Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc - Chương 94

Tác giả: Cung Tâm Văn

Lý Trung bị lăng trì thị chúng, nghe nói kỹ thuật hành hình rất “vi diệu”, gã phải kêu rên tròn ba ngày mới tắt thở.
Quân sĩ ghét nhất là kẻ phản bội, Lý Trung hại ૮ɦếƭ chủ soái trung quân, ba quân tướng sĩ hận không thể ăn tươi nuốt sống gã.
Pháp trường bị binh lính vây kín, mọi người vỗ tay khen hay, ném đồ hư thối vào gã, xem sự thống khổ của gã làm vui.
Không biết trong ba ngày dài đằng đẵng này, tên phản đồ đó nhớ tới vị Tướng quân trẻ thường cười dịu dàng gọi gã là Lý thúc thì trong lòng có hối hận không.
Bất luận tên cặn bã này suy nghĩ thế nào, Trình Thiên Diệp không màng quan tâm.
Nàng đang ở thư phòng đọc hịch văn thảo tặc do Chu Tử Khê định ra.
Đây là một thiên hịch văn, liệt kê thập đại tội trạng Khuyển Nhung xâm lấn Trung Nguyên, sát hại thiên tử, chà đạp sơn hà, Gi*t hại dân chúng vân vân.
Ngôn từ sắc bén nhưng thông tục dễ hiểu, lời văn vang dội, chấn động sơn hà, chiêu cáo rõ tội Khuyển Nhung cho khắp thiên hạ, hẹn quần hùng chung tay đòi lại.
Trình Thiên Diệp vỗ tay tán thưởng: “Viết rất hay! Đưa hịch văn đây để ta đóng ngọc tỷ, chiêu cáo thiên hạ. Quân ta thề lần này sẽ cho Khuyển Nhung một trận chiến chính diện.”
Trong lòng Chu Tử Khê có mối thù sâu sắc với Khuyển Nhung, y nước mất nhà tan, cảnh đời thăng trầm, đều do chính Khuyển Nhung ban tặng.
Nhưng lúc này trong lòng y nghĩ đến không những là cừu hận của mình, hơn nữa còn ngầm lo lắng với quyết sách này của Chúa công.
Sức chiến đấu của quân đội Khuyển Nhung cường hãn, y từng đích thân lĩnh hội.
Cố thổ Ngụy Quốc của y, trước thiết kỵ của Khuyển Nhung tựa như đèn Ⱡồ₦g giấy không chịu nổi một kích.
Loại kinh nghiệm thê thảm đau đớn này đã lưu lại ám ảnh sâu trong lòng y. Y không muốn trải qua nỗi đau khổ này thêm lần nào nữa.
Tại Tấn quốc, Chúa công phổ biến một loạt tân chính cải cách, lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ phát triển nhanh đến chóng mặt, nhưng dù sao thời gian quá ngắn, quốc gia vẫn còn quá non trẻ, lúc này khai chiến toàn diện với Khuyển Nhung, có thể nào hơi vội vàng hay không?
Dĩ nhiên Chúa công đã ra quyết định, Chu Tử Khê làm thần tử ở phía sau chỉ có thể kiên định ủng hộ.
Mấy ngày nay, trong đầu y dốc sức vận hành, phải giúp Chúa công trù tính cẩn thận hơn, vững vàng hơn.
“Chúa công.“ Chu Tử Khê nói: “Mặc dù chúng ta tuyên hịch văn thảo tặc, nhưng thần lo lắng sẽ có quá ít người hưởng ứng.”
“Hả? Tử Khê sao lại nói vậy? Ngươi nghĩ thế nào?” Trình Thiên Diệp hơi nhíu mày, nàng nhớ rõ lúc trước Lý Văn Quảng hiệu triệu thiên hạ chư hầu tề phạt Khuyển Nhung, tuy nhân tâm khác nhau, nhưng người hưởng ứng lại rất nhiều. Cả Trình Thiên Vũ cũng dẫn theo một vạn binh mã đến tham gia náo nhiệt.”
Chu Tử Khê đẩy xe lăn tới gần bàn, trải một tấm bản đồ lên: “Lúc trước, Khuyển Nhung công chiếm vương đô, diệt các nước Ngụy, Hàn, khu Trung Nguyên trở nên hỗn loạn. Các chư hầu đều có tư tâm, thậm chí muốn vào vũng bùn này chiếm địa bàn trước, lập nên uy danh.”
Chu Tử Khê trỏ vào một chấm trên địa đồ Tấn quốc: “Hôm nay Đại Tấn ta có Giáng Thành, Trịnh Châu, Biện Kinh, vài thành khác ở phụ cận Khuyển Nhung. Nếu Khuyển Nhung bại lui, đắc lợi nhất hẳn sẽ là quốc gia của ta, những hạng người thiển cận kia sẽ không nguyện ý ‘may giá y cho người khác’. Ít nhất, các quốc gia phía đông bắc bị Đại Tấn ta cô lập sẽ không có hành động gì.”
“Quả thế.” Trình Thiên Diệp vuốt cằm: “Nói vậy Lỗ Uy Bắc hầu, Tấn Dương Lữ Tống đại khái sẽ không tới, còn phải phòng bị bọn họ quấy rối sau lưng nữa.”
“Ngươi có đối sách gì sao? Tử Khê?” Trình Thiên Diệp hỏi.
Nàng biết rõ nếu Chu Tử Khê đã nêu lên vấn đề thì đã nghĩ ra nhiều phương án giải quyết sẵn trong đầu, để tùy thời giúp nàng tham khảo.
“Lữ Tống cùng Hoa Vũ Trực phía bắc, chúng ta có thể chưa cần để ý. Nhưng những người nam cứ này, chúng ta cần phải tới kết đồng minh, không thể để quân ta một mình tác chiến.”
Chu Tử Khê trỏ lên ba vùng trên địa đồ: “Hàn Toàn Lâm, Lý Văn Quảng, cùng với Sở An hầu của đất Sở phân ra chiếm giữ tại các khu vực phía nam Khuyển Nhung. Chúa công phái sứ thần đến kết minh khế, chúng ta đi từ đông sang tây, họ đi từ nam ra bắc, đồng thời xuất binh, chung phạt Khuyển Nhung.”
“Hàn Toàn Lâm coi như xong, người này chính là ‘gậy thọc phân’, khó thể mưu sự. Hai người còn lại...” Trình Thiên Diệp trầm ngâm một lát, khẽ gật đầu đồng ý với ý tưởng của Chu Tử Khê.
Thế nhưng, sứ thần này nên phái ai đi đây? Trình Thiên Diệp tự hỏi.
Chu Tử Khê ngẩng đầu nhìn nàng,
Trình Thiên Diệp đột nhiên hiểu rõ ý của y: “Ngươi, ngươi muốn đi sứ đến hai quốc gia nọ?”
Ánh mắt Trình Thiên Diệp chợt nhìn Chu Tử Khê ngồi trên xe lăn.
Chu Tử Khê thi lễ: “Chúa công, lúc ta còn là Ngụy vi thần, từng có giao hảo với Sở An vương, cũng có duyên gặp mặt một lần với Lương châu Lý Văn Quảng, hai người này có dã tâm riêng, thần nắm chắc có thể thuyết phục được họ.”
“Tử Khê à, không phải ta cảm thấy ngươi không thích hợp.” Trình Thiên Diệp giải thích: “Ta cảm thấy như vậy quá cực cho ngươi.”
Ánh mắt Chu Tử Khê kiên định: “Thần không khổ cực, thần chỉ mong có thể tận lực vì Chúa công.”
Suy tư một lát, Trình Thiên Diệp có chút không yên lòng nhưng lại không muốn bởi vì phần băn khoăn này của mình mà tổn thương tự tôn của Chu Tử Khê. Cuối cùng, nàng gật đầu đồng ý.
“Vậy thì chuyến này vất vả cho ngươi rồi.” Trình Thiên Diệp chân thành nói lời cảm tạ: “Ngươi mang nhiều theo thị nhân, cần phải lấy an nguy của mình làm trọng. Trước khi lên đường, phải cho ta gặp hết tất cả người đi theo một lượt.”
Chu Tử Khê hành lễ cáo lui.
Người hầu thi*p thân đẩy y rời đi, đi trên con đường lát đá xanh.
Chu Tử Khê đặt hai tay trên đầu gối, nhẹ nhàng chạm vào đôi chân đã mất đi tri giác.
Mặc dù y cảm thấy mình là người thích hợp nhất, y cũng rất muốn dốc sức vì Chúa công, nhưng thật ra y không chắc sẽ được Chúa công đồng ý.
Phái một người tàn tật như y đi sứ, Chúa công sẽ không cảm thấy mất mặt quốc thể sao?
Trên thực tế, nếu không phải việc này vô cùng khẩn cấp, trước mắt cũng không có người thích hợp thì ngay cả bản thân y cũng thấy dùng một người tàn bại bổ thành sứ thần là vứt hết thể diện.
Thế mà Chúa công hầu như không hề nghĩ ngợi, đã đồng ý ngay.
Điều người quan tâm duy nhất là người xuất hành theo y có được an bài thỏa đáng hay không.
Tiếng bánh xe gỗ kêu lên “lách cách” trên con đường lát đá.
Tiếng vang có tính quy luật này ngày ngày theo Chu Tử Khê, thay thế hai chân y, đưa y đến tất cả các nơi.
Đây là xe lăn Chúa công lắp ráp vì y.
Chúa công không chỉ giúp y có lại được năng lực “hành tẩu”, thậm chí cho y tôn nghiêm của việc được “hành tẩu”.
Đây là ngôi nhà mới, quốc gia mới của ta. Chu Tử Khê nhủ thầm.
Đau đớn mất đi gia quốc, ta không thể trải qua lần nữa.
Trăng lên ba sào,
Trình Thiên Diệp xoa xoa bả vai đau nhức, cho người hầu lui, chuẩn bị đi ngủ.
Cửa nhẹ nhàng bị gõ một cái, một tiếng nói trầm thấp quen thuộc vang lên ngoài cửa.
“Kiều Sinh?” Trình Thiên Diệp cảm thấy khá bất ngờ. Tuy Kiều Sinh vẫn luôn ở phòng kế bên nàng nhưng trừ phi mình đi tìm hắn chứ hắn rất ít chủ động đi tìm nàng vào ban đêm.
“Vào đi.” Trình Thiên Diệp nói.
Cửa được đẩy ra, bóng dáng màu đen của Mặc Kiều Sinh nương theo ánh trăng cùng tiến vào phòng, đi tới trước mặt Trình Thiên Diệp.
“Sao chàng qua đây?” Trình Thiên Diệp vươn tay, nắm lấy bàn tay Kiều Sinh dắt hắn đến ngồi cạnh nàng.
“Ta, đến thăm Chúa công.” Mặc Kiều Sinh hơi mất tự nhiên.
Hắn đang lo lắng cho mình, từ ngày nàng khóc vì cái ૮ɦếƭ của Hạ Lan Trinh, Kiều Sinh luôn lo được lo mất.
Trình Thiên Diệp vuốt ve bàn tay Mặc Kiều Sinh, đôi tay vô cùng thô ráp, có rất nhiều vết chai dày đặc, sờ lên có cảm giác sần sùi.
“Ta đã phát ra hịch văn thảo phạt Khuyển Nhung, rất nhanh chàng lại phải xuất chinh rồi.” Trình Thiên Diệp thật tâm không muốn: “Lúc này, Du Tướng quân phải canh giữ Trịnh Châu, một mình chàng lĩnh quân, chàng nhất định phải càng bảo trọng.”
“Chúa công yên tâm, ta nhất định sẽ san bằng Khuyển Nhung, đoạt lấy Hạo Kinh, dùng máu người Khuyển Nhung tế vong linh Hạ Lan Tướng quân.” Mặc Kiều Sinh nhớ tới Hạ Lan Trinh, đôi mắt ngấn lệ.
Nhưng hắn rất nhanh hối hận.
Hắn trông thấy ánh mắt sáng ngời của Chúa công bỗng ảm đạm.
Thật không biết cách nói chuyện, hắn vốn muốn an ủi Chúa công, không ngờ lại gợi lên sự bi thương của Chúa công.
Chúa công ngồi trước mặt hắn, mặc trung y trắng thuần, bởi vì nhớ tới chuyện thương tâm nên cổ hơi cúi thấp, lông mi thật dài rũ xuống khẽ khàng lay động.
Trên vầng trán mượt thưa thớt vài lọn tóc.
Mau làm chút gì đó đi.
Mặc Kiều Sinh thầm nghĩ.
Trong lúc ma xui quỷ khiến, hắn nghiêng người, dưới ánh trăng, một cái hôn đã rơi trên vầng trán mịn màng.
Trình Thiên Diệp khẽ chạm tay vào trán, kinh ngạc ngẩng đầu.
Đỏ mặt, Mặc Kiều Sinh không biết sao mình lại hành động như vậy.
“Ta, lúc nhỏ, mỗi ngày mẫu thân ta đều đến đêm mới về, cũng sẽ hôn lên trán chúng ta.” Hắn bắt đầu lắp bắp giải thích: “Bất luận khi đó ta đói thế nào, hoặc trong lòng khổ sở bao nhiêu, chỉ cần mẫu thân hôn như vậy, ta, ta sẽ cảm thấy khá hơn nhiều.”
Trình Thiên Diệp thấy thật ấm lòng.
Nàng đã không còn mềm yếu, cũng đủ kiên cường, tự tin có thể chống lại thử thách của sương gió. Tuy vậy không có nghĩa nàng không thích được người khác dịu dàng chở che, có một người có thể trấn an nàng, có thể sưởi ấm nàng, nàng cảm thấy rất hạnh phúc rồi.
“Ừm, cám ơn chàng, ta cũng khá hơn rồi.” Trình Thiên Diệp nói. Nàng vuốt ve gương mặt Mặc Kiều Sinh, cũng nhẹ nhàng hôn lên trán hắn.
“Chúa công.”
“Hả?”
“Lần đó, lần Hàn Toàn Lâm ૮ưỡɳɠ éρ ta.” Mặc Kiều Sinh nghiêng mặt qua: “Ngài cũng là như thế này, trên đầu của ta...“ Hắn chìa tay ra diễn tả: “Khi đó, ta đã muốn, muốn ngài...”
Trình Thiên Diệp cười: “Khi đó chàng muốn ta thế nào?”
Trong phòng tràn ngập bầu không khí mập mờ.
Mặc Kiều Sinh quyết định nói thẳng ra, hắn đứng dậy, tự tay cởi bỏ nút áo.
“Ta muốn dâng mình cho nàng.”
Trình Thiên Diệp cắn môi dưới: “Thật sao? Tùy ta làm gì cũng được à?”
“...”
Qua một đêm phóng đãng,
Bởi vì hắn nói vậy cho nên Trình Thiên Diệp khó tránh khỏi phóng túng bản thân.
Nàng phát hiện chiếm vị trí chủ đạo trong chuyện này đúng là thú vui khuê phòng.
Khiến người mình thích vui vẻ, thống khổ, thậm chí là khóc.
Là một việc làm mình thỏa mãn và hạnh phúc.
Ánh trăng soi sáng rọi vào khóe mắt đỏ ửng chưa tiêu tan của Mặc Kiều Sinh, Trình Thiên Diệp nhịn không được dùng nụ hôn đánh thức hắn.
Mặc Kiều Sinh mở mắt ra, áy náy cười cười với Trình Thiên Diệp.
“Ngoại trừ mẫu thân cùng huynh trưởng, chàng còn có người nhà nào khác không?? Chàng hiếm khi nhắc đến họ.”
Trong bóng đêm, giọng nói dịu dàng của Chúa công cất lên, đột nhiên khiến Mặc Kiều Sinh nhớ về tuổi thơ của mình.
“Ta có một huynh trưởng, còn có vài muội muội và đệ đệ. Huynh trưởng tên là Mặc A Cẩu, muội muội là Mặc Nhị Tam...”
Chuyện cũ của mình, Mặc Kiều Sinh chưa từng nhắc với bất cứ ai.
Trên thực tế, hắn thậm chí rất ít nói chuyện phiếm cùng người khác.
Cảm nhận này rất mới lạ, hắn đã mở lời dốc hết bầu tâm sự.
Nhưng đồng thời hắn lại hơi khẩn trương, nói những việc nhỏ vụn vặt này cho Chúa công nghe, có thể làm Chúa công thấy chán ghét không. Không phải Chúa công đang gắng gượng nghe hắn lảm nhảm đấy chứ?
Hắn lúc nào cũng lặng lẽ quan sát biểu cảm của Trình Thiên Diệp, chỉ cần Chúa công lộ ra một chút buồn ngủ, hắn sẽ kịp thời ngậm miệng của mình lại.
Chúa công cùng nằm chung với hắn, dưới ánh trăng đôi mắt ướƭ áƭ kia đang hào hứng chăm chú nhìn hắn, khích lệ hắn nói tiếp.
Mặc Kiều Sinh lập tức yên lòng, kể rõ từng chuyện.
Mặc Kiều Sinh đã từng luôn hèn mọn nhát gan trước mặt Trình Thiên Diệp.
Vĩnh viễn cúi đầu, không dám mở miệng, không dám nói gì, không dám thể hiện ra nhu cầu nội tâm của bản thân hắn.
Hôm nay, hắn cũng đang dần dần thay đổi.
Thật tốt quá. Trình Thiên Diệp thầm nghĩ.
“Người nhà của chàng bây giờ ở đâu, có lẽ chúng ta có thể phái người tìm được bọn họ?”
“Lúc còn rất nhỏ, ta đã bị bán trao tay nhiều lần, ta thậm chí không nhớ rõ nơi ta từng sống cùng mẫu thân là ở đâu. Nhưng nếu được, ta sẽ cố gắng thử một lần.”
Hai người thì thầm trò chuyện với nhau trong buổi đêm yên tĩnh.
Trong lúc vô thức, hai người đã nói đến khuya.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc