Bầu Trời Ngày Mưa - Chương 19+20

Tác giả: Nhạ Uyển

“Có những chuyện mỗi chúng ta đều không thể biết trước được… đâu là lần cuối cùng.”
“Em đuổi, anh chạy, anh trốn, em tìm, chúng ta cứ như vậy mà bỏ lỡ nhau…”
“Trên đời này luôn tồn tại những hối tiếc, và anh là điều hối tiếc nhất của em.”
Trong những năm tháng miệt mài của tuổi trẻ, em không ngừng tổn thương, không ngừng tự trách bản thân mình. Em cứ nghĩ em là người đơn phương, mà đơn phương thì làm gì có tư cách để lên tiếng anh nhỉ?
Em không thích cảm giác của bản thân lúc này, bất lực, vụn vỡ, và tràn ngập hối tiếc…
Anh sợ bản thân không thể ở bên cạnh em… còn em thì sợ anh bị tổn thương vì chị ấy.
Anh sợ bản thân sẽ trở thành gánh nặng cho em… còn em sợ đến tư cách ở bên cạnh anh như một người em, em cũng không có.
Anh sợ em không được hạnh phúc, sợ em lãng phí thanh xuân… nhưng anh lại không biết rằng thanh xuân của em từ rất lâu rồi… Nó được gọi tắt bằng tên anh.
Thanh Nhã không thể nào quên được những lời của chị Cẩm Yên và anh Trương Luân đã nói. Cô muốn trách họ rất nhiều, nhưng rồi tất cả những lời trách móc của cô đã thay bằng một câu hỏi ngắt quãng: “Anh… ấy… đang ở đâu?”
Chị Cẩm Yên nói anh đang ở trong bệnh viện, hàng ngày phải chiến đấu với căn bệnh quái ác đó…
Không phải em không biết anh bị bệnh, mà là vì em không biết mình phải làm thế nào để ở bên cạnh anh. Để rồi hôm nay từ lời của một người khác… em hỏi thăm về anh… Nghe mà xót xa nhỉ?
Trương Luân bảo: “Bác sĩ nói cậu ấy khó có thể sống qua hết năm nay…”
“Hai người về với nhau đi được không? Đừng xa nhau nữa…”
Đó là tất cả những gì mà Thanh Nhã nghe được năm bản thân hai mươi lăm tuổi. Cô đã khóc rất nhiều, trên đường đến bệnh viện cái thứ chất lỏng đó vẫn không ngừng rơi xuống.
Đã trôi qua rất nhiều năm, từ lúc cô chỉ mới là một thiếu nữ mười bảy tuổi. Chín năm qua, cô và Trần Tuân luôn tránh mặt nhau. Mỗi lần gặp lại thì đều xảy ra mâu thuẫn, lần nào anh cũng lặp đi lặp lại một câu nói: “Làm ơn em hãy sống cuộc đời của em đi.”
Hay: “Anh không cần em làm gì cho anh cả. Em tự lo cho bản thân của mình đi.”
“Anh là anh trai của em…”
Mỗi khi anh nói ra những câu nói đó có phải anh đã đau lòng lắm không? Trần Tuân anh mãi mãi không hiểu được em đang nghĩ gì… và em cũng không bao giờ hiểu được con người của anh.
Sau một năm sáu tháng cô đã gặp lại bố Trần và mẹ Hà. Cả bố và mẹ đều rưng rưng nhìn cô, mẹ là người bật khóc trước. Cô ôm mẹ và vỡ oà theo.
Cô đã tưởng tượng rất nhiều lần gặp lại bố mẹ, gặp lại Trần Tuân… nhưng cô không bao giờ tưởng tượng nổi, mình sẽ gặp lại họ ở bệnh viện.
Bố Trần giọng đã khàn đặc, bố bảo: “Cuối cùng con đã về rồi… về là tốt rồi.”
Lúc đó cả chị Cẩm Yên và anh Trương Luân đều ở đó, cô thấy họ lặng đi. Có lẽ họ rất thương anh, thương rất nhiều nên mới vì anh mà lừa gạt cô… cũng vì thương anh, nên họ mới nói sự thật cho cô biết…
Mọi thứ chẳng còn quan trọng nữa rồi… Sau cánh cửa kia, cô sắp được gặp lại người ấy rồi…
Lần này em sẽ không quay lưng đi nữa…
Bàn tay cô run run, mọi người không ai vào cùng Thanh Nhã cả. Cô hít thở một hơi thật sâu, cuối cùng mới dám đẩy cửa đi vào…
Kìa rồi Trần Tuân đang ngồi bất động nhìn ra cửa kính, ở đó là một bầu trời xanh ngắt. Anh không quay đầu lại, cô chỉ nghe anh nói: “Con muốn ở một mình… bố mẹ ra ngoài đi.”
Thanh Nhã im lặng không đáp, cô đi rất chậm… Trong mắt của cô bây giờ là một chàng trai gầy gò ốm yếu, trên tay anh vô số dây chuyền dịch… mái tóc đen cũng đã không còn nữa. Anh đội trên đầu một chiếc mũ len, hơn một năm trước thôi Trần Tuân còn rất khỏe mạnh… Ấy thế mà hiện tại, trông anh như không còn một chút nhựa sống nào cả.
“Con… muốn ở một mình.” Lần này Trần Tuân mới từ từ quay đầu lại, khoảnh khắc mà anh nhìn thấy cô. Thanh Nhã có thể thấy được sự sững sờ trong ánh mắt của anh… Những tia máu đỏ đã dần dần hiện lên, em biết rằng chỉ một chút nữa thôi là giọt nước mắt kia sẽ rơi xuống thôi phải không anh?
Anh vẫn nhìn em… lần này anh nhìn rất chăm chú.
Dường như anh không tin đó là em thì phải…
Mỗi lần em sẽ là người chủ động lên tiếng, nhưng lần này em không làm điều đó…
Em kiên nhẫn đợi anh mở lời, em quan sát từng hành động của anh. Em thấy anh quay mặt đi hướng khác, giọng nói của anh bắt đầu thay đổi: “Ai cho em vào đây?”
Em ghét sự cứng cáp của anh, ghét cả những lúc anh tỏ ra thờ ơ…
Ghét cả khi anh luôn cho rằng bản thân mình làm đúng…
Em ghét tất cả những gì thuộc về anh…
Và em cũng ghét bản thân của mình nữa…
“Em đi ra ngoài đi… anh không muốn gặp em.”
“Anh đã nói là…” Lần này Thanh Nhã đã không để Trần Tuân nói thành câu, cô lao vào ôm anh rồi trách móc: “Tại sao anh lại nhẫn tâm với em như thế? Tại sao lại phải làm như vậy? Em có cần anh phải làm như thế đâu? Anh có bao giờ nghĩ rằng nếu như một ngày nào đó em biết được sự thật, em sẽ tổn thương thế nào không? Hả Trần Tuân…? Anh trả lời em đi.”
Lần này là Trần Tuân lặng đi, cô có thể cảm nhận được cả cơ thể người cô yêu đang run lên. Thanh Nhã vừa khóc vừa tiếp tục nói: “Anh đã từng nghĩ đến việc nếu một ngày nào đó khi anh ૮ɦếƭ đi. Em vì suy nghĩ dại dột mà sẽ đi theo anh không? Anh có từng nghĩ đến điều đó chưa?”
“Vì sao anh lại nhẫn tâm với em như thế? Anh có bao giờ nghĩ rằng khi biết được sự thật em sẽ tổn thương thế nào chưa?”
“Anh có bao giờ nghĩ rằng nếu như anh không còn trên đời nữa, em biết phải làm sao đây… em biết phải làm gì đây?” Nói đến đây Thanh Nhã đã khóc nghẹn lại. Tất cả những sự uất ức cùng kìm nén của cô cứ như thế mà vỡ oà ra…
“Em sẽ phải sống thế nào đây… em sẽ ૮ɦếƭ mất… em sẽ không chịu được mất… Trần Tuân anh là đồ tồi… tồi lắm.” Cô nghẹn ngào nói, cổ họng của cô đã nghẹn đắng lại rồi…
Trần Tuân vẫn im lặng, cơ thể của anh vẫn run lên như thế. Rồi từ nơi khoé mắt kia cô đã thấy anh khóc…
Khoảnh khắc đó em biết rằng, không phải một mình em là người tổn thương… Bầu trời của em và của anh đều đã bị vụn vỡ mất rồi…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc