Bầu Trời Ngày Mưa - Chương 05+06

Tác giả: Nhạ Uyển

“Em và anh đều là những kẻ si tình. Em yêu anh, còn anh thì yêu cô ấy.”
“Người ta chỉ khuyên em nên từ bỏ, nhưng họ lại không hỏi em lý do vì sao em lại bắt đầu.”
Năm Thanh Nhã hai mươi mốt tuổi, Trần Tuần hai mươi hai tuổi.
Cũng tròn một năm kể từ ngày hôm ấy, ngày mà cô nhìn thấy được cái gì gọi là thực tế. Bản thân cô cũng không có quyền trách hai người họ, bởi vì họ là một đôi.
Cô miên man nhớ về ngày mà Trần Tuân trở lại Mỹ, trước hôm đó một ngày mẹ Hà có đưa Trần Tuân đến thăm cô. Sao nhỉ, lúc ấy Thanh Nhã chỉ biết bất động nhìn người con trai ở trước mặt mình. Cô nhìn anh thật sâu, người nọ cũng nhìn cô. Anh thay đổi rất nhiều, cũng phải thôi đã ba năm rồi mà.
Mẹ Hà ôm cô rồi trách: “Vì sao được nghỉ một ngày mà lại không về nhà?”
Thanh Nhã lấy đại một lý do: “Con muốn hoàn thành khoá học thật tốt.”
Rồi cũng như mọi lần cô cúi đầu chào anh. Chỉ khác là lần này cô không hỏi anh có khỏe không, cuộc sống của anh thế nào.
Trần Tuân gật đầu rồi hỏi cô: “Vẫn ổn chứ?”
Mẹ Hà lên tiếng nhắc nhở anh: “Con hỏi một câu tử tế thì không được à?”
Thanh Nhã không muốn mẹ trách anh, nên đã vội lắc đầu nói: “Không sao đâu mà mẹ, anh ấy ở nước ngoài lâu. Lối sống của họ cởi mở, nên mẹ đừng để ý.”
Mẹ Hà nhìn cô rồi thở dài nói: “Con cứ như vậy bảo sao nó càng ngày càng không giống ai.”
Cô vẫn an ủi mẹ, cũng phớt lờ đi câu hỏi của anh. Thời gian ba mươi phút trôi qua rất nhanh, cô cúi đầu chào mẹ Hà và Trần Tuân.
Lần này Thanh Nhã đã làm tốt hơn một chút, không còn nhìn anh bằng đôi mắt kỳ vọng nữa rồi…
Cứ thế lại một năm nữa trôi qua… Thanh Nhã cũng học được cách tiết chế được cảm xúc của bản thân. Những lúc sắp bật khóc, cô sẽ cố gắng không khóc.
Đôi lần Thanh Nhã về nhà, cũng đôi lần nghe được giọng nói của Trần Tuân thông qua laptop. Cô sẽ lấy một lý do nào đó, rồi dần dần cũng tránh được việc phải dối diện với anh.
Mùa hè năm nay Thanh Nhã trở về nhà, bố Trần gọi cô vào thư phòng rồi hỏi cô: “Con không còn nhớ ngày trước con đã hứa với bố điều gì không?”
Thanh Nhã hơi cúi đầu, chậm rãi trả lời: “Con nhớ.”
“Nhưng hai năm qua con dường như có rất nhiều thay đổi. Con đang trốn tránh nó đúng không?” Bố Trần rành mạch nói ra suy nghĩ của cô.
“Con xin lỗi.” Thanh Nhã trước đây vốn rất ghét hai từ này, ấy thế mà ở hiện tại chính cô lại là người nói ra.
“Nhã con phải hiểu một điều là con và nó sinh ra là dành cho nhau. Bố mẹ luôn mong muốn cả hai đứa sẽ cùng nhau bước tiếp, nó đã cố chấp còn con cũng như thế. Con nói xem nếu bố và mẹ ૮ɦếƭ đi thì làm sao có thể nhắm mắt đây.” Giọng nói của bố Trần rất buồn, điều này làm cả cơ thể của cô cũng trở nên căng thẳng.
Bố Trần và mẹ Hà là người đã nuôi dưỡng cô, Thanh Nhã làm sao có thể làm họ thất vọng.
“Con sẽ không làm cho bố mẹ phải thất vọng. Con vẫn luôn chờ đợi anh ấy trở về.”
“Con vẫn luôn muốn cùng anh ấy đi đến cuối cùng.”
Nhưng con không biết phải làm thế nào đây…
Thanh Nhã đã quyết định chủ động làm thủ tục để sang Mỹ, đến nơi ấy để gặp người kia.
Cô chủ động xin bố mẹ Trần giữ bị mật cho mình, đại loại muốn tạo bất ngờ cho anh. Bố mẹ đương nhiên là vui vẻ đồng ý.
Thanh Nhã nhìn nơi mà người cô yêu đang sinh sống, cô đi loanh quanh đến những nơi mà anh đã check in thuận tiện mà chụp lại một tấm ảnh.
Em vốn không thích nước Mỹ, cũng không thích những nơi xa hoa. Nhưng vì ở nơi đó có anh, em bất chợt yêu luôn một đất nước.
Đi loanh quanh trời cũng dần tối, Thanh Nhã bắt đầu đứng ở bên ngoài chờ đợi bóng dáng của Trần Tuân tan trường.
Từ xa xa cô đã thấy anh đang đi cùng một vài người bạn, nụ cười ở trên môi vẫn luôn duy trì như thế. Rất đẹp, đẹp như lần đầu họ gặp nhau.
Bất giác Thanh Nhã cứ đi theo anh như vậy, anh và bạn bè đến một quán Bar. Ở đây nhạc rất ôn, người cũng rất đông, Trần Tuân trước đây vốn không thích những nơi như thế này…
Nhìn anh uống rượu, anh hút thuốc, nhìn anh bất cần đời như vậy. Thanh Nhã có chút không thích ứng kịp.
Cô vẫn như trước đây, ở một góc khuất lặng lẽ quan sát anh. Trần Tuân uống rất nhiều, vài năm của trước đây anh từng bảo uống rượu sẽ không tốt cho sức khỏe. Vậy tại sao bây giờ anh lại uống?
Đến khi những người bạn của anh cũng bắt đầu về, từng người từng người một. Trần Tuân vẫn ngồi ở đó, Thanh Nhã không đành lòng bước những bước chân nhỏ về phía của anh.
Trần Tuân vẫn chưa phát giác ra cô, người anh tựa vào ghế. Đôi mắt hơi nhắm hờ.
“Anh… anh đừng uống nữa.” Cô ngập ngừng rồi mới nói thành câu.
Trần Tuần mở đôi mắt đang nhắm hờ ra nhìn cô, thoáng chốc cô thấy được sự ngỡ ngàng trong đôi mắt của anh. Nhưng nó rất nhanh chóng mà biến mất…
“Em… em đến thăm anh.”
Trần Tuần không đáp, anh tiếp tục rót một ly rượu. Thanh Nhã không nhịn được mà đưa tay ra ngăn lại, Trân Tuân nhìn cô. Ánh mắt của anh hiện lên những tia máu đỏ rõ rệt, uống nhiều như thế có lẽ đã say rồi.
“Anh… anh đừng uống nữa. Rượu không tốt cho sức khỏe.”
Lần này Trần Tuân đã lên tiếng, giọng nói của anh hơi khàn. Anh hỏi: “Vậy à?” Không biết từ lúc nào anh đã nắm cổ tay của cô, một lực rất mạnh Trần Tuân kéo cô về phía của anh ấy.
Năm hai mươi mốt tuổi Thanh Nhã mất đi nụ hôn đầu…
Người ấy trong mơ màng đã gọi tên của chị ấy, anh từ từ gục xuống bã vai của cô.
Cô chẳng nhớ nụ hôn đầu đó có cảm giác như thế nào, nhưng cô nhớ rất rõ lần này trái tim của mình đã tổn thương như thế nào.
Em vượt qua nửa vòng trái đất… để nghe anh gọi tên cô ấy…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay