“Cũng không phải ta bắt ngươi phải vì ta mà làm chuyện gì, những thứ ngươi cho ta ta đều rất cảm kích, còn những thứ không cho…”
“Thì sao?”
“Ta sẽ nghĩ biện pháp khiến ngươi cho.”
Hai người đắp cùng một chăn, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Tiêu Vân Hiên tựa như cực kỳ hưng phấn, hăng hái bừng bừng kể rất nhiều chuyện Nhạn Môn Quan. Cung Dư Mặc chui trong chăn, thỉnh thoảng gật đầu đồng ý hoặc hỏi đôi ba câu.
“Được rồi, ngày mai Dư Mặc còn phải vào triều nữa phải không? Chúng ta ngủ thôi.”
Cung Dư Mặc vừa bực mình vừa buồn cười, nói, “Tới giờ ngươi mới nhớ sao?” Thấy Tiêu Vân Hiên có chút tự trách cúi đầu, Cung Dư Mặc cũng không nỡ chọc hắn nữa, vươn bàn tay trắng nõn ra khỏi chăn, sờ sờ mặt hắn, “Không sao đâu, ta đã xin phụ vương miễn cho buổi triều sáng mai. Chúng ta có thể ngủ tới trưa mới rời giường cũng được.”
“Vậy thì tốt.”
Vân Hiên gật đầu, cười cười cúi xuống hôn môi Dư Mặc. Dư Mặc lười biếng nằm yên, cực kỳ tận hưởng sự chủ động của Vân Hiên. Hai người hôn tới hôn lui một hồi lâu mới rời ra, Dư Mặc thấy Vân Hiên mặt đỏ bừng hỏi mình, “Không… không làm tiếp sao?”
Lúc đầu hắn sửng sốt một chút, nhưng lập tức hiểu ra ý của Vân Hiên, thấy bộ dáng quẫn bách của Vân Hiên thật buồn cười, “Không được… Bình thường ta không có sở thích ở trong phòng ngủ của mình làm mấy chuyện này, ở đây không có chuẩn bị gì hết.”
“Cần phải chuẩn bị gì nữa hả?”
“Phốc…” Cung Dư Mặc bật cười, vòng tay ôm cổ Tiêu Vân Hiên hôn một trận thật sâu, sau một lúc lâu mới buông ra, “Mấy thứ cần chuẩn bị nhiều lắm nha.” Thấy đối phương bộ dáng kinh ngạc, liền cười nói, “Đùa ngươi thôi, bất quá ít nhất cũng phải có cao bôi trơn, nếu không sẽ đau lắm.”
“Ta không sợ đau.”
“Sẽ bị thương.”
“Ta cũng không sợ bị thương.”
Thấy bộ dáng Tiêu Vân Hiên tựa như chuẩn bị đứng ra chịu đòn, Cung Dư Mặc lắc đầu, “Vân Hiên.” Hắn ôn nhu gọi tên đối phương, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào mặt đối phương, “Ngư thủy chi hoan vốn là chuyện khiến hai người thoải mái, ngươi bày ra bộ dáng vì nghĩa quên mình như thế, thật mất hứng.”
(ngư thủy chi hoan: cá nước thân mật = chuyện *ba chấm* =)))
Vân Hiên cúi đầu, suy nghĩ một chút, “Vậy thì cần chuẩn bị những gì ngươi cứ nói, ngày mai ta đi chuẩn bị.”
“Chuẩn bị? Ngươi biết phải mua ở đâu? Chuẩn bị những gì sao?” Dư Mặc tựa lên đầu giường, quan sát Tiêu Vân Hiên, đuôi mày hơi nhếch lên, phong tình vô hạn.
Tiêu Vân Hiên lắc đầu, chồm tới nằm đè lên người Cung Dư Mặc, “Thế ngươi chuẩn bị đi… Dư Mặc, mấy chuyện này ta không hiểu nhiều, ta…”
“Không hiểu nhiều?” Dư Mặc kéo chăn đắp lại cho cả hai, sau đó chơi đùa với tóc của Vân Hiên, “Ta nghe nói trong quân doanh thịnh hành nam phong lắm mà, binh lính giúp đỡ nhau ‘giải quyết’ cũng không phải chuyện lạ gì, sao ngươi lại không biết?”
“Mấy chuyện này ta có nghe qua.” Vân Hiên cười, “Nhưng Dư Mặc à… Ta tốt xấu gì cũng là một tướng quân, trong quân doanh cũng có quân kỹ* …” Những chuyện này, Vân Hiên nghĩ cứ thẳng thắng nói ra với Dư Mặc thì hơn.
(*) quân kỹ: kỹ nữ đến quân doanh phục vụ cho các tướng lĩnh. Ai nha, làm tướng đúng là có lợi =)))
“Cũng đúng… Nếu ngươi muốn thì cũng không cần phải tìm đến nam nhân.” Cung Dư Mặc gật đầu, đôi đồng tử nâu nhạt chợt lóe lên, suy nghĩ gì đó rồi nói, “Trước đây không tìm nam nhân, sau này cũng không cho tìm, mai mốt về lại Nhạn Môn Quan chỉ cho phép tìm quân kỹ. À, lần này ta cũng đến, vậy nhân lúc đó ngươi mang ta đi nhìn thử, ta tuyển một người nhìn đẹp mắt chút cho ngươi, sau này chỉ cho ngươi tìm một người thôi.” Tiêu Vân Hiên dù sao cũng là nam tử trưởng thành, hai người bọn họ gần nhau thì ít xa nhau thì nhiều, mà Dụς ∀ọηg thì có những lúc cần phải phát tiết. Thay vì để Vân Hiên ra ngoài tìm người, chi bằng tuyển một người hắn nhìn thuận mắt chút, nếu không có thể chọn ở kinh thành mang theo cũng được…
Trong lúc Cung Dư Mặc còn đang suy nghĩ, Tiêu Vân Hiên vốn dựa trong lòng hắn ngẩng người lên, chăm chú nhìn hắn, lắc đầu, “Sẽ không đâu, sau này ta sẽ không tìm ai cả.” Sau đó lại tiếp tục nằm úp sấp, vòng tay ôm lấy eo hắn, “Trừ ngươi ra, ta sẽ không tìm bất cứ ai hết.”
“Ha hả, ngươi định thủ thân vì ta?”
Tiêu Vân Hiên lắc đầu, suy nghĩ một chút, “Tình là như thế…”
“Ha hả, Vân Hiên a Vân Hiên, lúc thì ăn nói vụng về, lúc lại nói ngọt đến ૮ɦếƭ người.” Cung Dư Mặc cười, cầm lấy cằm Vân Hiên lắc nhẹ qua lại, “Ngươi nói mấy lời này khiến ta sau này có đi đâu ‘tìm vui’ cũng cảm thấy lương tâm bất an.”
“…Lương tâm bất an… vậy không tìm càng tốt.” Tiêu Vân Hiên nhỏ giọng nói, “Cũng không phải ta bắt ngươi phải vì ta mà làm chuyện gì, những thứ ngươi cho ta ta đều rất cảm kích, còn những thứ không cho…”
“Thì sao?”
“Ta sẽ nghĩ biện pháp khiến ngươi cho.” Vừa nói vừa nhào tới cắn loạn trên môi Cung Dư Mặc.
Hai người náo loạn một trận, Cung Dư Mặc đột nhiên nghĩ tới gì đó, đẩy Tiêu Vân Hiên ra, đứng dậy đến bên ngăn tủ tìm kiếm đông tây, lúc trở lại giường trong tay cầm theo một hộp gốm nhỏ bằng sứ cực kỳ tinh xảo.
“Đây là gì?” Vân Hiên cầm lấy xem xét, “Thơm quá.”
“Tháng trước Khởi Nguyệt nói bị dị ứng, ta bảo thái y viện cấp cho mấy hộp thuốc mỡ, nàng ấy bảo dùng hiệu quả rất tốt, cái này còn dư lại chưa kịp đem tặng.” Cung Dư Mặc cười cười tựa vào vai Vân Hiên, “Hương hoa quế đó, ta nghĩ nếu bôi vào sẽ cảm thấy thoải mái.”
Vừa nghe liền hiểu được Khởi Nguyệt không phải tên của hoàng hoa khuê nữ nhà vị đại thần đoan chính nào rồi, chỉ sợ là hồng bài của gánh hát nào đó. Tiêu Vân Hiên cầm thuốc mỡ mà dở khóc dở cười, Cung Dư Mặc phả khí vào tai Vân Hiên, thanh âm tựa như hương khí của thuốc cao, cực kỳ nhẹ nhàng, “Muốn dùng hay không, tùy ngươi quyết định.”
Vân Hiên quẹt thử một ít, ngón cái và ngón trỏ xoa xoa vào nhau, đưa lên mũi ngửi, cười nói, “Cao này được mài nhuyễn mịn kỹ càng, nhị điện hạ thật là có lòng thương người.”
Cưng Dư Mặc ôm cô Vân Hiên hôn tới, “Sao lại nghe mùi dấm chua vậy ta?”
Ống tay áo phất một cái, gió phát ra thổi tắt ánh nến duy nhất, cả gian phòng đột nhiên tối sầm lại.
Cung Dư Mặc luồn tay vào trong tiết y của Tiêu Vân Hiên, bắt đầu công cuộc phá bỏ vật cản, môi hôn từ mi tâm trượt xuống chớp mũi, lướt qua môi, dọc theo cằm đi xuống cổ, hàm răng nhẹ nhàng cắn cắn hầu kết, lúc cảm giác được đối phương ngọ nguậy mới dừng lại, “Sao vậy?”
“Ngươi… ngươi đừng cắn…” Tiêu Vân Hiên đưa tay sờ sờ cổ mình, “Cảm giác là lạ.”
Dư Mặc cười, lần này cúi xuống cắn lỗ tai Tiêu Vân Hiên, “Ngươi nói không cắn ta càng muốn cắn.” Tiếp theo giọng điệu lại như dỗ dành, “Đừng ngốc ra giống như khúc gỗ vậy, giúp ta ૮ởเ φµầɳ áo nữa, cứ thả lỏng người, đừng sợ.”
Vân Hiên “Ừ” một tiếng, sau đó bắt đầu ϲởí áօ Cung Dư Mặc, bên tai nóng hừng hực khiến hắn nhịn không được muốn rụt cổ lại, cảm giác Cung Dư Mặc đang liếm sau tai hắn, cả người ngứa ngứa tê dại, tiếp đó Cung Dư Mặc cắn mạnh vành tai hắn, khiến thân thể hắn không tự chủ được run rẩy.
Chờ Cung Dư Mặc cuối cùng tựa như trẻ nhỏ chơi xong ngẩng đầu nhìn hắn, hai mắt hắn cũng đã thích ứng với bóng tối trong phòng, loáng thoáng có thể thấy được đôi mắt ôn nhu trong suốt như nước hồ thu của đối phương. Vân Hiên hai tay ôm lấy mặt Cung Dư Mặc, nhắm mắt cùng hắn trao đổi nụ hôn. Đầu lưỡi dây dưa, chậm rãi mà ôn nhu triền miên. Cung Dư Mặc cuốn lấy đầu lưỡi của Vân Hiên, hàm răng có chút bén nhọn nhẹ nhàng cọ sát. Tiêu Vân Hiên nghĩ mình đang bị ngậm lấy, tiếp theo đầu lưỡi lại bị đẩy về, Cung Dư Mặc hôn sâu vào khoang miệng hắn, chỗ thân thể dính sát vào nhau tựa như muốn bốc cháy, hừng hực phát nhiệt.
Lúc Tiêu Vân Hiên phục hồi lại tinh thần, Cung Dư Mặc đang hôn xương quai xanh của hắn, môi nhẹ nhàng cắn gặm, ngón tay vuốt ve vết thương đáng sợ trên người hắn, tựa như đang cố sức kìm nén tâm tình nào đó, “Tiêu Vân Hiên… Trên người ngươi nếu xuất hiện thêm vết thương nào như vầy nữa thì đừng trở về gặp ta.” Sau đó Cung Dư Mặc dùng môi hôn vết sẹo, tựa như muốn an ủi hắn, đôi môi mang theo thương tiếc mà ôn nhu.
“Ừ… ta biết. Vân Hiên áp tay vào mặt Cung Dư Mặc, “Ta đã biết.” Ta bị thương ngươi sẽ đau lòng, ngươi đau lòng ta sẽ khổ sở… Bởi vậy càng muốn đem người kia đặt vào trong lòng, yêu thương gấp bội, từ nay về sau, mỗi vết thương đều khiến cả hai người đau xót.
Lúc Cung Dư Mặc hôn xuôi theo vết thương xuống dưới bụng, rõ ràng nghe được hô hấp của Tiêu Vân Hiên nặng hơn, ngẩng đầu thấy đôi mắt đối phương gần như bị Dụς ∀ọηg làm cho mơ hồ liền nảy sinh ý trêu cợt, một tay vuốt ve quanh rốn khiến Tiêu Vân Hiên nhịn không được vặn vẹo vòng eo, một tay vuốt ve phần trong bắp đùi, sờ sờ véo véo.
“Dư Mặc… Dư Mặc ngươi… ta… đừng… đừng trêu ta nữa…”
Cung Dư Mặc nhìn phần chính giữa của đối phương bị mình bỏ qua đang ngẩng cao đầu, cười hắc hắc, “Sao lại bảo ta đừng trêu ngươi? Ngay từ đầu ta đã không dự định đùa với ngươi a.” Vừa nói vừa nâng chân Vân Hiên lên, khiến hậu huyệt phía sau lộ ra giữa không trung, “Ta còn chưa từng đối với ai chăm chú như với ngươi.” Mở hộp thuốc mỡ, quệt ra một ít bôi vào.
Tuy rằng đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi ngón tay Dư Mặc tiến vào trong cơ thể, Tiêu Vân Hiên vẫn khẩn trương đến nín thở. Cung Dư Mặc một mặt nhẹ nhàng vỗ ௱ôЛƓ Vân Hiên một cái, một mặt vẫn tiếp tục linh hoạt chuyển động ngón tay, “Thả lỏng người đi Vân Hiên…” Nói xong tiến lên hôn hắn, “Ta có bao giờ tổn thương ngươi chưa?”
Tiêu Vân Hiên lăng lăng nhìn Cung Dư Mặc nửa ngày, sau đó lắc đầu, thuận theo hắn thả lỏng người, hít vào thở ra, nỗ lực thả lỏng người. Hiện tại người ôm hắn chính là Cung Dư Mặc, là Cung Dư Mặc mà hắn phải chờ đợi rất lâu mới có được, là Cung Dư Mặc mà đối xử với bất cứ ai cũng ôn nhu lại lãnh đạm hờ hững, nhưng nguyện ý vì hắn làm bày ra tất cả tâm tình.
Cảm giác được ngón tay ra vào dễ dàng hơn, Cung Dư Mặc thêm một ít thuốc mỡ nữa, tay còn lại thì bắt đầu trấn an phần phía trước nãy giờ vẫn bị vắng vẻ. Cung Dư Mặc tuy rằng cũng có tập võ, nhưng ngón tay hầu như không có vết chai, năm ngón mềm mại thon dài lại hữu lực, phân thân của đối phương trong tay hắn bắt đầu chảy ra dịch thể, dính vào tay hắn.
Ngón tay chỗ hậu huyệt vẫn đang nỗ lực mở rộng, nhưng động tác Cung Dư Mặc cũng không kịch liệt mà rất ôn nhu, thế nên ngoại trừ cảm giác bên trong có dị vật xâm nhập, Vân Hiên cũng không thấy khó chịu gì, thậm chí bàn tay đang chăm sóc phía trước còn mang đến cho hắn cảm giác thoải mái cực kỳ. Thân thể Tiêu Vân Hiên có chút run lên, đưa tay ôm lấy Cung Dư Mặc.
Bàn tay vuốt ve sau lưng khiến Cung Dư Mặc cảm giác như đang bị khiêu khích, nghĩ hẳn là mở rộng cũng đủ rồi, hắn liền nâng chân Tiêu Vân Hiên lên, đem phân thân đã trướng to đặt ngay hậu huyệt. Không hiểu hắn cương từ lúc nào, đến lúc Tiêu Vân Hiên phát hiện thì phân thân Cung Dư Mặc đã đứng thẳng. Đều là nam nhân, Vân Hiên hiển nhiên hiểu được sau khi cương lên nếu không được trấn an sẽ rất khó chịu. Mà nam nhân trước mắt này, nhị hoàng tử thân phận cao quý dung mạo vô song, nhưng lại nguyện ý vì hắn mà chịu đựng cho đến lúc hắn chuẩn bị xong. Tiêu Vân Hiên đưa tay ôm lấy vai Cung Dư Mặc, tự nâng lên hai chân vòng lấy eo Cung Dư Mặc để Cung Dư Mặc dễ dàng hành động hơn.
Bởi thế Vân Hiên vẫn nói, bản tính của Cung Dư Mặc luôn là ôn nhu mà nhân từ.