Bất Phụ Như Lai Bất Phụ Khanh - Chương 01

Tác giả: Song Tử Tinh Không

Đại Hàn năm ấy, Cung Dư Mặc bị mẫu phi kéo từ trong chăn ra, rồi được bao bọc thật kỹ đến nỗi chỉ lộ ra một đôi đồng tử nâu nhạt, trong suốt sáng ngời như ngọc lưu ly, lười biếng chớp chớp.
“Tiểu nhi tử của ta, Cung Dư Mặc.” Bàn tay nhỏ bé được phụ vương cầm lên đưa đến người trước mặt. Dư Mặc dụi dụi mắt thấy được thân hình cao lớn của người nọ. Nó ngửa đầu, có lẽ là vì ngược sáng nên Dư Mặc nghĩ rằng cả người người đó đều vô cùng ấm áp, mái tóc màu nâu ngắn và ánh mắt cùng màu hòa vào dương quang bên ngoài điện, tuấn mỹ đến mức thiên nhân cũng phải ganh tỵ.
“Điện hạ.” Người nọ cười nhẹ với nó, hơi cúi đầu hành lễ.
Dư Mặc nghiêng đầu nhìn hắn, cười đến thiên chân vô tà, “Tiêu tướng quân mạnh khỏe.” Thanh âm non nớt mang theo tiếu ý, khuôn mặt loan loan. Người trong thiên hạ đều hiểu được, người duy nhất có thể cùng Thiên triều bệ hạ bình khởi bình tọa chỉ có thể là ngự điện đệ nhất tướng, Tiêu Hoài Viễn.
“Còn đây là nhi tử của ta,” Tiêu tướng quân cười, đem tiểu hài tử một thân nhung trang, trên cổ quấn một chiếc đuôi hồ ly màu bạc đẩy về phía trước, “Tiêu Vân Hiên. Vân Hiên, đây là nhị hoàng tử.”
Cung Dư Mặc chăm chú nhìn tiểu oa nhi trắng bóc như con 乃úp bê trên bàn học của nó, cảm thấy đôi mắt phượng đen như mực kia thật là đẹp.
Tiếng đọc sách vang lên đều đều.
Các hoàng tử cũng đã bắt đầu đến học đường đọc sách. Hoàng thượng vì bận quốc sự không rảnh bận tâm đến hậu cung nên ngoài trừ hoàng hậu sinh hạ đại hoàng țử çɥñğ Dư Thư cùng công chúa Tây Vực sinh hạ nhị hoàng țử çɥñğ Dư Mặc và tiểu công chúa Cung Dư Xu thì hoàn toàn không có con khác. Tuy nhiên con của các đại thần có tuổi xấp xỉ với các hoàng tử cũng không phải ít, thành ra liền chọn mấy người thông minh nhanh nhẹn làm bạn học cùng, để hoàn cung to lớn này bớt đi cảm giác tịch mịch.
“Ngư, ngã sở dục dã, hùng chưởng, diệc ngã sở dục dã, nhị giả bất khả đắc kiêm, xá ngư nhi thủ hùng chưởng giả dã. Sinh, diệc ngã sở dục dã, nghĩa, diệc ngã sở dục dã, nhị giả bất khả đắc kiêm, xá sinh nhi thủ nghĩa giả dã…”
Khó có được ngày bệ hạ rảnh rỗi, bớt chút thời gian đến kiểm tra việc học của đám nhỏ, cả tập thể gật gù đắc ý ngâm nga thi văn.
“Các ngươi có hiểu được ý tứ của những lời này không?” Trong lúc nghỉ giữa giờ, hoàng đế bệ hạ buông chén trà, cười hỏi.
“Hiểu được.” Giọng trẻ con non nớt đồng thanh trả lời.
Hoàng đế tùy ý chỉ một hài tử, nó đứng lên ưỡn иgự¢, lại gật gù đắc ý giải thích ra. Cái loại thanh âm mang theo mấy phần non nớt rồi lại cố gắng sống ૮ɦếƭ bắt bước theo kiểu của người lớn tựa hồ khiến bệ hạ chí cao vô thượng trầm ngâm suy nghĩ. Một hồi lâu, hài tử kia thấy hoàng đế không cho nó ngồi xuống, không gật đầu khen tốt cũng không lắc đầu bảo không được, liền thấp thỏm bất an.
Đến khi bệ hạ định thần lại, hài tử kia đã cuống đến sắp khóc. Hắn cười cười trấn an, “Nói rất hay. Vậy trẫm hỏi các ngươi, giang sơn là thứ tốt phải không?”
“Vâng!”
“Mỹ nhân cũng là thứ tốt?”
“Vâng”
“Nếu… không thể lấy cả hai thì sao?”
