Diệp Anh cắn môi chờ đợi. Lúc nãy vừa lên xe cô đã mở lời mượn điện thoại của anh tài xế nhưng thái độ anh ta không thiện chí, giả vờ không nghe thấy, còn Khải thì khuyên cô không cần gọi, xe đi một lát là tới, thành ra cô cũng thôi. Lúc này, Khải trở lại xe, chiếc xe tiếp tục hành trình.
– Anh đưa chúng tôi đến 154 phố Y!
Khải lên tiếng, anh lái xe đáp một tiếng “OK”, bật xi nhan rẽ trái. Diệp Anh nhớ mang máng con phố có khách sạn Jolie không mang tên như vậy, cô lập tức hỏi:
– Sao lại đến phố Y làm gì?
– Em có chút việc, cũng tiện đường thôi ạ, qua đó một lát rồi chúng ta đến khách sạn Jolie sau nhé chị!
– Thôi… anh Đức đang chờ, hay tôi bắt taxi khác!
– Giờ này làm gì còn taxi khác đâu chị, chịu khó một lát đi chị!
Diệp Anh dứt khoát không chịu, cô nghe nói phố Y nổi tiếng với nhiều tệ nạn, cảm thấy không an toàn cô nói to:
– Anh tài xế, cho tôi xuống xe!
Lời vừa dứt, Khải đã lạnh giọng, khẩu súng gã giữ trong người lập tức chặn thái dương cô:
– Câm mồm!
Anh tài xế nhìn khẩu súng đen ngòm qua gương chiếu hậu, hồn vía lập tức lên mây, hai chân bủn rủn muốn tè ra quần. Ban nãy anh đã định về sớm với vợ con cho ấm nhưng nghĩ thế nào lại quyết định kiếm thêm một cuốc đêm, nhìn hai kẻ thất thểu ăn sương vẫy xe anh đã nơm nớp lo sợ, giờ thì hay rồi!
Phía sau anh ta, Khải gằn giọng:
– Việc của mày là lái xe thì cứ lái xe, tao không thèm ςướק giật gì của mày! Tập trung lái xe, đừng quên khẩu súng này có thể dí vào cổ mày bất cứ lúc nào!
Chiếc xe tiếp tục phóng đi trong ánh đèn hiu hắt, qua vài con đường đèn đã tắt ngấm. Diệp Anh ngồi im như pho tượng cẩm thạch, thái dương nơi khẩu súng dí vào liên tục giật giật, mồ hôi cô vã ra lấm tấm trên trán trên mũi. Tối nay quả thực là một buổi tối kinh hoàng, dường như mọi con đường đều dẫn cô đến địa ngục. Tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, chẳng biết gã này muốn làm gì nhưng linh tính mách bảo cô, con đường hắn dẫn cô đến là tận cùng bẩn thỉu nhơ nhớp. Cô nhỏ giọng thuyết phục gã:
– Anh đưa tôi đến phố Y làm gì? Nếu muốn bán tôi thì anh cho tôi xin một cái giá, tôi sẽ gửi anh gấp hai lần như thế để cảm ơn mà không ý kiến gì hết! Tôi hiểu anh cần tiền, ai chẳng cần tiền phải không?
– Câm! Muốn ૮ɦếƭ à?
Gã lại dí thẳng họng súng lạnh toát vào da thịt cô dọa dẫm. Tình thế này… cô không biết phải làm sao… nhưng… nếu gã muốn Gi*t cô thì hẳn đã Gi*t rồi, có lẽ gã muốn bán sống cô! Cô quắc mắt nhìn gã căm hờn, dùng toàn bộ sức lực gạt khẩu súng khỏi tay gã!
Quả nhiên, Khải không hề Ϧóþ cò, mục tiêu của gã là giao sống cô cho Lệ. Diệp Anh chưa mừng được bao lâu thì một lực tay vào gáy gã đã khiến cô ngất lịm. Kẻ võ công đầy mình như Khải phải khổ luyện rất nhiều năm mới được thuê làm vệ sĩ cho Phan Đức, việc này không có gì là lạ. Khẩu súng nhanh chóng được dí vào cổ người tài xế, anh ta biết việc của anh ta là lái xe. Để đảm bảo an toàn tính mạng cho mình, anh ta không có bất cứ động thái nào khác.
– Chuyện đêm nay mày báo cảnh sát thì chắc chắn vợ con mày phải ૮ɦếƭ! Tao đã nhớ biển số xe cùng bản mặt của mày, chuyện của tao không liên quan đến mày, khôn hồn thì câm mõm!
– Vâng… vâng… anh yên tâm, tôi biết rồi ạ!
Chiếc taxi hết khách phóng như bay thoát khỏi hung thần. Khải vác Diệp Anh lên vai, vội vã bước vào con hẻm bẩn thỉu nhếch nhác. Bấm chuông cửa một căn nhà hai tầng là nơi gã thuê tạm cho Lệ trú ngụ, Lệ đanh mặt bước ra, lướt qua hai kẻ trước mặt rồi nhanh chóng kéo vào trong.
Lệ lạnh giọng:
– Không ai thấy chứ?
– Ở đây thì ai quan tâm… Có thấy cũng nghĩ nó say!
– Anh cũng giỏi đấy!
Lệ nhếch miệng khen ngợi, đỡ Diệp Anh khỏi lưng Khải, hất cô ra nền nhà đầy tàn nhẫn. Khải có chút thương hoa tiếc ngọc định nâng Diệp Anh lên giường, Lệ ngăn lại, quắc mắt nhìn gã nói:
– Để nó cho em xử lý! Anh cứ vào trong tắm rửa đi!
– Em định làm gì với nó?
– Anh nghĩ nó có được giá không?
– Em thật là… Có nhất thiết bán nó không? Cớm sờ gáy thì tội to đấy!
– Không liên quan đến anh! Được rồi, người anh hôi như cú rồi ấy, vào trong kia tắm đi, nhanh!
Vừa nói Lệ vừa cong mắt cười, đôi tay mềm mại vuốt ve má Khải rồi đẩy gã về phía nhà tắm. Khải còn áy náy ngoảnh lại nhìn Diệp Anh nhưng cuối cùng gã thở dài một hơi, quay đầu bước thẳng.
Lệ nhanh chóng gọi điện cho tay má mì chuyên chăn dắt gái ở khu này:
– Má Dung, em có hàng mới cho má! Đẹp như hoa hậu nhé!
Dung là đàn ông nhưng gã thích được gọi là “má” cho hợp “nghề nghiệp” của gã. Hai mắt sáng lên, gã cảnh giác hỏi:
– Ở đâu ra?
– Con này là người quen của em. Nó nợ em mà đếch trả được nên em bán nó cho nó biết mặt!
– Bắt ép à? Tao ngại mấy đứa thế lắm!
– Thì giá rẻ cho má! Cho nó biết thế nào chơi con Lệ này!