Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc - Chương 57

Tác giả: Cung Tâm Văn

“Kiều Sinh ca ca, ngươi tới rồi.” Tiểu Thu thấy Mặc Kiều Sinh đến thì rất vui vẻ.
Từ khi Mặc Kiều Sinh treo đầy đầu người vào hai bên ngựa vào thành, được danh xưng Mặc Diêm Vương, rất nhiều cung nhân, thị nữ thấy hắn đều sợ hãi e ngại. Loại e sợ này khiến cho người vốn không hiểu cách kết giao với người khác như hắn trở nên càng thêm nghiêm túc và lạnh nhạt.
Nhưng có lẽ là vì tuổi nhỏ và không nghĩ nhiều, mỗi lần Tiểu Thu thấy hắn thì vẫn nhiệt tình hoạt bát như trước. Điều này khiến Mặc Kiều Sinh thầm thở phào một hơi.
“Kiều Sinh ca ca còn chưa ăn tối hả? Tỷ tỷ đang nướng bánh đó, ta đi lấy một ít cho ngươi và Phượng ca ca ngồi ăn chung.” Vừa nhắc tới ăn, trong mắt Tiểu Thu đã lóng lánh, không đợi Mặc Kiều Sinh trả lời, cô bé đã chạy mất.
Mặc Kiều Sinh nhìn bóng lưng nho nhỏ đã chạy xa kia, đáy mắt hiện nụ cười, ngồi xuống cạnh Trình Phượng.
“Huyên náo không ngừng, cả ngày ta cực kỳ phiền, may mắn ngươi đã đến rồi.”
“Cô bé mới chỉ cao đến đây.” Mặc Kiều Sinh dùng tay đo đo: “Nếu quả thật người thấy cô bé phiền, chỉ bằng một tay là có thể khiến cô bé không dám đến nữa rồi.”
A Phượng mím môi, nhìn sang hướng khác.
“Vết thương đã khỏi chưa?” Mặc Kiều Sinh xách theo một bình rượu, bày lên bàn, lại lấy hai cái chén từ trên bàn A Phượng.
“Ngươi đoán thử xem. Ta đã nằm hơn nửa tháng rồi.” Trình Phượng nhìn hắn rót rượu: “Trước đây, chúng ta đã có lần bị thương, có như vậy...”
Hai người đều tự nâng chén, khẽ chạm chén, rượu xuống cổ, vừa thơm vừa có chất cồn.
Nhớ rõ không lâu trước đây, hai người đã từng ngồi đối diện như vậy, cũng những người này, cũng rượu thế này, nhưng lại đắng khôn tả.
Rượu cồn kích thích thần kinh, khiến tư duy của con người càng thêm cảm tính.
Trước kia, mỗi một lần bị thương nặng, họ đều một mình nằm trong túp lều ẩm ướt và giá lạnh. Khát thì không có nước, đói thì không có gì ăn. Trong sự yên tĩnh kỳ cùng, nhẫn nại, dày vò hay sợ hãi có lẽ sẽ bị những tử thần này đánh cho tơi bời chỉ sau một khắc.
Có lẽ, sẽ có một huynh đệ, ban đêm trở về, nhét vào miệng ngươi một miếng gì đó mà y đã tiết kiệm được hoặc đút cho ngươi một miếng nước ᴆục ngầu. Y sẽ cố mang ngươi ra khỏi cái ૮ɦếƭ đang kề cận, để ngươi có thể tiếp tục giãy dụa tồn tại trong vùng bùn tối đen không có ánh sáng này.
Hôm nay, Trình Phượng nhìn cái chén thuốc rỗng trên bàn.
Mỗi một lần y mở mắt ra, luôn luôn có một đôi tay mập mạp nhỏ bé bưng dòng nước ngọt, tô cháo ấm đến giường của mình.
Cô bé kia nói rất nhiều, làm y cảm thấy quá ồn ào, khiến y cảm thấy rất không quen trong thời gian một mình yên tĩnh chữa thương.
Loại không quen này thật ấm áp.
Mặc dù cô bé ấy chỉ là một đứa trẻ, làm việc thường xuyên động tay động chân, nhưng phần tâm ý này lại vô cùng nóng bỏng, nóng đến nỗi như muốn làm tan chảy buốt giá trong y nhưng y lại vô thức kháng cự điều đó.
Trình Phượng khép hờ mắt, lục tìm trong mảnh đời đen tối của mình lại thêm lần nữa, tựa hồ chỉ khi y còn nhỏ mới được quan tâm thế này.
Khi đó càng ấm áp thì hồi ức phía sau càng tàn khốc.
Nếu không phải vì gặp được Chúa công thì một kẻ như ta sớm đã bị nhuộm đen rồi, làm sao có thể có lại cơ hội được đối xử dịu dàng thế này đây.
Trình Phượng uống cạn rượu trong chén: “Ngươi tới tìm ta là có chuyện?”
Mặc Kiều Sinh móc mảnh gãy nhỏ đang đeo trên cổ ra, vuốt ve chốc lát.
Hạ Lan Trinh và Tư Mã Đồ là những bằng hữu mà hắn quen biết gần đây, đều vô cùng nhiệt tình và chân thành với hắn. Khác với A Phượng, y vẫn luôn vừa cư xử lạnh nhạt vừa nói lời cay độc.
Nhưng không biết vì sao, tìm A Phượng thương lượng chuyện này, hắn mới cảm thấy trong lòng yên ổn và vững vàng.
Đây là một người huynh đệ có thể thật sự hiểu được hắn, khai thông cho hắn.
“Ngươi nói đây là Chúa công ban cho ngươi?” A Phượng nhìn vật hình tam giác đó.
Mặc Kiều Sinh khẽ ừ, hắn ngắm nhìn miếng gảy này, ánh mắt hiện vẻ ôn nhu hiếm thấy.
“Kiều Sinh, ta đã từng khuyên ngươi rời xa Chúa công, hôm nay xem ra là ta sai rồi.”
Mặc Kiều Sinh có đường nét gương mặt khá nghiêm nghị, khó thể tỏ vẻ nhu hòa, hắn nói: “Chúa công, hi vọng ta cũng có thể tặng người lại một vật, nhưng ta không có gì đáng giá, không biết có thể tặng thứ gì? Thiên hạ này có vật gì, có thể xứng với Chúa công? Vì thế, ta quả thực phiền não nhiều ngày rồi.”
“Ngươi có ngốc không vậy? Chúa công là nhất quốc chi quân, vật phàm tục sao có thể vừa mắt người. Người muốn đơn giản là tấm lòng của ngươi thôi. Ngày mai ta và ngươi đi chợ, cẩn thận tìm một vật có thể đại biểu cho tâm ý ngươi, kính cẩn dâng lên là được.”
Mặc Kiều Sinh phiền muộn nhiều ngày, rốt cuộc tìm được một cách giải quyết, thở phào một hơi: “Tốt quá.”
Mấy vạn quân đóng ở thành Biện Châu.
Mỗi ngày vào lúc chiều tà, trong thành, đám binh sĩ sau khi kết doanh, sẽ lập thành một nhóm đi ra dạo chợ.
Vì thế, dù đêm rất khuya, chợ càng náo nhiệt, đa số cửa hàng đều treo đèn Ⱡồ₦g, chuẩn bị mở cửa để bán đêm.
Mặc dù đường phố rất nhiều lính, nhưng Mặc Kiều Sinh sóng vai đồng hành cùng Trình Phượng vẫn vô cùng bắt mắt.
Một người áo đỏ thẫm, dung mạo tươi đẹp, vẻ mặt giá lạnh.
Một vị khác toàn thân là màu đen, trông rất có uy, toàn thân đầy sát khí.
Trái lại, bên cạnh có một cô bé trắng trẻo, mũm mỉm cùng với một đôi mắt to tròn không ngừng nhìn quanh.
“Rốt cuộc ngươi đã nghĩ ra sẽ mua gì chưa?” Trình Phượng cau mày.
Đây là lần đầu tiên y đi dạo loại chợ này, lão bản hai bên đường quá nhiệt tình làm y vô cùng khó chịu.
Toàn thân y tỏa ra một loại khí thế xa cách, dọa một bà chủ có ý muốn sáp lại gần phải lùi về sau.
Mặc Kiều Sinh cũng rất không thích, hắn buồn rầu nói: “Hạ Lan tướng quân đề nghị ta mua một số đồ trang sức. Tư Mã Đồ đề nghị... khụ.”
