Bầu Trời Ngày Mưa - Chương 09+10

Tác giả: Nhạ Uyển

“Họ cười em vì em không giống họ, em nhìn họ vì họ không phải anh.”
“Em không tin vào những điều phú phiếm, cũng không tin trên đời này có những thứ công bằng.”
“Nhưng em tin vào những gì mình đã chọn, trong số đó có bao gồm cả anh.”
Mùa hạ năm em hai mươi hai tuổi, mặc trên người chiếc váy cưới. Em đã nghĩ mình thật may mắn biết bao, không phải vì sẽ được anh chấp nhận. Mà là vì em được một lần gả cho anh…
Bình thường em không thích trang điểm, như thế rất mất thời gian. Một ngày dài với em là không đủ, vì công việc, hay còn vì ở một góc nhỏ nào đó em đã không nhịn được mà nhớ đến anh. Nhưng khi được trang điểm, mang trên mình khuôn mặt diễm lệ em đã nghĩ thật tốt vì lúc em xinh đẹp nhất cũng là lúc có anh đang nhìn em.
Một năm, hai năm, ba năm, bốn năm, hay mười năm…
Lần đầu, lần giữa hay là lần cuối…
Mùa hạ, mùa thu hay là mùa đông…
Ngày đầu, ngày sau, hay ngày cuối cùng…
Hiện tại, tương lai, hay là quá khứ…
Anh vẫn là… tín ngưỡng đẹp nhất trong lòng của em.
Như thế nào gọi là tổn thương một cách sâu sắc? Thanh Nhã căn bản là không bận tâm điều này, trên đời này có rất nhiều câu hỏi và internet là câu trả lời.
Nhưng cô không tìm câu trả lời thông qua internet, vì internet vẫn có lúc sai sự thật. Hay là vì Thanh Nhã đã hiểu rõ, trên đời này làm gì có nếu như…
Lễ cưới vẫn diễn ra như thế, bố mẹ Trần không ngừng xin lỗi cô. Bố Trần cũng vì tức giận mà đã đánh anh một trận, Trần Tuân dường như đã biết trước. Anh không về Mỹ mà đã ngồi đợi sẵn ở nhà.
Em vẫn mặc trên người chiếc váy cưới, anh vẫn thế nhìn em nhưng không động lòng…
Trần Tuân điềm nhiên nói: “Con sẽ không kết hôn với em ấy.”
Trên khuôn mặt của anh đã in rõ năm dấu tay của bố Trần, từ nơi khoé miệng của Trần Tuân đã chảy máu. Mẹ Hà lần này không ngăn bố, mẹ hỏi anh: “Con thật sự không có một chút tình cảm nào với con bé sao?”
Anh nhìn sang cô, ánh mắt anh vẫn như cũ phẳng lặng mà xa cách. Không cần suy nghĩ anh đã đáp: “Có… nhưng là tình anh em.”
Bố Trần tức giận đến đỉnh điểm, bố cuộn tay thành nắm đấm. Thanh Nhã biết bố định làm gì, cô im lặng xoay người đỡ thay anh.
“Con… Con làm gì vậy Nhã? Để bố đánh cho nó một trận.” Bố Trần sững sốt nhìn cô, lời nói của bố cũng trở nên lo lắng.
“Rất đau, anh ấy sẽ không chịu được.” Thanh Nhã mỉm cười nói, nụ cười của rất ngọt, ngọt đến kì lạ.
Thanh Nhã xoay người lại nhìn anh, Trần Tuân cũng đang nhìn cô. Bốn mắt của họ nhìn nhau, Trần Tuân vẫn như cũ không mở lời.
Cô nhỏ giọng nói với bố mẹ Trần: “Con muốn nói chuyện riêng với anh ấy. Bố mẹ về phòng được không?”
Bố mẹ Trần im lặng rồi gật đầu, họ trở về phòng còn không quên để lại cho Trần Tuân một câu nói: “Làm sao thì làm, đừng để bố mẹ phải từ mặt con.”
Thanh Nhã đợi bố mẹ về phòng, cô cũng trở về phòng tân hôn của mình. Thanh Nhã biết anh sẽ đi theo cô…
Phòng tân hôn được bố mẹ cho người bày trí rất cẩn thận, trên giường lớn còn có một hình trái tim được rải bằng hoa hồng đầy rực rỡ. Cô hỏi anh: “Đẹp không anh?”
Trần Tuân đứng ở phía sau cô, anh gọi: “Nhã… em đừng như vậy được không?”
“Anh không yêu em, em cũng đừng yêu anh nữa. Đến lúc em nên sống cuộc đời của mình đi.”
Thanh Nhã vẫn không quay đầu, cô mân mê chiếc nhẫn cưới ở trên tay. Lần này cô hỏi anh: “Anh có bao giờ nghĩ về em không?”
Trần Tuân im lặng không đáp…
Cô vẫn tiếp tục mân mê chiếc nhẫn cưới, rồi từ từ quay đầu lại nhìn anh. Trần Tuân đứng ở cửa, anh hơi cau mày lại.
Năm ấy Thanh Nhã hai mươi hai tuổi, cô từ từ tháo chiếc nhẫn cưới ra. Cũng là lần đầu tiên cô chủ động nắm bàn tay của anh. Cô nở một nụ cười thật tươi, đầy kiêu hãnh nói: “Em đã mặc váy cưới, đã vào lễ đường, đã được đeo nhẫn, xem như em đã một lần được trở thành cô dâu rồi. Bây giờ thì em trả lại nhẫn cho anh, anh đi cầu hôn chị nhé…” Nói đến đây cô hơi ngập ngừng…
“Để cho em có được chị dâu…”
Trong một giây thoáng qua Trần Tuân đã bất động nhìn cô, các tia máu đỏ trong mắt của anh lại hiện lên. Lần này anh không say, nhưng sao anh lại giống như lần trước.
Lần mà em trao anh nụ hôn đầu…
Em không nhớ mình đã nghĩ những gì, cũng không nhớ trái tim đã vụn vỡ như thế nào. Em chỉ nhớ em và anh của ngày hôm ấy, em trả anh nhẫn cưới còn anh thì chúc em ở phía trước một đời bình an…
Thanh Nhã nhìn theo từng bước chân của anh, cứ từng chút một lại càng xa. Em ước anh quay đầu lại một lần… để anh thấy cô gái anh không yêu đang khóc vì anh.
Hôm nay em có chút ghen tỵ với chị ấy, vì chị ấy có cả bầu trời của em mất rồi…
Ngày hôm ấy trời không mưa, nhưng hôm ấy cũng là ngày Thanh Nhã tròn hai mươi ba tuổi.
“Em chúc anh một đời an nhiên.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay