“Mỗi lần trời mưa em đều nghĩ nếu như em không thích anh thì tốt biết mấy.”
“Nếu người ta nói đơn phương là một loại tình cảm ngu ngốc, em không biết mình phải ngu bao nhiêu lần nữa đây?”
Năm Thanh Nhã mười chín tuổi, Trần Tuân hai mươi tuổi.
Một năm nữa lại trôi qua, năm nay Trần Tuân không về nhà. Nghe nói lịch học của anh rất dày hoặc có lẽ Trần Tuân không muốn gặp lại cô.
Thanh Nhã cũng không nhớ được bản thân đã nhấn dãy số điện thoại kia bao nhiêu lần, nhưng cô chưa bao giờ bấm gọi dù một lần.
Có lần mẹ Hà hỏi cô: “Con có giận Tuân không?”
Cô nhìn mẹ rồi lắc đầu, mẹ lại hỏi: “Thật sự không trách nó sao?”
Cô vẫn lắc đầu, mẹ Hà xoa đầu cô. Mẹ cười hiền rồi nói: “Có thể một phần là hai đứa lớn lên cùng nhau, nó luôn xem con là em gái nên chưa chấp nhận được việc sau này cả hai đứa sẽ về một nhà. Nhưng mẹ tin rồi nó sẽ nhận ra sớm thôi, hứa với mẹ hãy kiên nhẫn với nó được không?”
Cô mỉm cười rồi hứa với mẹ: “Vâng, con sẽ kiên nhẫn đến giây phút cuối cùng.”
Những ngày tháng ấy cứ chậm rãi trôi qua, hàng ngày Thanh Nhã đều chăm chỉ luyện tập. Thời gian còn lại thì dành cho việc học, từ nhỏ cô đã được bố Trần đào tạo tất cả những kiến thức liên quan đến kinh tế, ngoại ngữ, gần như quá trình học của cô khác xa bạn bè cùng trang lứa rất nhiều. Ở thời điểm hiện tại cô lại có hứng thú với luật, muốn sau này bản thân có thể trở thành một luật sư. Có ai đó muốn hại anh, cô liền dùng luật để trị họ.
Lúc bé Trần Tuân không ngừng nói với cô rằng: “Sau này khi anh lớn lên, anh sẽ là chỗ dựa cho Nhã được không? Anh sẽ nuôi em cả đời luôn.”
Từng lời nói của người cô chưa từng quên, nhưng chắc người đã quên rồi…
Lần gần nhất cô được nhìn thấy mặt Trần Tuân là khi bố Trần và mẹ Hà gọi video cho anh. Một năm qua anh lại thay đổi hơn rồi, cậu thiếu niên với thân hình thư sinh ngày nào đã không còn. Thông qua màn hình laptop ánh mắt của họ chạm nhau, thái độ của Trần Tuân bình thản đến lạ. Cô không còn đoán được anh đang nghĩ gì nữa rồi.
“Hai đứa nói chuyện với nhau đi. Bố mẹ có việc phải ra ngoài rồi. Còn Tuân con dám tắt máy xem, thì đừng trách bố.” Giọng nói của bố Trần vang lên.
Cho đến lúc bố và mẹ đã ra ngoài, cả cô và anh đều không mở lời.
Trần Tuân đương nhiên cũng không dám tắt máy. Cô hiểu rõ anh rất sợ bố Trần.
“Anh khỏe không?” Đối diện với sự im lặng của người kia, cô đành là người lên tiếng trước.
Trần Tuân nhìn cô, ánh mắt của anh bây giờ xa cách làm sao. Anh đáp: “Cũng bình thường.”
Hai người từng lớn lên bên nhau, ấy thế mà bây giờ lại không biết nên nói gì với người còn lại. Không khí cũng trở nên khó hiểu.
“Năm sau anh về nhà được không? Bố mẹ nhớ anh lắm.” Thanh Nhã nhỏ giọng nói, nhưng vẫn còn một câu ở phía sau nữa… là em cũng nhớ anh nhiều lắm. Chỉ tiếc là câu nói này không được nói ra mà thôi.
Trần Tuân vẫn như thế, anh khoanh tay lại rồi hỏi cô: “Rốt cuộc là em muốn thế nào đây Thanh Nhã. Đáng lẽ ra ngày ấy khi ba mẹ đưa em về, anh không nên chấp nhận em. Rõ ràng anh luôn xem em là em gái của mình, còn em thì thế nào? Em thích anh trai của mình sao?”
Năm cô mười bảy tuổi anh không muốn gặp lại cô.
Năm cô mười tám tuổi anh nói dù bản thân phải trả giá thế nào cũng không bao giờ chấp nhận cô.
Năm cô mười chín tuổi anh hỏi cô: “Em thích anh trai của mình sao?”
“Anh không bao giờ thích em gái của mình. Em đừng đợi anh nữa, yêu một người khác đi.“
“Nhã, anh là anh trai của em.”
Cũng là cô của năm mười chín tuổi vì câu nói của anh mà ốm suốt một tháng trời. Bố mẹ Trần cũng không hiểu vì sao cô lại trở nên suy sụp như thế, chỉ cho rằng vì cô luyện tập quá sức mà sinh bệnh.
Cũng không một ai biết được rằng, đã có một cô gái đứng ở dưới trời mưa rất lâu. Lâu đến mức khi cô ấy trở về nhà đã không còn ý thức được nữa rồi. Cô ấy chỉ nhớ mỗi câu nói của người kia.
“Nhã, anh là anh trai của em.”
Nhưng… Em không muốn làm em gái của anh.