Mặc Kiều Sinh dừng ở một gian châu báu trang sức hồi lâu. Tiểu Thu ngồi xổm ở hàng bán rối trên vỉa hè cách đó không xa, hào hứng sờ cái này nhìn cái kia.
Trong đó có một con hổ được làm rất sống động, khiến cô bé yêu thích không buông tay.
Nhớ lúc còn ở nhà, trong nhà cũng có một con hổ rối như vậy. Mặc dù nó đã rất cũ nát, may vá rất nhiều lần, nhưng cô bé vẫn không có cơ hội có thể sờ vào nó, đó là đồ chơi mà chỉ có các đệ đệ mới có tư cách chơi thôi.
“Cô bé nhỏ, nếu không mua thì đừng có sờ, cái này tốn năm đồng tiền một con, làm dơ thì già sẽ không bán được nữa.”
Năm đồng tiền lớn đã được đặt trên quầy hàng, một bàn tay đưa ra từ phía sau cô bé, cầm con hổ kia lên.
“Phượng, A Phượng, ngươi mua cái này làm gì? Cho ta mượn chơi đi, chơi chút thôi mà.” Tiểu Thu chạy chậm sau lưng A Phượng, kiễng chân muốn với tay tới.
“Phịch”, món đồ chơi tinh xảo rơi vào lòng của cô bé, bóng áo đỏ trước mắt vẫn không quay đầu lại mà đi nhanh về phía trước.
Trình Phượng không hiểu nổi hành động của mình, cảm thấy vô cùng ảo não.
Thôi, xem như là cảm tạ bé con đã chăm sóc vết thương cho ta trong thời gian qua vậy.
“Phượng? Sở Phượng?”
Một giọng nói nam tử vang lên cách đó không xa.
Trình Phượng dừng bước, trong nháy mắt thân thể y cứng lại, một cảm giác hoảng loạn chạy dọc từ chân thẳng lên đỉnh đầu của y.
Đó là một phần, còn một phần khác là nỗi sợ hãi sâu thẳm nơi đáy lòng y.
Một nam tử ngoài ba mươi ngăn cản bọn họ.
Người này mặt trắng có râu, quần áo đẹp đẽ quý giá.
“Phượng, đây không phải là Phượng sao? Nhiều năm không gặp, ngươi đã lớn như vậy rồi.” Nam tử kia vươn tay, ý đồ muốn giữ chặt hai tay Trình Phượng. Trình Phượng như bị rắn cắn, mạnh mẽ lui về sau hai bước, hai mắt đỏ bừng, gắt gao trừng người trước mắt.
“Sở Phượng, ngươi không nhớ rõ ta à, ta là Sở Diệp Chi đây, chủ nhân trước của ngươi.” Người nọ xoa xoa tay, làm ra vẻ mừng rỡ vô ngần: “Năm đó gia tộc xuống dốc, thiếu tiền, bất đắc dĩ ta mới phải bán ngươi. Trong lòng ta cũng rất không muốn, những năm qua ta thường xuyên nhớ tới ngươi.”
“Hôm nay không giống với lúc trước nữa rồi, ta may mắn được Tống Tương công bái làm khách khanh [1].” Sở Diệp Chi mở rộng ống tay áo hoa bào biểu hiện sự phú quý của mình: “Sở Phượng, bây giờ chủ nhân của ngươi là ai? Ngươi đi theo ta, ta đi tìm hắn để mua lại ngươi.”
[1] khách khanh: là một người không có quốc tịch và là một quan chức cao cấp ở nước này trong thời kỳ mùa xuân và mùa thu và thời kỳ chiến quốc.
Gã đưa tay muốn kéo Trình Phượng, được giữa chừng thì mu bàn tay gã bị một bàn tay nhỏ bé trắng trẻo mạnh mẽ đập một cái.
Một cô bé khoảng năm tuổi, một tay ôm một con hổ rối, một tay nắm lấy A Phượng, tức giận nói với gã: “Hắn tên là Trình Phượng, không phải Sở Phượng, là tướng quân của chúng ta. Ngươi là ai? Ở Biện Châu thành chúng ta, dám vô lễ với tướng quân Tấn quốc chúng ta? Quả thực không biết tốt xấu.”
“Cái gì? Tướng quân?” Sở Diệp Chi cười nhạo: “Tiểu oa nhi đừng hòng gạt ta. Ta là sứ thần Tống quốc, ngày mai sẽ cầu kiến Tấn quốc - Tấn Việt hầu các ngươi đấy, ngươi chỉ nô lệ mà bảo là tướng quân, không sợ Chúa công các ngươi sẽ chém cái đầu của ngươi sao?”
Trình Phượng nắm tay Tiểu Thu, xoay người rời đi.
“Sở Phượng, sao ngươi dám dùng loại thái độ này đối với chủ cũ của ngươi.” Sở Diệp Chi ngăn cản: “Năm đó, ta đối xử tốt với ngươi như thế, ngươi đã quên hết rồi chăng?”
Gã lộ ra ánh mắt lỗ mãng, nhìn Trình Phượng từ trên xuống dưới, bày ra một nụ cười mà gã tự cho là phong lưu: “Năm đó, ngươi còn quá nhỏ, có lẽ là không nhớ rõ. Khi đó chúng ta vui vẻ như thế, nếu không phải vì vừa thiếu tiền, vừa không thể đắc tội với mấy người đó, sao ta có thể nào cam lòng chắp tay tặng vật mà ta vất vả nuôi lớn cho người chứ?”
Sở Diệp Chi nhích lại gần, thấp giọng bỏ thêm một câu: “Với cả, ta còn chưa chạm qua ngươi mà.”
Trình Phượng cảm thấy toàn thân nổi da gà. Y gần như không thể kiểm soát nổi bản thân mà run lên nhè nhẹ.
Một người như vậy, ta lại tôn thờ gã. Mặc dù sau khi gã đã tàn nhẫn đẩy ta xuống địa ngục, ta vẫn không ngừng điểm tô cho sự tốt đẹp của gã trong trí nhớ của ta, cố gắng tìm lý do cho những hành vi của gã.
“Phượng, ngươi làm sao vậy?” Tiểu Thu lo lắng nhìn sắc mặt trắng bệch của Trình Phượng, lắc tay của y.
“Đi.“ Trình Phượng cắn răng: “Chúng ta đi.”
“Không được đi.” Sở Diệp Chi lạnh mặt, phất tay cho tùy tùng vây lấy Trình Phượng và Tiểu Thu.
Có một bàn tay đặt lên vai của Trình Phượng. Bàn tay đó vừa đã ấm áp vừa có lực.
Là Mặc Kiều Sinh.
Hắn không nói một lời, kiên định đứng sau lưng Trình Phượng, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn mấy kẻ mặc phục sức Tống quốc trước mắt.
Cái giá lạnh trong tim Trình Phượng đã được bàn tay này xua tan đi hết.
Y cảm thấy hai chân mềm nhũn của mình từ từ đứng vững được rồi.
Trình Phượng đẩy Tiểu Thu ra sau lưng, tay cầm chuôi kiếm, vụt một tiếng, rút bội kiếm ra, lạnh lùng đứng đối mắt với kẻ làm y luôn căm hận này.
“Mặc Hiệu úy.”
“Hiệu úy làm gì ở đây vậy ạ?”
“Đánh nhau hả? Cho Dương Thịnh ta tham gia với.”
Vài binh lính Tấn quốc đang đi dạo trên đường cũng vây tới. Người cầm đầu có một vết sẹo rất bắt mắt trên mặt, vẻ mặt dữ tợn, xắn tay áo sấn sổ bước đến trước Sở Diệp Chi.
“Hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Ta là sứ thần Tống quốc, các ngươi không được vô lễ.” Sở Diệp Chi thấy bọn họ người đông thế mạnh, trong đó còn có cấp quan tướng, thầm biết không thể trêu vào. Vội vàng nói rõ thân phận, gã nhanh chóng rời đi.
Mặc Kiều Sinh và Dương Thịnh chào hỏi với nhau.
Hắn áp tay lên vai Trình Phượng: “Đi, về thôi.”
Trình Phượng quay đầu liếc nhìn Mặc Kiều Sinh.
Mặc Kiều Sinh hiểu được tâm trạng hiện tại của Trình Phượng.
Hắn ấn mạnh tay thêm chút: “Đừng lo lắng. Không sao. Không sao cả đâu.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc