Khi Mặc Kiều Sinh tỉnh lại sắc trời đã trở nên trăng trắng.
Trong trướng bồng chỉ còn ánh nến chập chờn.
Thân binh canh giữ bên cạnh hắn đang ngủ gật, có tiếng hít thở nhẹ hòa lẫn với âm thanh côn trùng kêu vang vào sáng sớm.
Mặc Kiều Sinh cựa quậy, nhích người, cảm thấy trước иgự¢ đau như kim châm.
Chút động tĩnh này lập tức làm cho thân binh giật mình.
“Tướng quân tỉnh rồi.”
Người canh giữ trong trướng bồng đang ngủ ngáy nhanh chóng nhổm người dậy, vây quanh Mặc Kiều Sinh.
“Ta hôn mê bao lâu?” Mặc Kiều Sinh hỏi.
“Tướng quân, ngài hôn mê tròn hai ngày.”
Mặc Kiều Sinh đón lấy chén thuốc Dương Thịnh đưa tới, từ từ uống vào.
Hắn vươn tay vịn bả vai Dương Thịnh, muốn đứng dậy.
“Tướng quân, ngài bị thương quá nặng, đại phu đã nói tuyệt đối không thể đứng dậy.” Dương Thịnh vội vàng nói.
Mặc Kiều Sinh đứng thẳng người, một tay đè chặt miệng vết thương, điều chỉnh hơi thở: “Truyền lệnh chỉnh quân, lập tức lên đường.”
“Tướng quân!”
“Tướng quân không thể!”
Trong trướng, các tướng sĩ đều quỳ xuống,
Dương Thịnh quỳ dưới đất, dùng sức hành lễ: “Tướng quân, xin ngài ở lại đây dưỡng thương chờ đợi hậu binh đến. Mạt tướng chờ lệnh, dẫn một tiểu đoàn tiên phong đến Giáng Thành trước.”
Tướng quân của bọn hắn không nói gì, nhưng thả lỏng bước chân, kiên định bước từng bước ra khỏi lều.
——
Thành Giáng Châu, ngoại địch lại đang phát khởi công thành.
Thế công vô cùng mãnh liệt, chiến sự tiến vào giai đoạn gay cấn.
Trên tường thành, bốn phía báo hiệu bất ổn, tiếng Gi*t rung trời.
Từ lỗ châu mai, các tướng sĩ duỗi câu thương dài ra, hung hăng đâm thủng kẻ địch có ý đồ leo lên tường thành.
Đá lăn và trụ chông được thả rơi từ đầu tường xuống.
Huyết nhục của tướng sĩ song phương pha lẫn vào nhau, vẽ loạn trên tường thành sừng sững đầy thê lương.
Trên con dốc bên trong tường thành, Tiêu Tú cầm theo một tấm chắn, chạy nhanh như mèo dọc theo chân tường.
Thỉnh thoảng có cát đá nhỏ vụn hoặc bụi đất rơi xuống, đánh lộp cộp vào tấm chắn của Tiêu Tú, ngẫu nhiên còn sẽ có vài mũi tên bay tới, vun ✓út bắn vào tấm chắn, rơi xuống bên chân của hắn.
Tiêu Tú nhanh chóng chạy lên đầu tường, đi đến cạnh Trương Phức mặc khôi giáp.
Hắn phủi bụi đất trên người xuống, móc từ trong lòng ra một gói bánh bao được bọc giấy dầu: “Trương tướng, ăn một chút gì đi.”
Trương Phức nhận đồ ăn, ngồi xổm ở một góc của lầu quan sát, sau là cầm lấy ấm nước Tiêu Tú đưa tới, giải quyết đơn giản buổi trưa của mình.
Y uống một miếng nước lạnh, nuốt đồ ăn xuống, ánh mắt nhìn tường thành cách đó không xa.
Ở đầu tường bên đó, Chúa công mặc chiến giáp, thân hình thẳng tắp, ánh mắt nhìn về phía nam.
Tiêu Tú theo mắt Trương Phức nhìn qua, hạ thấp giọng: “Tiên sinh, đã hai mươi ngày rồi, sao viện quân của Mặc Tướng quân còn chưa tới? Hôm nay lời đồn trong thành truyền khắp bốn phía, nhân tâm lại bắt đầu rối loạn, ta thật sự cũng khá bận lòng.”
Trương Phức im lặng một lát: “Đang tiết lũ xuân, mưa đổ liên miên, đường đi gian nan. Có lẽ tướng quân sẽ đến trễ. Giờ này khắc này, chúng ta chỉ cần làm tốt bổn phận thần tử, hiệp trợ Chúa công ổn định nhân tâm mới phải.”
“Đúng vậy, ánh mắt Chúa công luôn rất chuẩn, chưa bao giờ nhìn lầm ai.” Tiêu Tú nói: “Tin chắc nàng sẽ không nhìn lầm Mặc Tướng quân đâu.”
Dưới sự bảo vệ của thị vệ, Trình Thiên Diệp tự mình đứng trên đầu tường đốc chiến.
Trải qua thử thách của vô số lần chiến sự, nội tâm nàng đã yếu ớt từ lúc đầu, biến thành kiên cường như sắt thép của hôm nay.
Huyết đẫm trên chiến trường đã không thể lại khiến nàng run sợ nữa.
Giờ này, nàng không mảy may sợ hãi nhìn thẳng vào tình cảnh vô số tính mạng bị cỗ máy chiến tranh khổng lồ thu hoạch.
Mỗi một sinh mạng chôn vùi sẽ chỉ làm nội tâm nàng càng thêm kiên định.
Nếu bắt buộc, nàng sẽ không do dự vượt qua núi thây biển máu này đi thẳng về phía trước.
Đến khi thế giới này trở nên yên ổn và hòa bình, không còn chiến hỏa phân tranh mới thôi.
Kiều Sinh.
Trình Thiên Diệp nhìn về phương nam.
Đại tướng quân của nàng còn chưa đến.
Kiều Sinh có lẽ không tới kịp, nhất định là trên đường đi gặp phải chướng ngại cản trở bước chân rồi.
“Mặc dù chàng chưa tới nhưng ta chắc chắn có thể giữ vững được nơi này. Kiều Sinh, chàng nhất định đừng nóng vội.” Trình Thiên Diệp lặng lẽ nói.
“Đó là gì?” Hạ Phỉ đột nhiên vươn tay, chỉ về phía nam của thành trì.
Chỉ thấy ở đường chân trời phương nam, cát vàng dần dần tung bay.
Bụi tung đầy trời, một nhánh kỵ binh vội vã chạy đến.
Chữ “Mặc” trên tinh kỳ phấp phới làm phấn khởi lòng người.
“Mặc Kiều Sinh!” Lương Châu vương Lý Văn Quảng đứng lên.
“Quân đội của Mặc Kiều Sinh đến nhanh vậy sao?” Cũng vậy, trên đài, Thường Sơn vương Lữ Tống nheo mắt.
“Tên xuất thân nô lệ này thật ngu xuẩn, đúng là không biết điều!” Giao Châu Hoa Vũ Trực vỗ bàn tay mập mạp lên chân. “Tên cầm trọng binh ngu xuẩn, tự tay chiếm được quốc thổ còn lớn hơn cả Tấn quốc, lại không biết nắm chắc cơ hội, tự lập thành vua. Còn ngàn dặm xa xôi chạy đến cứu viện Chúa công của hắn. Đồ ngu! Thật là một tên ngu dốt!”
Lữ Tống nói: “Bọn họ có thể tới nhanh như vậy, nhất định là bỏ cả đồ quân nhu và lính bộ, chỉ dẫn theo kị binh. Bọn họ vượt ngàn dặm xa xôi đã mỏi mệt, không bằng chúng ta mượn cơ hội chặn đứng hắn, không cho hắn và quân thủ trong thành hợp lại?”
Lý Văn Quảng im lặng một lát, lắc đầu: “Mặc Kiều Sinh này không phải kẻ đầu đường xó chợ. Hôm nay hắn dẫn quân đến giúp, sĩ khí quân phòng thủ đại chấn, cùng hắn trong ngoài phối hợp. Chúng ta chưa hẳn chặt đứt được. Hôm nay tạm thời kêu gọi thu binh, rồi tính tiếp vậy.”
Mặc Kiều Sinh đến, nỗi lo âu đọng lại trong lòng quân dân thành Giáng Châu nhiều ngày nhanh chóng tan thành mây khói.
Địch nhân kêu gọi thu binh, các tướng sĩ trên đầu thành xuống nghỉ ngơi, mặc dù bụi bặm đầy mặt, toàn thân mỏi mệt, nhưng mà vẻ mặt là sự vui mừng.
Mặc Kiều Sinh Tướng quân bách chiến bách thắng, là quân thần của Đại Tấn bọn họ.
Hắn đến như một cây Định Hải Thần Châm, ổn định sự sợ hãi hơn nửa tháng qua của tất cả mọi người.
Trong lều quân, Đại Thứ trưởng Mặc Kiều Sinh phong trần mệt mỏi, mặc giáp cầm kiếm, dẫn theo thuộc cấp của hắn bước vào trong trướng.
Các tướng quân đường xa đến quỳ xuống đất hành lễ, thỉnh an trước vua.
“Đại Thứ trưởng một đường bôn ba, vất vả rồi.” Gương mặt Trình Thiên Diệp lộ ra nụ cười từ nội tâm.
“Đúng vậy, Đại Thứ trưởng thật sự đã cực khổ rồi, chúng ta trông sao trông trăng, cuối cùng cũng trông được ngài rồi.” Một lão tướng Tấn quốc mở miệng phụ họa.
Ông ta tuy đang khen nhưng thật ra trong câu nói lại có kim, ngầm trách cứ Mặc Kiều Sinh.
Quỳ phía sau Mặc Kiều Sinh, Dương Thịnh ngẩng đầu, môi bỗng nhúc nhích.
Mặc Kiều Sinh quay đầu lại nhìn hắn ta, ý muốn ngăn cản lời hắn ta định nói.
Dương Thịnh nhìn Trình Thiên Diệp ngồi trên cao, rất muốn nói giúp tướng quân của mình, nhưng nghĩ đây là trướng Chúa công, cuối cùng vẫn cắn răng cúi đầu.
Trình Thiên Diệp nhìn Mặc Kiều Sinh một lát, đột nhiên nhíu mày: “Ngươi làm sao vậy?”
“Thần...”
Mặc Kiều Sinh chưa kịp nói gì, Trình Thiên Diệp đã nhíu mày thật sâu, chợt đứng dậy.
“Ngươi nói, Tướng quân các ngươi làm sao thế?” Nàng nhìn Dương Thịnh.
Dương Thịnh ngẩng đầu ôm quyền hành lễ: “Khởi bẩm Chúa công, Mặc Tướng quân trên đường bị kẻ địch tập kích, hôm nay thân bị trọng thương, lại nhất quyết không chịu nghỉ ngơi, đi ngày đi đêm mới đến được đây.”
Trình Thiên Diệp sa sầm mặt. Thậm chí Mặc Kiều Sinh còn thấy gò má nàng khẽ run run.
Đại tướng quân một đường nằm gai nếm mật không sợ hãi, đột nhiên giờ đây thầm thấy luống cuống.
Hắn nhịn không được chà xát lòng bàn tay, hắn biết rõ Chúa công không vui khi hắn không biết thương tiếc thân thể mình.
Trình Thiên Diệp cất giọng: “Cởi khôi giáp của đại tướng quân xuống.”
Dương Thịnh đứng vụt lên, hắn ta đã muốn làm như vậy từ đầu rồi.
Thương thế của tướng quân hoàn toàn không thể chịu đựng được khôi giáp nặng như vậy.
Theo từng lớp khôi giáp rơi xuống đất, trong lều lớn vang lên tiếng hít thở kinh hoàng.
Bên trong khôi giáp sáng loáng sớm đã bị máu tươi nhuộm đỏ, đầm đìa nhỏ giọt xuống đất.
Mặc Tướng quân đang mặc hắc bào đứng trước vua, chiến bào màu đen đã ướt đẫm.
Giờ đây, tất cả mọi người trong trướng, lòng đều nặng trịch, bọn họ biết rõ thứ thấm ướt áo bào của Tướng quân không phải mồ hôi, mà là máu của Tướng quân.
Trình Thiên Diệp mím môi, nàng ra lệnh cho Hạ Phỉ: “Truyền quân y vào trướng của ta.”
Sau đó nàng đi lên phía trước, nắm tay Mặc Kiều Sinh, nhẹ nhàng hỏi: “Quân đội ngươi dẫn đến giao cho vị Dương Tướng quân này được chứ?”
Chúa công không nổi giận càng làm nội tâm Mặc Kiều Sinh sợ hãi, hắn hoảng hốt gật đầu.
Trình Thiên Diệp quay đầu nhìn thoáng qua Trương Phức: “Trương tướng, việc trong quân giao cho ngươi. Ngươi và vị Dương Thịnh Tướng quân này cùng an bài cả đi.”
Căn dặn xong, trước mắt bao người, Chúa công kéo Mặc Tướng quân chậm rãi đi ra khỏi lều.
Vào trướng bồng mà ngày thường Chúa công hay nghỉ ngơi.
“Nằm xuống đi.” Trình Thiên Diệp mở lời.
“Chúa, Chúa công.” Mặc Kiều Sinh muốn giải thích.
“Nằm xuống, đừng để ta lặp lại.”
Mặc Kiều Sinh chỉ có thể nghe lời nằm trên giường Chúa công.
Quân y vội vàng chạy tới giúp hắn xử lý vết thương.
Hắn nhịn không được thỉnh thoảng nhìn về phía Chúa công ngồi ở đầu giường, trong nội tâm vừa mừng vừa lo.
Chúa công mới từ trên tường thành xuống, gương mặt dính bụi, cả người cũng gầy đi trông thấy.
Nhưng hắn chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt này đang ở yên trước mắt mình, trong lòng dần dần được lấp đầy bởi vui mừng và hạnh phúc.
Chúa công im lặng, không có dấu hiệu nổi giận, cũng không nở nụ cười ôn hòa như trước.
Mặc Kiều Sinh thầm thấy sợ hãi.
Hiện tại, hắn thà rằng đeo thương cầm νũ кнí, đi ngoài thành đối mặt với hơn mười vạn quân địch, cũng không dám ở đây hứng chịu lửa giận sắp đến của Chúa công.
Quân y băng bó xong vết thương, đứng dậy hành lễ: “Chúa công, thương thế của Tướng quân rất nghiêm trọng, cần phải tĩnh dưỡng thật tốt, không thể lại tùy ý di chuyển nữa.”
Trình Thiên Diệp khẽ gật đầu, ý bảo ông ấy lui ra.
Nhất thời trong trướng không còn ai, chỉ có đại tướng quân nằm trên giường và Chúa công ngồi im phía trước.
Trình Thiên Diệp bỗng đứng dậy,
Mặc Kiều Sinh vô thức lui vào trong.
Nhưng Trình Thiên Diệp vươn tay, níu được đầu của hắn, giữ chắc hắn, không cho hắn lại lui về sau thêm nữa.
Nàng cúi người, kề sát vào gương mặt mà mình ngày nhớ đêm mong.
Đến khi khuôn mặt kia trốn tránh, lộ vẻ kinh hoàng và bất an, nàng mới oán hận buông tay ra.
“Nể tình chàng bị thương, tạm thời ta ghi nhớ món nợ này.” Trình Thiên Diệp nghiến răng nghiến lợi nói: “Chờ chàng khỏe lại, xem ta... phạt chàng thế nào.”
Dương Thịnh thương lượng quân vụ với Trương Phức xong mới đi tới trước trướng Chúa công xin gặp.
Chức vị của hắn ta không đủ để có thể chủ động cầu kiến Chúa công, nhưng trong lòng của hắn ta thật sự không an tâm về Đại Thứ trưởng đang bị thương nặng.
May thay Chúa công không vì hắn ta quân chức thấp kém mà từ chối gặp, rất nhanh đã tuyên hắn ta vào.
Hắn ta quỳ xuống đất hành lễ, thuật lại việc họ gặp phải lũ rồi bất ngờ bị kẻ địch tập kích, vân vân.
Đây là lần đầu tiên hắn ta gặp mặt Quân chủ.
Quân chủ ngồi ở mép giường, thần sắc hòa nhã, tha thiết hỏi han, góp phần xoa dịu sự căng thẳng trong lòng hắn ta.
Dương Thịnh khẽ ngẩng đầu, nhìn thoáng qua trên giường.
Hiển nhiên thương thế Tướng quân đã được xử lý, bây giờ đang đắp chăn gấm, xõa tóc, nằm trên giường ngủ say sưa.
Tướng quân ngủ rất sâu, ngay cả khi hắn ta và Chúa công nhẹ giọng nói chuyện cũng không thể đánh thức.
Đoạn đường này, Tướng quân gần như không ngủ được một giấc an ổn, cho đến lúc này, Dương Thịnh mới thấy được nét buông lỏng trên gương mặt Mặc Kiều Sinh.
Tự đáy lòng, hắn ta rốt cuộc thở dài một hơi.