Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc - Chương 107

Tác giả: Cung Tâm Văn

“[Lễ ký • Nguyệt lệnh] có nói tháng đầu hạ trăng treo lúa mì, tháng đầu thu trăng trèo lên cốc (ngũ cốc). Ở Tống quốc, những nơi khí hậu phì nhiêu đều trồng loại lúa mì đông, đến mùa hạ năm sau chính là mùa thu hoạch, sau đó lại trồng tiếp hạt dẻ. Trồng một trăm mẫu đất như thế này, nhà nông có thể trồng ra lượng lương thực nuôi sống chín người, bình thường cũng có thể đạt được số lượng là năm người.”
Đổng Bác Văn đứng trước mặt Trình Thiên Diệp, hắn vừa dâng tấu chương lên, nhẹ giọng nói.
Hắn lặng lẽ nhìn thoáng qua Chúa công đang ngồi ngay ngắn trên vương tọa.
Chúa công một tay chống cằm, nghiêm túc và cẩn thận lắng nghe, tay kia đặt trên bàn, ngón tay trắng nõn vô thức gõ gõ một viên bảo thạch màu thiên thanh trên bàn.
“Ngươi nói tiếp.” Chúa công hơi giơ tay lên.
Đôi mắt rõ ràng đang nhìn chăm chú vào hắn.
Từ trước đến nay Đổng Bác Văn luôn nghĩ mình giữ bình tĩnh rất tốt, nhưng giờ đây trong nội tâm cũng khó tránh khỏi khẩn trương.
Dung mạo Chúa công tuấn mỹ, diễm lệ hơn các nam tử khác.
Nhưng trên người ngài chứa khí tràng cường đại, đó là tự tin có thể ổn định tất cả, nhìn thấu hết thảy.
Khí thế cao cao tại thượng này phối hợp với dung mạo tuấn dật trẻ tuổi của ngài, khiến ngài toát ra sức quyến rũ của vương giả.
Đổng Bác Văn hồi hồn, ngày đó Chúa công cảm thấy rất hứng thú với “Nông bản luận” mà hắn hiện đang đệ lên, một mình triệu kiến hắn, đây là cơ hội tốt cho hắn bộc lộ tài năng, hắn nhất định phải nắm chắc.
Hắn kiềm chế sự khẩn trương của mình, nói tiếp: “Sau khi ty chức tìm hiểu Biện Kinh, cẩn thận khảo sát nông vụ xung quanh, phát hiện nhà nông nước ta thuê tới khoảng hai trăm mẫu điền mới miễn cưỡng nuôi sống được một nhà già trẻ. So ra kém xa tiêu chuẩn nông nghiệp của Tống quốc.”
Trình Thiên Diệp: “Theo ý kiến của khanh, đó là vì sao? Có thượng sách gì?”
Đổng Bác Văn quỳ xuống, từ trong tay áo lấy ra hai tập sách: “Theo ý kiến ty chức, quốc gia ta chưa từng tận sức mở rộng nông gia học. Tống quốc nặng về nông, nông nghiệp phát đạt, dân sinh giàu có. Họ định ra ‘Điền luật’ và ‘Thương luật’, giao trách nhiệm cho quan viên địa phương, nỗ lực truyền đạt giảng dạy. Thần đã soạn riêng ra cho Đại Tấn ta có thể chọn dùng.”
Hạ Phỉ tiếp nhận sách chuyển đến trước mặt Trình Thiên Diệp.
Trình Thiên Diệp lật từng tờ, cẩn thận xem.
Đổng Bác Văn quan sát vẻ mặt của Trình Thiên Diệp, không thấy chút gì là không vui, trong lòng thở phào một hơi.
Hai tập sách này hắn đã cất trong tay áo vài ngày rồi, chần chờ không dám dâng lên cùng với tấu chương.
Hắn lo lắng trong tình hình Tấn - Tống giao chiến hiện nay, đệ trình pháp luật Tống quốc cho Chúa công tham khảo, sẽ khiến Chúa công không vui.
Nhưng bây giờ nhìn lại, ý chí Chúa công tựa như biển, tràn ngập nét vui mừng.
