỳ một gối bên cạnh, trước tiên điều chỉnh súng cho cô, tiếp đó cuối người ngắm súng. Sau khi chỉnh đúng ba điểm thẳng hang, anh tránh qua một bên, ổn định súng rồi nhường cò súng cho Chử Điềm. Đợi mãi không thấy cô nhúc nhích, anh nheo mắt lại nhìn cô:
“Còn ngẩn ra đó làm gì?”
Bây giờ tâm trạng của cô chỉ có thể hình dung bằng ba chữ: “Không đỡ được.” Cô kiềm chế xúc động muốn ôm lấy ông chồng này nhà mình một phát, má kề bên báng gỗ của súng, Ϧóþ mạnh cò súng. Bằng cách này, cô bắn ba lần liên tiếp. Sau năm phát súng bắn bia hình người, đạt hai mươi sáu điểm. Thâm chí còn khá hơn vài anh ở tổ nam!
Đám người vây quanh cô để xem đều không ngờ cô còn có thể bắn khá như vậy, những ai thông minh một chút thì liên tưởng đến sự thực rằng Chử Điềm đã có chồng rồi, cũng mang máng đoán ra được. Còn Phùng Kiêu Kiêu thì đã biết tỏng từ lâu không dằn nổi nữa mà kích động, trong đầu chỉ có ý nghĩ là chồng của Điềm Điềm đẹp trai quá thể!
Chử Điềm bò dậy, vẻ đắc ý trên mặt không để đâu cho hết, nhưng miệng thì vẫn không bỏ qua cho người:
“Không phải anh rất vui vẻ khi thấy chuyện như vậy sao?”
Từ Nghi đáp với vẻ mặt nghiêm túc:
“Buổi tối anh vẫn muốn ngủ trên giường.”
“…” – Chử Điềm đỏ mặt – “…Hừ!”
Chử Điềm hớn hở chạy về hang, hoàn toàn ngó lơ mấy lời chọc ghẹo của Phùng Kiêu Kiêu.
Còn huấn luyện viên mặt lạnh lại rối rắm, rốt cuộc anh ta có nên coi hành động của Chử Điềm là gian lận không? Diễn ran gay trước mặt của đại đội trưởng đó! Nghĩ đến đây, anh ta nhìn về phía đại đội trưởng Trương, muốn chưng cầu ý kiến của sếp. Song đại đội trưởng Trương và vị sĩ quan ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ kia đã đi xa rồi.
Bởi vì ‘sự kiện bắn súng’ đó mà quá trình huấn luyện về sau của nhóm Chử Điềm thoải mái hơn nhiều. Có điều, trong cuộc thi bắn súng cuối cùng, thành tích tổ cô không lý tưởng lắm, bị xếp vị trí thứ hai từ dưới lên. Nhưng mấy cô gái trẻ tuổi lại không nhịn được ôm nhau cùng reo hò, huấn luyện viên đứng bên cạnh nhìn mà giật giật khóe môi. Chỉ vì không bị xếp hạng nhất từ dưới lên mà vui sướng đến mức vậy sao?
Ngày kết thúc đợt huấn luyện, cô không cho Từ Nghi đến đón mình. Khi thay xong bộ quần áo bình thường, cô lập tức ngồi xe đến khu chợ gần nhà. Lúc trước cô đã từng tuyên bố với Từ Nghi, để tỏ lòng anh đã kiên nhẫn và "đặc biệt" chỉ điểm giúp cô vượt qua vòng thi bắn súng, cô sẽ xuống bếp làm một bữa đại tiệc cho anh.
Từ Nghi biết rất rõ tài nấu nướng của cô, cho nên hoàn toàn không ôm hi vọng lớn lao với việc này. Nhưng trước nay anh không bao giờ đả kích sự nhiệt tình của người khác nên liền khích lệ cô vài câu. Chử Điềm quá rõ đức hạnh này của anh, vì vậy cô đã sớm tìm sách hướng dẫn nấu ăn trên mạng, mua từng món dựa theo hướng dẫn.
Đương lúc cô đang xách túi lớn túi nhỏ , vật vã lê lết trong khu chợ đông nghìn nghịt, đột nhiên cảm giác được điện thoại vang lên. Chử Điềm không kiên nhẫn thở dài, vội vàng tìm nơi đặt đồ, sau đó lấy điện thoại ra, nhìn thấy một dãy số trong vùng nhưng lại rất lạ.
Bình thường Chử Điềm không nhận điện thoại của người lạ, cho nên cô lập tức nhấn nút từ chối. Tuy nhiên không lâu sau số điện thoại đó lại gọi đến nữa, Chử Điềm do dự rồi nhấn nút nghe.
"Xin chào, xin hỏi chị là ai, tìm tôi có việc gì không?"
Đầu bên kia dường như nghe được tâm trạng cô nghe điện thoại không tốt, nên im lặng một lát mới hỏi:
"Đây là số điện thoại của Chử Điềm phải không?"
Ơ, còn biết tên của cô nữa kìa. Chử Điềm vội vàng trả lời: "Tôi là Chử Điềm, chị là…?"
"Xem ra không gọi nhầm." - Bên kia nói - "Tôi là mẹ Từ Nghi."
Đầu óc Chử Điềm nhanh chóng xoay chuyển, làm rõ quan hệ của cô với bà. Mẹ Từ Nghi, vậy chẳng phải là mẹ chồng của cô sao? Chử Điềm chỉ cảm thấy bên tai vang ầm một tiếng, suýt nữa làm rớt điện thoại di động. Nghe thấy bên kia alo một tiếng, cô lập tức nói vào di động:
"Alo, alo , dì... không, mẹ, là con, con là Chử Điềm."
"Mẹ biết." - Tiếng Tống Khả Như, mẹ của Từ Nghi bình tĩnh nhẹ nhàng - "Không quấy rầy con chứ? Có phải đang bận hay không?"
"Không có ạ. Con đang đi chợ nên hơi ồn."
"Mua thức ăn à?" - Tống Khả Như cười - "Mẹ đang ở gần nhà bọn con, có tiện ra gặp mặt không?"
Lúc Chử Điềm xách đồ đến quán cà phê gần khu nhà, Tống Khả Như đã ngồi đó lâu rồi. Hình như sợ Chử Điềm không tìm thấy mình, bà còn đặc biệt chọn vị trí gần cửa sổ để chỉ nhìn thoáng qua là cô có thể thấy bà ngay.
Tuy nhiên, bởi vì khí chất của Tống Khả Như quá đặc biệt nên từ đằng xa Chử Điềm đã nhận ra bà. Bà lặng yên ngồi đó, không hề nhìn xung quanh, trước mặt chỉ đặt một cốc nước ấm và một quyển sách. Chắc hẳn đó là thói quen của bà, lúc đợi người cũng tranh thủ làm chút việc, không để lãng phí thời gian.
Theo bản năng, Chử Điềm lấy ra một chiếc gương ngắm nghía lại bản thân. Cô vẫn xinh đẹp như thường ngày, chỉ có điều mấy ngày qua huấn luyện quân sự thường bị phơi nắng nên cô nghi ngờ làn da mình không còn trắng trẻo như lúc trước. Hơi chán nản, Chử Điềm vuốt tóc ra sau, cầm lấy đồ từ từ bước vào quán cà phê.
Như có linh cảm, khi Chử Điềm đi đến, vừa lúc Tống Khả Như ngẩng đầu lên. Ánh mắt dừng trên người cô một hồi, khóe môi nhoẻn lên nụ cười ôn hòa. Đóng sách lại, bà vẫy vẫy tay với cô như gặp mặt bạn bè: "Điềm Điềm, ở đây."
Hóa ra còn nhớ được tên cô à. Chử Điềm mừng thầm, vuốt tóc theo bản năng và đi đến.
"Mẹ đợi lâu không?" - Chử Điềm ngồi xuống, để đồ qua một bên.
"Không sao." - Tống Khả Như nói, âm lượng không lớn nhưng mạnh mẽ rõ ràng - "Hôm nay mẹ có một buổi tọa đàm ở trường đại học gần đây, đúng lúc nhớ đến bọn con nên muốn sang thăm. Xem con đầm đìa mồ hôi kìa, đã chạy đến đây hả?"
Chử Điềm le lưỡi cười một tiếng, ngại ngùng gật đầu.
"Có mệt không? Uống nước trước đi."
Tống Khả Như cầm chiếc ấm bạc lên rót nước cho cô. Chử Điềm vội vàng đứng dậy: "Không dám phiền mẹ, cứ để con ạ."
Vừa nói cô vừa vội vàng nhận lấy, tự rót cho mình một cốc nước. Lúc ngẩng đầu lên, cô phát hiện Tống Khả Như đang mỉm cười nhìn cô chằm chú. Chử Điềm lại hơi căng thẳng, vì tránh để mất tự nhiên, cô nói với Tống Khả Như:
"Cà phê Mocha ở đây khá ngon, mẹ muốn uống thử không?"
Tống Khả Như lắc đầu: "Mẹ uống không quen loại đó."
Chử Điềm vốn định gọi một ly, nhưng nghe thấy câu này liền thôi. Tuy cô và Tống Khả Như chỉ gặp nhau có hai lần, mỗi lần bà đều đối xử với cô rất thân thiện, nhưng không biết tại sao Chử Điềm vẫn hơi sợ bà. Có lẽ nguyên nhân có liên quan đến nghề nghiệp của Tống Khả Như. Tống Khả Như là giảng viên đại học được mọi người kính ngưỡng. Mà thành tích học tập của Chử Điềm lại không tốt, nên mới hơi sợ với người làm nghề nhà giáo.
Nhìn kỹ Chử Điềm một hồi, Tống Khả Như nói: "Vừa nãy lúc mẹ gọi con đang làm gì thế? Mua thức ăn à?"
`
"Dạ, con chuẩn bị lát nữa về nhà nấu cơm." - Ánh mắt Chử Điềm sáng lên - "Mẹ cũng đến nhé. Nhưng mà... tài nấu nướng của con không tốt lắm, mẹ đừng chê."
Tống Khả Như cười khẽ: "Không được rồi, mẹ chỉ đến thăm con một chút thôi. Tối nay còn có chút việc, hôm nào con và Từ Nghi về nhà chơi, mẹ sẽ cho con nếm thử tài nấu nướng của mẹ."
"Được ạ." - Chử Điềm nhanh chóng nhận lời, ngập ngừng một chút rồi đỏ mặt bổ sung thêm - "Mẹ."
Tống Khả Như hơi sững sờ, bà uống một hớp nước, trấn định lại: "Điềm Điềm, Từ Nghi về chưa?"
"À, về rồi ạ. Được một tuần rồi." - Nhớ ra gì đó, Chử Điềm nói - "Lúc trước con còn nói với anh ấy về nhà thăm ba mẹ, nhưng anh ấy nói ba mẹ gần đây khá bận, chờ thêm một thời gian nữa..."
Tống Khả Như cau mày lại. Bận cái gì? Rõ ràng là viện cớ. Nhưng bà không vạch trần con trai trước mặt con dâu, chỉ nói: "Khoảng thời gian trước khá bận, hiện tại đã đỡ hơn một chút rồi. Hơn nữa nếu bọn con về nhà, dù có việc mẹ cũng sẽ từ chối."
Chử Điềm cười ngọt ngào: "Cám ơn mẹ."
Hai người lại trò chuyện sang mấy đề tài khác, Chử Điềm dần dần thả lỏng, mà Tống Khả Như cũng buông xuống nỗi thấp thỏm nửa năm qua. Trước khi chúng quyết định kết hôn, bà chỉ gặp được đứa con dâu này hai lần. Lần thứ nhất là trước ngày đăng ký kết hôn, lần thứ hai là một ngày sau hôm lĩnh giấy chứng nhận, sau đó cũng chưa từng gặp lại.
Dĩ nhiên bà cũng rất thông cảm cho Chử Điềm. Thứ nhất, bà nghĩ mẹ Chử Điềm bị bệnh nặng, cô phải ở lại nhà chăm sóc, không rảnh đến thăm vợ chồng bà. Thứ hai, có lẽ là do lần đó cô và Từ Nghi đến nhà gặp phải chuyện không vui, thậm chí có thể nói là vô cùng bết bát. Có lẽ cũng vì điều này nên khiến cô có phần e dè. Còn lại một phần chính là con trai Từ Nghi của bà.
Nghĩ đến đây, Tống Khả Như không nhịn được cười khổ. Đứa con trai này từ nhỏ cũng không quấn quýt gần gũi với vợ chồng họ. Cho đến bây giờ có lẽ ngay cả nhà nó cũng không muốn về.
Tống Khả Như thôi không nghĩ nữa, ngẩng đầu bối rối nhìn Chử Điềm, bà khẽ hỏi:
"Điềm Điềm, mẹ hỏi con một câu nhé." – Bà đắn đo lựa lời - "Con vẫn muốn để Từ Nghi ở lại quân đội vậy sao?"
Bà vừa dứt lời thì nhìn thấy cô gái trước mặt bị sặc ngụm nước vừa mới nhấp môi. Cô ho khan vài tiếng, cất tiếng hỏi ngược lại: "Mẹ nói gì ạ?"