Ban đêm, sau khi yến hội kết thúc hoàng đế còn muốn giữTiêu Vân Hiên lại nói chuyện, vì thế Cung Dư Mặc liền về phủ nghỉ ngơi trước.
“Tê ── ngươi muốn đông ૮ɦếƭ ta a!”
Vừa chợp mắt ngủ một chút, lập tức đã bị thân thể lạnh lẽo tiến vào chăn làm đông lạnh mà tỉnh lại, “Ngươi chưa tắm rửa sạch đã bò lên giường ta a.” Cung Dư Mặc bắt lấy cánh tay duỗi đến trên иgự¢ mình, cũng là lạnh băng, liền trừng mắt nhìn đôi đồng tử nhiễm tiếu ý vô tội kia. Tiêu Vân Hiên cười nói, “Đã tắm rửa sạch sẽ rồi, bệ hạ để ta tắm rửa ở trong cung rồi mới trở về.”
“Tắm rửa trong cung có ích gì, một đường trở về không phải lại thành một thân bụi bặm? Đã tắm rửa ở đó rồi sao không ngủ lại trong cung luôn đi?” Vươn tay sờ sờ khuôn mặt lạnh lẽo vì trở về trong đêm, “Sách, lạnh quá, có muốn ta gọi người mang nước vào cho ngươi tẩy rửa trước hay không?”
“Không cần.” Trong chăn thật ấm, Tiêu Vân Hiên chui vào bên trong một chút, bàn tay được Cung Dư Mặc nắm lấy cảm thấy thực ấm áp, vươn qua hôn một cái lên mặt Cung Dư Mặc, “Dù sao lát nữa sẽ tắm lại.” Dứt lời thân thể liền đè lên, ngậm lấy đôi môi hắn, “Ta vừa rồi đã tẩy rất sạch sẽ.”
“… Tiểu sắc phôi.” Cung Dư Mặc hơi nheo mắt trừng y, lập tức vươn tay ôm lấy đầu Vân Hiên, hai người ly biệt đã lâu, lập tức đốt lên hỏa nhiệt.
“Ngươi muốn làm gì?” Cung Dư Mặc nhìn tư thế này, thừa dịp hôn môi, Tiêu Vân Hiên nằm úp sấp trên người hắn, hai tay chặt chẽ áp hai tay Dư Mặc tại hai bên tai.
Tiêu Vân Hiên hơi nheo mắt, “Vừa rồi ở trong đại điện, ngươi và bạch diện thư sinh kia nhưng thật ra rất thân thiết.” Nói xong cúi đầu cắn cắn xương quai xanh của Cung Dư Mặc, lại sợ làm đau hắn nên không dám thực sự dùng sức, “Ta ám chỉ cho ngươi nhiều như vậy ngươi cũng không để ý đến ta.”
Cung Dư Mặc nghe vậy liền phá lên cười, “Vân Hiên a Vân Hiên, ngươi đừng đoán già đoán non, ngứa… ── nha, cũng không kêu ngươi cắn xuống dưới a!” Nói xong giật giật vai, “Ta còn tưởng rằng… Ngươi sẽ hỏi chuyện Hề Phán trước chứ.” Dứt lời liền cảm giác được Tiêu Vân Hiên ngừng lại động tác, không bao lâu liền xoay người trượt xuống từ trên người hắn, hai người song song nằm ngửa, một tay vẫn nắm tay hắn, “Chuyện Hề Phán … kỳ thực ta đã sớm nghĩ tới, vô luận như thế nào, ngươi đều cần nạp phi…”
“Nhưng Thiều Vương thúc không có.” Cung Dư Mặc nhắc nhở nói.
Tiêu Vân Hiên hung hăng liếc mắt trừng hắn, “Vốn dĩ ban đầu ta rất khó chịu, bất quá trở về thấy Hề Phán không sống trong phòng ngươi, ngươi dù sao cũng… vẫn đang đợi ta. Coi như quên đi… Là Hề Phán luôn suy nghĩ vì người khác, cũng không phải, Hề Phán nàng…” Thấy chính y cũng không hiểu được mình đang nói gì, Cung Dư Mặc sờ sờ đầu y, “Ta chính là sợ ngươi nghĩ những điều loạn thất bát tao này, mới không dám nói sớm cho ngươi.” Nói rồi nghiêng thân ôm người kia vào trong lòng, “Ta cùng Hề Phán cái gì cũng không có, là ta nhờ nàng giúp ta, tạm giữ vị trí Vương phi này mà thôi.”
“Vì sao?”
Cung Dư Mặc cúi đầu nhìn đôi mắt người trong lòng, suy nghĩ hồi lâu mới lắc đầu, “Ta… còn chưa nghĩ muốn nói cho ngươi, chờ đến khi ngươi nên biết, ngươi sẽ biết. Ngươi chỉ cần làm tốt chuyện ta nói với ngươi là được.” Dứt lời hôn lên trán Vân Hiên, “Đã biết chưa? Ta sẽ không phụ ngươi… Đồng dạng, ngươi và ta ở bên nhau, chúng ta sẽ không phải hối hận.”
Tiêu Vân Hiên gật đầu, “Ta cho tới bây giờ không hối hận, tương lai càng sẽ không.” Lại ôm Dư Mặc cùng hôn môi, “Vậy thư sinh kia thì sao? Cũng không thể nói với ta sao?”
“Ha hả, ngươi sao vẫn nhớ thương Tu Phàm này nha?” Cung Dư Mặc điểm điểm mũi y, “Tiểu thố sọt*.”
(*hũ dấm chua nhỏ ^^)
“Ta không nhỏ.” Tiêu Vân Hiên cắn cắn ngón tay hắn, “Ta hiện tại đã là đại tướng quân đại nguyên soái, lại nói tiếp ngươi vốn không lớn hơn ta mấy tháng. Tu Phàm… Tu Phàm kia là người nào? Trước kia cũng chưa thấy qua, là Tân khoa trúng cử lần này sao?”
Cung Dư Mặc gật đầu, “Tân khoa bảng nhãn, Trữ Tu Phàm, tướng mạo đúng là tinh tế khiến ta tức giận, bất quá tính tình thật ra rất phóng khoáng, ta… giữ hắn hữu dụng.”
Tiêu Vân Hiên đột nhiên lặng yên, hồi lâu mới nói, “Ngươi muốn thu nhận hắn làm việc cho mình? Ngươi không phải… còn không thích triều chính hơn cả Thiều Vương gia sao? Sao nghĩ vậy… Ngươi muốn…”
“Hư ──” Cung Dư Mặc cười dài, dùng đầu ngón tay che lại miệng Tiêu Vân Hiên, “Vân Hiên, nhớ kỹ điều ta vừa nói với ngươi, ngươi chỉ cần làm tốt chuyện ta nói, chuyện khác, mặc kệ là chuyện gì đều không hỏi đến, đã biết rồi chứ?”
Vân Hiên nháy mắt mấy cái, khóe môi Cung Dư Mặc tản ra ý cười, đáy mắt lại là một mảnh trong trẻo lạnh lùng, ý tứ là ── chính mình không có được sự tín nhiệm hoàn toàn của hắn.
Đưa ra kết luận này nhiều ít khiến Tiêu Vân Hiên có chút nản lòng, bất quá y cũng biết, chỉ cần theo lời Cung Dư Mặc nói, một ngày nào đó người nọ sẽ hoàn toàn không phòng bị hiện ra ở trước mặt y. Tiêu Vân Hiên, đúng là một người rất kiên trì, không phải sao?
Đem suy nghĩ không vui ném qua một bên, Tiêu Vân Hiên lần thứ hai nằm úp sấp trên người Cung Dư Mặc, tinh tế hôn mặt hắn, “Dư Mặc… Ta rất nhớ ngươi…”
Cung Dư Mặc cười xoay người đem y đặt ở dưới thân, “Ta cũng muốn ngươi… Vân Hiên, Vân Hiên…” Hắn gọi tên y, cánh tay không tự chủ siết càng thêm chặt, “Đừng hoài nghi được không, ngươi ngẫm lại ngươi làm bao nhiêu sự tình, chúng ta mới bên nhau? Ta không có khả năng tùy tiện liền bị người khác bắt cóc mất, không phải sao?”
“Ta cũng chưa ngẫm lại điều này.” Tiêu Vân Hiên xoa khuôn mặt Cung Dư Mặc, “Nhưng chỉ cần nghĩ… Dư Mặc ngươi khiến người chú ý yêu thích như vậy… Ta rất yên tâm về ngươi, nhưng với những người khác… Dư Mặc, làm sao đây, thật muốn khóa chặt ngươi tại bên người ta, mở mắt nhắm mắt đều là ngươi.”
“Sẽ.” Cung Dư Mặc bắt được đôi tay làm loạn trên mặt mình, “Sẽ có một ngày như vậy Vân Hiên, ta cam đoan, đến lúc đó ngươi đừng nói đầy mắt đều là ta nhìn đến phát ngán, là tốt rồi.” Vừa nói vừa hôn bàn tay kia. Trường kỳ huấn luyện, đôi tay kia mang các đốt ngón tay thô to, cũng không mềm mại, hơn nữa còn có vết chai rõ ràng.
Nhưng đây đều là Tiêu Vân Hiên, Tiêu Vân Hiên của hắn.
Người ích kỷ không có khả năng chỉ có một, Tiêu Vân Hiên muốn tìm cách khóa hắn tại bên người, Cung Dư Mặc nghĩ ý nghĩ của chính mình có thể càng điên cuồng hơn.
………….
Lần này Tiêu Vân Hiên đợi trong kinh đô khoảng chừng một tháng, tuy rằng y tấn chức đại tướng quân, thế nhưng biên cương an ổn tạm thời không có quân vụ khẩn cấp, cho nên chỉ nói cuối xuân vào hạ y mới xuất phát đi Nhạn Môn Quan. Trải qua một mùa đông lạnh giá vô cùng, lại tới một mùa xuân hồi phục, phỏng chừng Đột Quyết trải qua một hồi như vậy sẽ lại bắt đầu rục rịch.
Tiêu Vân Hiên đi rồi, Cung Dư Mặc chính thức mời Trữ Tu Phàm qua phủ một lần, không lâu sau Trữ Tu Phàm đến Nội các thăm hỏi các học sĩ, bắt đầu năm mươi năm trầm nổi quan trường của hắn. Rất nhiều năm sau, Trữ thừa tướng đã là lão nhân nhớ lại những năm tháng đi theo Cung Dư Mặc, chỉ than thở, “Liệt Võ đế vốn là đế vương kỳ tài, ta may mắn gặp được, mới biết… cái gì gọi là tài hoa ngút trời, cái gì gọi là… trời cao đất rộng.”
…………
“Chủ tử.” Tần Phong sải bước nhanh chóng tiến đến, “Chủ tử, tin tức tốt.”
“Nga?” Cung Dư Mặc buông sách trong tay, bất tri bất giác lại đã vào thu, “Tin tức tốt gì?”
“Tiêu tướng quân lúc này lại phá được tiến công của Đột Quyết.”
Cung Dư Mặc giương mắt, cũng không để tâm, ” Điều này không phải tin tức rất bình thường sao? Khiến ngươi cao hứng tới vậy?”
Tần Phong sửng sốt, sờ sờ gáy, “Ta cho rằng chủ tử sẽ thật cao hứng.”
“Xích, ” Cung Dư Mặc bỏ lại sách trong tay đứng lên vận động tay chân, “Nếu Vân Hiên ngay cả chút bản lĩnh ấy cũng không có thì tốt rồi, ” nếu không phải bởi vì khắp cả nước chỉ có một Tiêu Vân Hiên có thể lĩnh binh, hắn đã sớm bảo y noi theo Phó Thanh Y, ngoan ngoãn ngồi trong phủ không đi nơi nào rồi, “Bất quá gần đây nhiều lần chiến thắng cũng không thấy có thu hoạch gì lớn… Chỉ sợ không phải dấu hiệu tốt.”
“Vì sao?”
“Đột Quyết lần trước bị Tiêu Hoài Viễn đánh trọng thương nguyên khí, nhưng chúng ta đồng dạng cũng tổn thất thảm trọng, không có thừa thắng xông lên.” Cung Dư Mặc bước đi thong thả, vừa đi vừa nói chuyện, “Nhưng hôm nay bọn họ bắt đầu tổ chức thế tiến công, ta nghĩ, tân khả hãn của Đột Quyết, là đang luyện binh.”
“Luyện binh!?”
Cung Dư Mặc gật đầu, “Ngươi hiểu rõ Đột Quyết chứ?” Thấy Tần Phong suy nghĩ hồi lâu mới lắc đầu, cười nói, “Ngươi ta biết đến Đột Quyết bất quá là trong tài liệu lịch sử từ tiền bối, tập tục, lịch sử, thậm chí hình dạng. Ngươi có nghĩ tới hay không, vô luận là Đại Hi hay tiền triều… Chúng ta luôn khai chiến cùng Đột Quyết, vì cái gì?”
Thấy Tần Phong không trả lời, Cung Dư Mặc nói tiếp, “Ta nghĩ, nguyên nhân có hai. Thứ nhất, bọn họ quá thiếu thốn vật chất, Đột Quyết không bằng Thiên triều ta đất rộng vật nhiều, một mùa thu không thể gieo hạt thêm một mùa đông đại tuyết phong sơn có thể khiến bọn hắn bị hủy diệt, vì thế, bọn họ chỉ có thể đi đánh ςướק, cho dù sợ bọn họ có sống đầy đủ vẫn là muốn ςướק đoạt càng nhiều, như vậy mới có được cảm giác an toàn, mới nghĩ chính mình cùng người nhà sẽ không ૮ɦếƭ. Điểm ấy ta nghĩ ngươi cũng hiểu được.” Tần Phong gật đầu, Dư Mặc dừng một chút tiếp tục nói, “Thứ hai… Ta nghĩ tính tình người Đột Quyết và chúng ta không giống nhau. Bọn họ lớn lên trên lưng ngựa, chiến đấu là một trong những ý nghĩa sinh mệnh của bọn họ, nói cách khác… Nam nhân bọn họ, trừ bỏ chiến tranh, cái gì cũng sẽ không có.”
“Lời chủ tử… có vài phần đạo lý.” Tần Phong gật đầu, lập tức cả kinh nói, “Vậy ý tứ của chủ tử không phải nói… Tiếp theo, Tiêu tướng quân tuy rằng thắng nhiều, thế nhưng cũng không tạo thành tổn thất thực chất với bọn họ, cho nên… khả hãn Đột Quyết là dùng người của Tiêu tướng quân để luyện binh! Đợi bọn hắn hồi phục sức mạnh, sẽ tiến công quy mô!?”
“Đúng.”
“Vậy Tiêu tướng quân không phải rất nguy hiểm?”
“Vân Hiên nguy hiểm gì?”
“Bởi vì khả hãn hắn…”
Cung Dư Mặc cười lạnh một tiếng, “Người Đột Quyết dùng Tiêu Vân Hiên luyện binh, nói cách khác, Vân Hiên chỉ cần thông minh một chút cũng biết đây là cơ hội, cũng dùng người Đột Quyết luyện binh của chính mình chứ?” Nếu Tiêu Vân Hiên là một người ngu ngốc, nghĩ vài lần thắng lợi liền đã thỏa mãn, rồi nghĩ chính mình vô địch thiên hạ, như vậy đợi người Đột Quyết nghỉ ngơi dưỡng sức thời cơ chín muồi, nhất định là lúc bị Gi*t không kịp trở tay… Nhưng nếu Vân Hiên sớm hiểu rõ ý đồ của Đột Quyết, tính toán ý đồ truyền đạt xuống cho người dưới, như vậy đến tột cùng ai được lợi nhiều hơn, còn chưa biết được.
Hắn ở hậu phương cũng có thể phân tích đến những điều này, nói vậy Vân Hiên tại tiền tuyến sẽ càng nhạy bén hơn hắn.
“Vậy… Chủ tử nghĩ Đột Quyết khôi phục đầy đủ khí lực, còn cần bao lâu?” Tần Phong đi theo phía sau Cung Dư Mặc thấp giọng hỏi.
“Khoảng chừng bốn năm đi.” Cung Dư Mặc buông thấp mi mắt, “Cho nên… trong vòng ba năm, kế hoạch của ta phải thực hiện toàn bộ.”