“Bỏ mỹ nhân! Lấy giang sơn!” Các tiểu hài tử đồng thanh reo lên, иgự¢ đều ưỡn ra như sợ thua kém người nào. Hoàng đế hài lòng gật đầu, rồi quay sang ba đứa nhóc không phản ứng cười hỏi, “Dư Thư, con nghĩ thế nào?”
Cung Dư Thư nhìn phụ vương cao cao tại thượng kia, suy nghĩ một chút, “Con muốn mỹ nhân, giang sơn bọn họ ai cũng có thể giữ.” Vừa nói vừa chỉ các tiểu hài tử đầy nhiệt huyết kia.
“Đều muốn.” Tiêu Vân Hiên cố gắng mở to đôi mắt hắc sắc trong suốt, làm cho mình nhìn có vẻ kiên định hơn một chút. Bệ hạ cười khanh khách rồi quay đầu nhìn đến Cung Dư Mặc vẫn im lặng.
“Tốt nhất là cái gì cũng không cần.” Cung Dư Mặc nhìn ánh mắt của phụ hoàng, híp mắt cười nói. Tiêu Vân Hiên quay đầu trừng mắt liếc nó, nó cũng chỉ tiếp tục cười tủm tỉm đáp lại.
Cung Mộc Minh nhìn bọn họ, phảng phất như thấy được ánh dương quang ấm áp ngày đông, cũng như khi xưa, hắn cũng còn nhỏ thế này, đưa tay nói, sau này khi làm hoàng thượng, ta sẽ lấy vàng xây cho ngươi một cung điện rộng trăm gian.
Bây giờ nghĩ lại, thật sự đáng chê cười.
Trăng tròn treo cao, đuốc soi đêm thoại, quân cờ như tinh tú.
“Chúng ta đã bao lâu không ngồi xuống đánh một ván cờ tốt như vậy rồi?” Năm tháng như thoi đưa, vẻ non nớt trên khuôn mặt không còn trẻ của hoàng đế đã bị xóa đi, chỉ còn để lại uy nghiêm cao cao tại thượng vốn có của bậc đế vương.
“Không nhớ rõ.” Tiêu tướng quân một thân bạch y như nguyệt, suy nghĩ rồi hỏi, “Ngày mai sẽ tiễn ta chứ?” Ngày mai hắn phải xuất chinh, đối mặt với Đột Quyết phía bắc luôn mơ ước giang sơn này.
“Tất nhiên rồi.” Hoàng đế đáp, rồi như nhớ ra gì đó, nói tiếp.
“… Trẫm còn nhớ trước đây, mỗi lần ngươi muốn đi đánh giặc cùng lão tướng quân, buổi tối trước đó trẫm luôn cùng ngươi ở chung một chỗ cả đêm, có sao thì đếm sao, không có thì ngắm trăng, cái gì cũng không thì cứ lặng lẽ như vậy ngồi trên nóc phòng.” Hoàng đế cười nói, “Đêm nay, có rất nhiều sao.”
“…” Tiêu Hoài Viễn an tĩnh uống trà,” Ta nghĩ, ta cần phải trở về.”
Hoàng đế lắc đầu, vẫn cười như cũ nói, “Ngươi trước đây sẽ không nói như vậy.”
“Ngươi trước đây cũng không phải như thế.” Tiêu tướng quân đứng dậy, cười cười. Mở mắt, nhắm mắt, đảo mắt hồng trần hai mươi năm, trời xanh sâu thẳm, mây mù cuồn cuộn, sơn sơn thủy thủy, thế gian phù trầm, vùng vẫy cùng năm tháng, đều không còn được hình dáng ban đầu.
Hoàng đế nhìn hắn, hồi lâu mới thở dài nói, “Hoài Viễn, người không biết sẽ không sợ. Ngây thơ cũng là một loại dũng khí, chỉ sợ chúng ta không thể trở lại thời ngây thơ đó, cũng không tìm về được dũng khí khi xưa.”
Tiêu tướng quân nghe vậy, nhẹ nhàng gật đầu rồi cáo lui. Cung điện to như thế, gió đêm thổi vào cung đăng, mờ mờ ảo ảo.
Nhất sinh nhất thế nhất song nhân.
Nghi thức dài dòng kết thúc xong, tướng quân cưỡi ngựa trắng hiên ngang oai hùng, hoàng đế kéo cương ngựa của hắn nhưng không lên tiếng. Tướng quân tuấn mỹ vô song chỉ mỉm cười, nhìn giờ rồi xoay người đi, đem hoàng thành bỏ lại phía sau.
Nhị hoàng tử ở một bên kéo lấy chân của tiểu Tiêu tướng quân, “Không được không nhớ đến ta nhé.”
“Nhớ đến ngươi làm gì, buông tay! Không buông sẽ đánh ngươi đấy!”
“Không được thụ thương, không được…”
Không đợi nhị hoàng tử nói xong, Vân Hiên tiểu tướng quân đã nhịn không nổi, đá một cước vào khuôn mặt yêu nghiệt của nhị hoàng tử, phấn chấn cầm cương thúc ngựa đi mất.
Du Mặc xoa xoa chóp mũi bị đạp hồng, mang gương mặt ủy khuất xoay người nhìn Thái tử ca ca, chỉ vào bóng người xa xa nói, “Hắn có tính là phạm thượng hay không?”
Dư Thư cười hì hì xoa xoa đầu của đệ đệ rồi chọt chóp mũi của hắn nói, “Đáng đời ngươi.”
Tiêu tướng quân thấy con trai của mình mặt mày hưng phấn đuổi theo. Thật lâu về trước, hắn cũng từng như vậy theo sau phụ thân của hắn, chờ mong kiến công lập nghiệp, chờ mong rong ruổi sa trường chinh phạt, chờ mong trở về có thể ngẩng cao đầu trước mặt người kia, ưỡn иgự¢ mà nói, “Nhìn đi, giang sơn của ngươi, ta giữ được.”
Chỉ là, thế sự vô thường. Ngươi đem người kia đặt sâu trong tâm khảm, cưng chìu đến mức người kia không còn biết sợ hãi là gì, vốn có thể tự do du sơn ngoạn thủy, cuối cùng người kia lại mang hết tài phú khắp thiên hạ đưa đến trước mặt ngươi mà nói, ta sẽ vì ngươi xây dựng cung điện hoàng kim rộng trăm gian, nhưng không thể từ bỏ giang sơn mà cùng ngươi thiên thượng địa hạ, bồi ngươi bích lạc hoàng tuyền.
Còn ngươi chung quy không nỡ, không nỡ để ngòi 乃út như xà của sách sử ghi lại, bảo rằng người kia hôn quân vô đạo, vậy nên ngươi không thể làm gì khác hơn là mỉm cười từ chối cung điện hoàng kim, nắm chặt binh phù trong bàn tay, bảo vệ vạn lý giang sơn của hắn vô lo vô biên, xã tắc an ổn.
Ngươi xem, sự đời là như vậy đấy, ngươi hiểu được nỗi khổ của hắn, hắn cũng biết được suy nghĩ của ngươi, nhưng chỉ có thể làm bộ cái gì cũng không rõ. Hắn ngồi ở trên điện phủ thật cao, hết lần này đến lần khác ban cho ngươi vinh quang vô thượng, sau đó sẽ đến phiên ngươi khoác lên quân trang, lại tiếp tục lần này đến lần khác viễn hành.
Nếu có thể buông xuôi tất cả, từ đó ngao du giang hồ, tự do tự tại thì thật tốt.
Người nọ thúc ngựa, tiêu sái lắc lư ra khỏi hoàng thành, thật sự cũng không trở về nữa…
“Phụ tương, con nghe nói vết thương cũ của người lại trở nặng, có đau lắm không ạ?”
(phụ tương: tương = tướng quân -> cha của bạn Hiên là tướng quân nên bạn gọi ông ấy là phụ tương, cũng giống như các hoàng tử gọi cha mình là phụ hoàng vậy)
Tiêu Vân Hiên vén mành che nơi cửa lều đi vào, vừa đi vừa chà xát hai bàn tay đã đỏ ửng vì lạnh. Tiêu Hoài Viễn nhìn dáng vẻ của hắn, cười cười, đứng dậy giúp hắn phủi tuyết bám trên áo choàng.
“Sưởi ấm một chút sẽ không sao. Con lạnh lắm hả? Vào đây sưởi ấm đi.”
“Dạ… Ở đây mùa đông thật là lạnh không chịu nổi.” Tiêu Vân Hiên cùng ngồi xuống với phụ thân, hai người dựa sát vào nhau, “Trước đây ở kinh thành không cảm giác được, thì ra tuyết rơi lạnh đến vậy. Gió ở đây thổi còn phát ra tiếng ô ô ô ô, hồi đó ở kinh thành chưa từng nghe thấy.”
Tiêu Hoài Viễn lắc đầu.
“Đã là mùa đông thứ hai con ở đây rồi, vậy mà còn chưa thích ứng được sao? Kỳ thực kinh đô mùa đông cũng rất lạnh, chỉ là mỗi lần tuyết rơi các con đều chui rúc trong nhà, có ra ngoài cũng là cùng nhau ném tuyết chơi đùa, vận động này nọ bảo sao lạnh được.” Dứt lời liền véo mũi đứa con cưng của mình, “Cha nói đúng không? Tiêu thiếu gia?”
“Dạ…” Tiêu Vân Hiên gật đầu, tiếp đó lại thở dài, “Giờ này ở kinh thành… chắc hắn đang còn chui rúc trong chăn.”, nói xong đứng lên, đi ra ngoài nhìn sắc trời một chút, “Giờ tỵ canh ba rồi… Phỏng chừng cũng không ai dám đến gọi hắn rời giường.” Trước đây đều là mình đến lật chăn lôi hắn dậy…
Tiêu tướng quân nhìn nhi tử của mình tựa vào cửa, miệng lẩm bẩm gì đó, mắt vẫn hướng đến kinh thành, đột nhiên ông nghĩ —- hình như đem Tiêu Vân Hiên theo đến đây là sai lầm rồi. Nhìn nhi tử, lại như thấy được mình năm xưa, xuất chinh phải lo biết bao quân vụ, nhưng lòng chỉ tâm tâm niệm niệm đến người kia — không biết hắn ở kinh thành ăn có ngon không? Ngủ có được không? Hắn buồn có ai giúp hắn giải sầu? Lúc hắn lười biếng có ai đến kéo hắn đi đọc sách viết chữ? Hắn có biết rằng ở đây còn có người luôn nhớ đến hắn không?
Biên quan chinh chiến, bão cát dày vò, diện mục thô ráp, hùng ưng chao liệng, địa thế rối rắm, tướng sĩ dũng mãnh… ngoài trừ mấy thứ này ra thì chẳng có gì. Chốn tịch mịch này, Phó Thanh Y từng nói, nếu ngươi một mình ở đây suốt khoảng thời gian dài, việc duy nhất có thể nghĩ đến chỉ có người kia, nghĩ mãi nhớ mãi sẽ thành ma chướng, thế giới của ngươi dần dần chỉ còn lại mỗi tên người đó, ngươi sẽ vĩnh viễn không thể thoát ra được.
Chỉ là từ nhỏ đến lớn, hơn ba mươi năm đã trôi qua, bảo là ái mộ cũng được, ma chướng cũng được, nói chung hắn đã tập thành thói quen trở thành νũ кнí của người kia, vì người kia chinh chiến sa trường, vì người kia che mưa chắn gió, bảo vệ chắc chắn cho người kia.
Nhưng con hắn còn quá nhỏ, cát vàng biên cương có thể biến một Tiêu Vân Hiên phấn điêu ngọc mài trở thành một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, nhưng không thể kéo nó ra khỏi u mê. So với nơi chốn mênh ௱ôЛƓ hoang vắng này, kinh thành vẫn là một nơi đầy lôi cuốn.
.
.
.
“Hắt xì!”
“Nhị thiếu gia sao vậy? Không phải là cảm lạnh rồi chứ?” Mỹ nhân thân thể mềm mại không xương, cầm bình rượu nạm vàng nạm ngọc dựa sát vào nam nhân cười khanh khách, sóng mắt lưu chuyển.
“Ha hả, vừa có rượu ngon vừa có giai nhân, ta sao lại cảm lạnh được chứ?” Nam tử một thân hoa phục, thân hình cao gầy, khóe môi mang theo ý cười, đôi mắt như thu thủy, tựa như giấu trong đó là sóng nước ôn nhu nhất thế gian, cả người lười biếng tựa trên nhuyễn tháp có lót đệm mềm, duỗi người một chút, nhận lấy rượu ngon mỹ nhân dâng lên, nhấp qua một ngụm, “Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm. Túng ngã bất vãng, tử ninh bất tự âm?* Sao nàng không nghĩ là có người đang tương tư ta?”
(*) 4 câu trong bài Tử Khâm (thuộc Kinh Thi), tạm dịch: Màu xanh là áo của người, triền miên không dứt là lòng của ta. Đành là ta chẳng đến chơi, nhưng sao người lại không lời hỏi thăm? (muốn biết thêm chi tiết, xin liên hệ google đại ca)
“Ha hả, bởi vì người tương tư thiếu gia nhiều nhất đang ở trước mặt thiếu gia đây, ta không tin trên đời này còn có người tương tư thiếu gia hơn ta.”
“Ta mỗi tuần đều đến thăm nàng vài lần, nàng còn tương tư gì nữa?”
Mỹ nhân cười duyên, phất tay áo, một thân hỏa hồng giữ trời đông lạnh giá khiến người nhìn vào thấy được thêm vài phần ấm áp, mở miệng ngâm xướng, “Bỉ thải cát hề, nhất nhật bất kiến, như tam nguyệt hề! Bỉ thải tiêu hề, nhất nhật bất kiến, như tam thu hề! Bỉ thải ngả hề, nhất nhật bất kiến, như tam tuế hề!” *
(*) Toàn bài Thải Cát (thuộc Kinh Thi): cả bài nhìu vậy chứ ý chỉ là 1 ngày không gặp như cách 3 năm, nói lên nỗi tương tư ấy mà.
“Hảo!” Nam tử cười vỗ tay, sóng mắt càng hiện lên ôn nhu, “Không hổ danh là đầu bài của Nhạc Âm Các Lý, nếu mỗi ngày đều có thể nghe nàng xướng tam đoạn tiểu khúc, chẳng phải là đang sống đời thần tiên sao. Ngưng Phương, nàng sao không suy xét lại chuyện theo ta đi, sau này ngày ngày đều hát cho ta nghe?”
Ngưng Phương kéo tay áo lại, ngồi xuống ghế gỗ, cười nói, “Thiếu gia đừng đùa nữa, Ngưng Phương sẽ cho là thật đó.”
“Ta vốn đang nói thật mà.” Nam tử cười dài nhìn ca cơ ngồi đối diện mình, “Ngưng Phương không tin ta?”
Vừa hỏi xong liền thấy Ngưng Phương đứng dậy đi đến bên cạnh, một lát sau tầm mắt đã bị che phủ bởi một chiếc khăn lụa màu hồng, bên tai nghe tiếng người cười nói.
“Nhị thiếu gia đừng trêu chọc ta nữa, ánh mắt của thiếu gia thật câu nhân, bị thiếu gia nhìn như thế chỉ sợ hồn phách của ta không giữ nổi. Nhạc Âm Các Lý tuy không phải chốn giàu sang phú quý, nhưng tuyệt đối cũng không là nơi nghèo khó, Ngưng Phương là một người biết hài lòng với thực tại, hiểu được có những chuyện cho dù muốn cầu cũng cầu không được. Mong rằng nhị thiếu gia thành toàn.”
Nam tử kéo khăn lụa che mặt mình xuống, cười nói, “Ngưng Phương từng cầu ta chuyện gì mà ta không cho sao? Chỉ cần nàng mở miệng, cho dù là thiên hạ trân bảo, phượng linh lân sừng ta đều hai tay dâng lên, nàng sao lại nói cầu mà cầu không được?” Bỗng nhiên nam tử lại nhớ đến chuyện gì, vẫy tay gọi thị vệ đứng canh ngoài cửa, “Tần Phong, hôm nay trạm dịch có thư của Vân Hiên không?”
Thị vệ chắp tay đáp, “Không có ạ.”
“Lần cuối cùng hắn gửi thư đã là năm trước.” Nam tử có chút suy nghĩ, “Đã là nguyên tiêu rồi, sao còn không gửi thư?”
“Tết đến có lẽ Tiêu thiếu gia bận rộn nhiều việc, ngài đừng quá lo lắng. Năm mới nhiều người gửi thư về nhà, người của trạm dịch cũng không thể một lúc mang theo quá nhiều được, không chừng hai ngày nữa sẽ có thư.”
“Cũng đúng.” Đứng dậy vươn người vận động vài cái, nam tử giương mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ. “Không còn sớm nữa, cũng đến lúc về rồi, tốt xấu gì nguyên tiêu cũng phải hồi cung.” Dứt lời liền đi qua cầm tay Ngưng Phương, cười nói, “Ta phải về đây, hôm nay nguyên tiêu chắc nàng phải biểu diễn cả đêm? Nhất định sẽ mệt ૮ɦếƭ đi được, ta để lại mấy thứ tốt cho cổ họng, nàng nhớ kỹ mỗi lần xuống đài phải uống một chút, lần sau trở lại ta sẽ mang thêm cho nàng.”
Ngưng Phương cười, “Thuốc bổ mấy lần trước nhị thiếu gia đưa ta còn chưa uống hết, lần tới đừng mang thêm nữa.” Dứt lời suy nghĩ một chút, lắc đầu nói, “Mà thôi, cho dù ta có nói thiếu gia cũng sẽ không làm theo.” Tiếp đó lấy áo choàng treo một bên, tỉ mỉ khoát lên cho nam tử, bao bọc hắn thật kín,”Bên ngoài trời lạnh, đừng để bị cảm.”
Nam tử vừa đi, tiểu nha đầu trong gánh hát liền hùng hổ chạy tới, “Ngưng Phương tỷ tỷ, mau hóa trang thôi, xú lão đầu thúc giục nãy giờ rồi đó.”
Ngưng Phương cười, dùng ngón tay điểm điểm chóp mũi của tiểu nha đầu, “Ngươi nha, dám gọi bầu gánh như vậy, cẩn thận bị đánh đòn.”
“Ta không sợ!” Tiểu nha đầu cười quỷ quái, “Ngưng Phương tỷ tỷ, mới vừa rồi là công tử nhà nào a? Bộ dáng trông thật đẹp mắt, so với hoa đán trong gánh hát của ta còn đẹp hơn nhiều!”
“Tiểu nha đầu này!” Ngưng Phượng vội vàng cắt ngang lời nàng ta, lắc đầu nói, “Mấy lời này đừng để người khác nghe thấy, vị công tử đó không phải người mà gánh hát chúng ta có thể so được, trong kinh thành mà dám mặc y phục màu vàng, ngươi hiểu rồi chứ?”
“A!?” Tiểu nha đầu vội vã che miệng mình, “Tỷ tỷ… ngươi là nói… hắn là, hắn là…”
“Hắt xì!”
“Điện hạ, không phải cảm lạnh thật rồi chứ?” Tần Phong đang đánh xe hồi cung, nghe chủ tử hắt xì, không khỏi lo lắng hỏi.
“Không biết chuyện gì nữa.” Nhị hoàng țử çɥñğ Dư Mặc lười nhác ngồi trên ghế mềm trong mã xa, “Không phải cảm lạnh, ngươi đừng để ý ta, nhanh vào cung thôi, nếu đến trễ không chừng hoàng huynh sẽ lo lắng.”
Ngày hội nguyên tiêu, trong hoàng cung cũng có hội đèn Ⱡồ₦g, chơi đố đèn. Được giải nhất hiển nhiên là thái tử điện hạ Cung Dư Thư, nhị hoàng tử cũng qua được vòng thứ ba, xem như giai đại vui mừng. Đêm khuya, trời dần lạnh hơn, sau khi hoàng đế rời khỏi được một lúc, những người khác cũng bắt đầu tản đi. Cung Dư Mặc uống khá nhiều rượu, có chút say, liền bái biệt mọi người, lên mã xa trở về phủ của mình.
Hoàng đế không có nhiều hài tử lắm, ngoại trừ công chúa Cung Dư Xu ra, hai vị hoàng tử đều đã được ban phủ đệ riêng.
“Chủ tử, ngài đã về rồi!” Cung Dư Mặc vừa xuống xe, lính canh cửa liền vội vã hô to nghênh tiếp.
Dư Mặc cười nói. “Việc gì mà ngươi gấp vậy? Phủ bị cháy sao?”
“Không không không.” Lính canh vội vã lắc đầu, nói, “Là Tiêu thiếu gia tới.”
“Tiêu thiếu gia?” Cung Dư Mặc sửng sốt một chút, “Tiêu thiếu gia nhà nào?”
“Tiêu Vân Hiên thiếu gia nhà Tiêu tướng quân.”
“Vân Hiên!?” Cung Dư Mặc nghe tên liền tỉnh rượu, “Hắn không phải đang ở biên cương sao? Không nghe ai nói đội quân trở về cả.”
“Tiểu nhân cũng không rõ lắm, dù sao thì tiểu nhân thấy đó đúng thực là Tiêu thiếu gia, buổi chiều đã đến, vẫn một mực ngồi trong đại sảnh chờ ngài trở về.”
Nghe đến đó Cung Dư Mặc vội vã chạy đến đại sảnh. Trong sảnh có thắp mấy trản đèn Ⱡồ₦g, ánh nến chập chờn khi mờ khi tỏ, vừa tới cửa liền thấy có người nghênh đón.
“Nhị điện hạ.” Thấy Cung Dư Mặc trở về, Tiêu Vân Hiên vội vã đứng dậy.
Trong quân doanh lúc có người ngoài, Tiêu Vân Hiên gặp phụ thân cũng phải hành lễ, nên lúc này vô thức quỳ một gối xuống, nhưng là đợi một hồi lâu cũng không thấy Cung Dư Mặc gọi mình đứng lên, không khỏi nghi hoặc ngẩng đầu.
Thế nhân từng khen Phan An dung mạo tuyệt hảo, thần tình diệc giai, không ai sánh bằng, nhưng Tiêu Vân Hiên nghĩ, cho dù dung mạo thế nào, gặp phải Cung Dư Mặc cũng chỉ có thể than thở uất hận, cổ nhân đôi lúc cũng lừa người.
Cung Dư Mặc tưởng chừng vừa mới hoàn hồn, vội vã khom người đỡ Tiêu Vân Hiên dứng dậy.
“Vân Hiên với ta đâu phải xa lạ gì, gặp ta sao còn hành lễ như vậy?” Vừa nói vừa vỗ vỗ vai đối phương, cười nói, “Hoàng thúc từng nói với ta, Tiêu tướng quân khi còn trẻ có thể xem là kinh thành đệ nhất mỹ nam tử, ta không tin, nhưng giờ cũng phải tin.”
Hai người hàn huyên một lúc sau, Cung Dư Mặc kéo Tiêu Vân Hiên đến cùng ngồi ở ghế chủ tọa trong sảnh đường, “Sao ngươi lại về đây? Chưa từng nghe nói đại quân hồi kinh nha, Tiêu tướng quân thì sao? Có về cùng không?”
Tiêu Vân Hiên sửng sốt một chút, “Không phải ngươi gọi ta về sao?”
“Ta…” Cung Dư Mặc đang muốn hỏi ta gọi ngươi về khi nào, lại đột nhiên nhớ tới lần trước nhận được thư Tiêu Vân Hiên nói biên quan mùa đông rất lạnh, liền hồi âm bảo hắn nguyên tiêu trở về ngắm hoa đăng, tức khắc sửa lời, “Ta là nhớ ngươi nên mới viết vậy, không nghĩ tới ngươi thật sự có thể trở về…” Từ Nhạn Môn Quan về đây, ra roi thúc ngựa nhanh nhất cũng phải mất nửa tháng.
“Không sao cả, dù gì ta cũng đã hai năm chưa về nhà.” Tiêu Vân Hiên cười nói, “Hơn nữa từ sau mùa đông bọn man di thân mình còn lo chưa xong, sẽ không quấy rối, biên cương yên ổn, cha cũng đã phê chuẩn cho ta trở về, thành ra liền về.”
Cung Dư Mặc nghĩ nghĩ, vội vã đứng dậy gọi Tần Phong, “Nhanh đem toàn bộ đèn Ⱡồ₦g trong phủ đều đốt lên cho ta.” Tiếp đó lại kéo tay Tiêu Vân Hiên, “Là ta sơ sót, đã bảo sẽ cùng ngắm hoa đăng, nhưng hiện tại hội hoa đăng sợ đã tan rồi, mong rằng Tiêu công tử đừng chấp nhặt, cùng tại hạ ở trong phủ xem có được không?”
Tiêu Vân Hiên thấy hắn trêu ghẹo mình, liền hùa theo tiếp lời, “Thịnh tình của Cung công tử không thể chối từ, tại hạ đương nhiên làm khách phải theo chủ, thỉnh.”
“Hảo!” Cung Dư Mặc cười hì hì túm hắn ra cửa, xoay người phân phó quản gia, “Đánh thức tất cả mọi người trong phủ, tối nay mặc kệ lớn nhỏ, cùng nhau vui vẻ náo nhiệt cho ta. Ta mở hội hoa đăng ngay trong phủ, ngắm đèn Ⱡồ₦g giải câu đố, ai đứng đầu sẽ được thưởng!”
“Vâng ạ!” Lão quản gia lĩnh mệnh lui xuống, vội vã sai bọn nha đầu dán câu đố lên đèn. Nhìn cả phủ bận rộn náo nhiệt, Cung Dư Mặc kéo Tiêu Vân Hiên, nói, “Ngươi tới đột ngột quá, ta không kịp chuẩn bị gì, cũng không thể cùng ngươi chơi hội hoa đăng thật sự, đành phải xem đây như hội hoa đăng, cùng nhau hảo hảo chơi đùa, xem như đền bù, được không?”
“Phần lễ này ngươi đưa ta cũng nặng quá đó.” Tiêu Vân Hiên cười, sau đó bước đến hành lang, đưa tay vuốt tờ giấy đỏ bọn hạ nhân vừa dán lên đèn, “Nhị hoàng tử điện hạ, đêm nay nếu ta thắng nhất, ngươi sẽ thưởng ta gì đây?”
Nghe vậy, Cung Dư Mặc liền cười lớn, “Nếu là Vân Hiên mở miệng, có gì mà ta không cho được chứ?”
Ban đêm, toàn bộ vương phủ đèn đuốc sáng trưng, bên trong cười nói không ngừng, náo nhiệt cho đến tận hừng đông.
“Vân Hiên, không cần chuẩn bị khách phòng, chúng ta cùng đến ngủ ở thư phòng được không?” Lúc bọn họ mệt mỏi đi tắm rửa chuẩn bị ngủ, Cung Dư Mặc hỏi. Tuy là hơn hai năm không gặp, nhưng lúc hai người ở cùng nhau hoàn toàn không có cảm giác xa lạ, tựa như chưa từng xa nhau bao giờ. Dù sao bọn hạ nhân còn đang ngắm đèn Ⱡồ₦g, gọi họ chuẩn bị thêm một gian phòng cũng không tốt lắm.
Tiêu Vân Hiên cài nút tiết y, bước đến nhìn chiếc giường to đủ cho hai người nam nhân trưởng thành nằm, “Ta nhớ lúc nhỏ chúng ta cũng hay ngủ cùng một giường.”
“Đúng vậy, hồi đó cũng không nhớ là nói mấy thứ loạn thất bát tao gì mà có thể nằm nói đến hừng đông.” Cung Dư Mặc chui vào trong chăn trước, ý bảo Tiêu Vân Hiên cũng nhanh lên. Lúc Tiêu Vân Hiên vào nằm, hắn liền cẩn thận dịch chăn, đảm bảo Vân Hiên bị chăn vây kín.
“Được rồi, ta hôm nay đi suốt một ngày đường, mệt muốn ૮ɦếƭ, ngủ thôi.” Tiêu Vân Hiên nói.
“Ừ.”
Đợi đến sáng hôm sau, Tiêu Vân Hiên theo thói quen dậy sớm, cảm giác cánh tay có chút tê liền nhìn sang, nguyên lai tối qua Cung Dư Mặc đang ngủ thấy lạnh liền chui vào lòng hắn, cả đêm đều gối lên tay hắn mà ngủ.
Tuy rằng đã tỉnh, nhưng bây giờ rời giường cũng không tiện — khuôn mặt say ngủ đến không biết trời trăng của Cung Dư Mặc khiến hắn không đành lòng quấy rối. Thế là Tiêu Vân Hiên liền hưởng thụ một lần lười biếng nằm lại giường lâu rồi mới có, chớp mắt quan sát khuôn mặt người bên cạnh.
Khi còn bé, Cung Dư Mặc đã xinh đẹp cực kỳ, hiện tại ngũ quan trưởng thành trông càng đẹp mắt, bất quá tính tình vẫn không khác lúc nhỏ là bao. Cung Dư Mặc đối đãi với ai cũng đều rất ôn nhu, khiến những người từng tiếp xúc với hắn đều nghĩ bản thân mình trong lòng hắn rất đặc biệt, đặc biệt hơn hẳn những người khác…
Tiêu Vân Hiên biết, Cung Dư Mặc chẳng qua chỉ là thuận miệng nói một câu muốn hắn trở về, kỳ thực hắn biết Cung Dư Mặc cũng không đến mức tâm tâm niệm niệm, tha thiết hy vọng chuyện hắn trở về cùng đón tết nguyên tiêu như trong thư đã viết, chỉ là bản thân hắn từ trước đến nay đều không đành lòng khiến Cung Dư Mặc có chút thất vọng, mặc dù Cung Du Mặc chẳng để chuyện đó trong lòng…
Qua một lúc lâu, Cung Dư Mặc cuối cùng cũng tỉnh ngủ. Thấy Tiêu Vân Hiên đã dậy từ lâu, liền gọi người đến hầu hạ bọn họ rửa mặt chải đầu thay y phục, sau đó hăng hái bừng bừng kéo Tiêu Vân Hiên đi chơi khắp kinh thành, muốn dùng hai ngày này bồi đắp hai năm Tiêu Vân Thanh không ở kinh thành.
“Ngươi còn muốn đi chỗ nào không?” Đi dạo cả buổi trời, những chuyện mới lạ này nọ đều đã xem xong, Cung Dư Mặc kéo Tiêu Vân Hiên vào tửu điếm nổi danh nhất kinh thành.
“Không có, chỉ là phụ thân có chút nhớ Thiều Vương điện hạ cùng Phó bá gia, chút nữa chúng ta đến đó thăm là xong.”
“Hôm nay cũng đã muộn rồi, hay để ngày mai đi.”
“Ngày mai ta phải trở về.”
“Trở về?!” Cung Dư Mặc thất kinh, “Ngươi phải về Nhạn Môn Quan?”
“Đó là đương nhiên. Ta đi đã nhiều ngày rồi, nếu còn không trở về sẽ phạm vào quân kỷ, phụ thân nhất định sẽ theo quân pháp xử trí.” Tiêu Vân Hiên cười cười nhún vai, “Ta định khoảng trưa mai sẽ lên đường.”
“…” Vốn định nói ‘ngươi rõ ràng hôm qua mới tới’, nhưng lại nhớ tới từ Nhạn Môn Quan đến đây phải hơn mười ngày, như vậy đúng thật là đi đã nhiều ngày, Cung Dư Mặc nhất thời không biết phải nói sao, chỉ đành tiếp lời, “Đi, chúng ta đến Thiều Vương phủ, hôm qua hoàng thúc còn bảo ta có rảnh nhớ đến chơi.”
Hai người dùng cơm xong liền đến Thiều Vương Phủ, Cung Mộc Thiên cùng Phó Thanh Y thấy Tiêu Vân Hiên xuất hiện đều kinh ngạc, hàn huyên một lúc rồi thôi, cũng không giữ họ lại lâu, chỉ bảo Tiêu Vân Hiên về Nhạn Môn Quan nhớ nói với Tiêu Hoài Viễn bọn họ đều tốt, đều rất nhớ hắn, bảo hắn mau trở về.
Đêm đó Tiêu Vân Hiên tiếp tục ngủ lại phủ của Cung Dư Mặc, sáng sớm hôm sau dùng điểm tâm xong liền lên đường, hướng đến Nhạn Môn Quan vẫn còn bị bao trùm trong tuyết trắng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc