“Nếu như em và anh không vì người còn lại mà làm quá nhiều… thì có lẽ mọi thứ đã khác đi anh nhỉ?”
“Em không tin vào duyên số, nhưng em tin dù là kiếp này, kiếp sau, hay kiếp sau nữa… em vẫn muốn được một lần gả cho anh.”
“Anh này, dù ở đâu đi chăng nữa… Em vẫn luôn ở đây yêu anh như phút ban đầu.”
Em hỏi anh rất nhiều, trách móc anh vì sao phải làm thế? Nhưng rồi em đã thấy anh khóc, đây là lần đầu tiên em thấy người em yêu rơi nước mắt… anh… anh đã trải qua những gì thế này?
Em ước mình có thể hiểu anh nhiều hơn, em ước những lúc nhìn theo bóng lưng của anh… em chạy theo thì tốt biết mấy nhỉ…
Có lẽ em đã thấy được một Trần Tuân với một phiên bản khác hoàn toàn…
“Anh… mình đừng xa nhau nữa được không?”
“Anh… mình đừng cãi nhau nữa được không?”
“Anh này… mình cùng nhau vượt qua được không?”
“Anh đừng chịu đựng một mình nữa được không?”
Đó là tất cả những gì Thanh Nhã nói được trong lúc đó, cuối cùng Trần Tuân cũng đã ôm cô vào lòng. Dù anh không nói gì cả, nhưng Thanh Nhã hiểu anh đã đồng ý rồi…
Một cái ôm mà cô đã phải chờ đợi rất lâu, lâu đến mức Thanh Nhã cũng quên đi bản thân đã từng tổn thương như thế nào… mọi thứ không còn quan trọng nữa rồi… Vì bây giờ Trần Tuân đã không còn khước từ cô nữa rồi…
Sau ngày hôm ấy gần như lúc nào cô cũng ở trong bệnh viện cả. Đôi lúc Trần Tuần bảo: “Em về nhà nghỉ ngơi đi… không cần lúc nào cũng phải ở đây.”
Bố Trần và mẹ Hà cũng muốn thay cô chăm sóc anh, nhưng Thanh Nhã nhất quyết lắc đầu. Cô không muốn bản thân phải bỏ qua bất kỳ một khoảnh khắc nào nữa cả…
Mỗi lần nhìn thấy Trần Tuân chật vật với căn bệnh kia, cô chỉ dám lẳng lặng chạy ra ngoài ôm mặt khóc. Vì cô biết anh không muốn nhìn thấy cô phải khóc vì mình…
Cô rất sợ, sợ cảm giác ngày mai khi tỉnh dậy anh sẽ không còn trên đời này nữa…
Cô rất sợ, sợ anh sẽ cứ như vậy mà bỏ mặc cô…
Sợ đến mức cả đêm cô cũng không dám ngủ. Mỗi lần chìm vào giấc ngủ một chút cô lại mơ thấy Trần Tuân đang vẫy tay chào tạm biệt mình. Nụ cười của anh rất đẹp, rất tươi, cũng rất bình yên… Thanh Nhã không biết mình đã tỉnh dậy bao nhiêu lần, vội vàng kiểm tra nhịp tim của anh. Mỗi lần như thế cô lại không kìm lòng được mà bật khóc…
Một tháng trôi qua rất nhanh, mùa hạ cũng sắp qua rồi…
Đêm hôm nay cũng như thế, cô tỉnh dậy trong giấc mơ kia.. Cả người cứ ngồi bần thần nhìn người con trai đang nằm trên chiếc giường bệnh màu trắng kia. Dạo này anh rất gầy, mỗi ngày càng gầy hơn. Da của anh đã trở nên xanh xao hơn trước rất nhiều… Giá mà bác sĩ có thể làm gì đó nhỉ.
“Em lại khóc à?” Giọng nói của Trần Tuân vang lên.
“Đừng khóc…”
“Anh xin lỗi…”
Thanh Nhã đã cố gắng gạt nước mắt đi, nhưng không biết vì lý do gì mà khi nghe anh nói anh xin lỗi… Cô lại càng đau lòng hơn, cô run rẩy đi lại gần anh.
Thì ra Trần Tuân mỗi đêm đều không hề ngủ, anh biết cô khóc… Anh cái gì cũng biết cả, nhưng vì sao vậy? Anh luôn như thế, lúc nào cũng vậy. Im lặng, không một chút ồn ào…
“Em không thích nghe anh nói xin lỗi đâu. Hứa với em phải cố gắng chiến đấu được không?” Thanh Nhã nắm tay anh, giọng nói của cô gần như không thể cất thành câu rõ ràng.
“Anh nghĩ… là chắc không được rồi. Nhã này nếu có kiếp sau thì tốt nhỉ?” Trần Tuân chậm rãi mở lời, cô thấy anh đang nhìn cô. Trong ánh điện mờ ảo, giọng nói của anh dịu dàng hơn bao giờ hết…
Cô vội lắc đầu nói: “Dù là kiếp này, hay kiếp sau đi chăng nữa. Em vẫn chỉ có một mình anh thôi… đừng bỏ em lại được không. Em rất sợ, gần đây em sợ lắm. Em sợ lỡ mình ngủ quên mất, anh bỏ em đi thì sao? Trần Tuân này em yêu anh đến không biết phải làm sao nữa rồi…”
Tiếng cười khe khẻ của anh vang lên, Trần Tuân dùng bàn tay của anh xoa nhẹ bàn tay của cô. Anh bảo: “Thế bây giờ ngủ được chưa? Ngày mai anh muốn cùng em đi dạo. Sáng mai Nhã đưa anh ra ngoài chơi nhé?”
“Vâng… ngày mai chúng ta sẽ cùng đi dạo.”
Thanh Nhã nhớ rất rõ, năm ấy cô vẫn là cô gái hai mươi lăm tuổi. Còn Trần Tuân vẫn chỉ là chàng trai tuổi hai mươi sáu…
Sáng sơm ngày hôm ấy, Thanh Nhã tỉnh dậy từ rất sớm. Cô nhờ mẹ Hà chuẩn bị cho mình một chiếc váy thật đẹp, hôm nay cô đặc biệt chỉnh trang lại bản thân. Bình thường việc này khiến cô cảm thấy rất mất thời gian, nhưng hôm nay cô muốn bản thân xinh đẹp một chút…
Bố mẹ Trần cũng đến bệnh viện từ rất sớm, khuôn mặt của họ cũng đã tiều tuỵ đi rất nhiều…
Hôm nay chị Cẩm Yên và anh Trương Luân cũng đến…
Mọi người đến rất đông đủ…
Vì bệnh của Trần Tuân không thể đi xa, nên cô và anh chỉ có thể đi dạo ở quanh khuôn viên của bệnh viện. Khi cô vừa bước ra, Trần Tuân đã mỉm cười nhìn cô. Anh bảo: “Nhã hôm nay thật đẹp.”
Lần này em đã không bật khóc, em mỉm cười đáp lại: “Tuân hôm nay cũng rất đẹp…”
Em thấy đôi mắt đỏ hoe của mẹ, thấy cả những nếp nhăn già nua của bố…
Thấy cả Trương Luân và chị đang nhìn chúng ta…
Anh ngồi trên xe lăn, nụ cười của anh vẫn đẹp như thế…
Dọc đường đi anh nói không ngừng: “Lâu rồi mới được ra ngoài thế này…”
“Nhã này em nhìn kìa… phía trước có rất nhiều hoa. Mình lại đó được không?”
“Vâng… chúng ta cùng lại đó xem nhé.”
“Nhã này… em biết không, anh có rất nhiều điều muốn nói với em. Nhưng anh lại không biết nên nói từ đâu nữa.”
“Vậy anh cứ nói từ những gì mà mình muốn nhé… Anh nói gì em cũng thích nghe cả.”
Anh hỏi, em đáp, anh cười, em cũng cười theo anh…
Chúng ta đi một quãng rất dài, lần này anh lại làm nũng với em. Anh bảo: “Nhã này… em cõng anh nhé.”
Em không từ chối, người em yêu bây giờ rất nhẹ…
“Nhã này… em biết không? Ngày em mặc váy cưới thật sự rất đẹp. Nhưng anh tiếc lắm, anh không thể làm chú rể của em được…”
Em lặng đi… Hình như hàng nước mắt đã lăn dài trên mặt của em mất rồi.
“Ngày mà em xuất hiện ở Mỹ, lúc đó anh vui lắm. Anh muốn ôm em một cái, muốn nói là anh nhớ em rất nhiều… nhưng rồi anh lại không thể nói ra. Lần đó anh ích kỷ nên đã không kiềm lòng được mà hôn lên môi em…”
“Lần ấy Nhã cũng cõng anh nhỉ?”
Thanh Nhã cố gắng bình tĩnh đáp lại: “Đó là nụ hôn đầu của em đấy… Anh ςướק rồi thì phải chịu trách nhiệm với em nhé.”
Cô chờ đợi anh trả lời, cũng chờ đợi anh nói yêu cô một lần… Câu nói đó Trần Tuân chưa bao giờ nói cả. Cô có thể cảm nhận được Trần Tuân đang tựa đầu lên vai mình, anh nhỏ giọng bảo: “Cho anh nợ lần này nhé! Nếu kiếp này anh chịu trách nhiệm thì anh tiếc lắm, em đợi anh ở kiếp sau được không?”
“Kiếp sau em cứ ở đó, ở đâu cũng được. Chờ anh đến tìm em được không? Để anh theo đuổi em, làm cho em thật nhiều điều bất ngờ, rồi chúng ta sẽ cùng nhau vào lễ đường được không?”
Cổ họng của Thanh Nhã đã không thể cất thành tiếng, cô muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng các âm thanh phát ra đã không còn rõ ràng nữa rồi…
“Kiếp sau anh sẽ là một người khoẻ mạnh đến tìm em được không?”
Kiếp này mình làm anh em thôi được không? Anh không muốn kiếp này nói lời yêu em đâu…”
“Vì anh tiếc lắm…”
“Nhã này… hứa với anh được không? Phải sống thật tốt, sống thay phần của anh nữa…”
“Nhã này… anh buồn ngủ lắm… anh ngủ nhé.”
“…”
Anh không còn nói gì nữa rồi, bàn tay đang ôm cổ em cũng dần dần buông lỏng. Em vẫn cõng anh ở trên vai, những chiếc lá đung đưa nhẹ trong gió… Bầu trời hôm nay rõ ràng rất đẹp, nhưng trời bỗng nhiên lại đổ mưa mất rồi…
Em vừa cười vừa đáp: “Vâng, vậy kiếp sau anh đến gặp em trước nhé… “
Em nghe thấy tiếng khóc của mẹ, em nghe thấy cả sự vụn vỡ của bố…
Em nghe thấy chị Cẩm Yên bảo: “Nhã à, cậu ấy đã đi rồi…”
Em cũng không biết họ đi theo chúng ta từ bao giờ, ở sau lưng em và anh có rất nhiều người. Có cả bác sĩ nữa, nhưng tất cả vô ích mất rồi…
Em vẫn cõng anh ở trên lưng, cho em cõng anh lần này lâu hơn một chút nhé…
Em chẳng biết nữa, em chẳng nhớ được những gì anh vừa nói… em chỉ biết rằng hôm nay bầu trời đổ mưa, cơn mưa rất nặng hạt…
Anh đi rồi… anh đi thật rồi…
Anh biết em rất sợ mà phải không, em sợ ngày mai không còn anh nữa… Ấy vậy mà bây giờ anh đã đi rồi…. Em biết phải làm sao đây…
Trần Tuân đã đi rồi… anh ấy thực sự đã bỏ mặc tôi rồi…
(…)
Bầu trời ngày hôm đó mưa rất to, trong cơn mưa mờ ảo. Người ta thấy một cô gái mặc trên người một chiếc váy màu trắng, cô ấy rất đẹp… Trên vai cô là một chàng trai gầy gò, cậu ấy cứ im lặng mà để cho cô ấy cõng. Trong tiếng nấc nghẹn ngào, người ta nghe thấy cả một cuộc tình đã vỡ…
Trái tim của cô gái đã vụn vỡ mất rồi…
Mưa nặng hạt… hay là vì mưa đang khóc cho cho em, và anh… anh nhỉ? Bầu trời ngày mưa, dường như đã khép lại mất rồi.
Hoàn văn.