Trình Thiên Diệp lật xem hai bản luật pháp về nông nghiệp của Tống quốc, phát hiện bên trong đưa ra chính sách quản lý nông lâm nghiệp rất tường tận.
Cẩn thận đề cập tới số lượng hạt giống gieo trồng trên mỗi mẫu ruộng, tùy theo thời tiết mà canh tác cho phù hợp, giới thiệu kỹ càng các loại kỹ thuật tiên tiến, tạo thành hệ thống nông gia học trọn vẹn.
Nàng thầm cảm khái, khó trách dân sinh Tống quốc giàu có và đông đúc như thế, xác thực là phương diện quản lý nông nghiệp có chỗ độc đáo riêng.
“Đổng khanh dâng tấu ‘Nông bản luận’ này là hy vọng Tấn quốc chúng ta phổ biến quốc sách dùng nông nghiệp làm gốc?”
Đổng Bác Văn lại do dự, trên thực tế trong tư tưởng của hắn, lúc này việc hàng đầu của Tấn quốc là nên phát triển nông nghiệp trước, tu dưỡng sinh lợi sẽ càng mở rộng hơn.
Không thích hợp đánh trận quá nhiều.
Nhưng hiện nay tình hình chiến trường khá tốt, hắn trước đây là người Tống quốc, gần đây mới đi đến cạnh Chúa công, bất luận thế nào, hắn cũng không dám nói chuyện đó ra miệng.
Hắn chỉ có thể nói: “Thần cho rằng hôm nay đang rối loạn, lưu dân bốn phía. Nếu dân chúng có thể chuyên tâm vào việc đồng áng, ổn định gia tăng nhân khẩu, chẳng những có thể nhanh chóng gia tăng tài phú quốc gia, về đối ngoại việc tuyển chọn quân đội sẽ càng hiệu quả, còn về đối nội quốc gia sẽ yên ổn hơn.”
Trình Thiên Diệp gật gật đầu: “Đúng là dân lạc nông tắc lạc chiến, phác tắc an cư nhi ác xuất [1].”
[1] cả câu này ý nói nếu dân sung túc, nông nghiệp dồi dào thì chiến tranh cũng thuận lợi, vững vàng hơn.
Nhân tài khác nhau, góc độ nhìn vấn đề cũng khác nhau, đều là chính kiến có thể mang đến lợi ích cho quốc gia.
Nàng nhìn ra được Đổng Bác Văn cũng không chưa nói hết ý, nhưng người này vừa mới vào triều làm quan, quân thần chưa đủ ăn ý và tin cậy, Trình Thiên Diệp cảm thấy nhất thời không nên quá nóng vội.
Đổng Bác Văn rời khỏi.
Trình Thiên Diệp nghĩ tới một chuyện, nói với Hạ Phỉ nói: “Gần đây cô dành thời gian giúp ta để ý đám người Ngụy Tư Bố, Triệu Tịch Thi.”
Hạ Phỉ lĩnh mệnh: “Chúa công cảm thấy Thái bảo và Phụng thường có gì không ổn sao?”
Trình Thiên Diệp hiểu rất rõ, tuy nàng vẫn giữ chế độ cũ trên cựu thổ Tấn quốc, chỉ phổ biến tân chính ở Biện Kinh cùng với các vùng mới chiếm được. Nhưng đã áp dụng tân chính, khó tránh khỏi sẽ xúc phạm đến ích lợi khổng lồ của những thế gia quý tộc kia.
Hơn nữa, thực lực Trình Thiên Diệp ngày một lớn mạnh, những thế gia vốn đứng trên đỉnh quyền lực ở Tấn quốc, dần dần cũng bắt đầu ý thức được gia tộc mình đang có xu hướng xuống dốc không phanh rồi.
Mặc dù bọn họ biết bây giờ Chúa công còn giữ lại địa vị cùng đất phong cho họ. Nhưng quốc thổ ngày càng mở rộng, quyền lực của Chúa công càng mạnh mẽ. Một ngày nào đó, chút đất đai và quyền lực trong tay bọn họ cũng sẽ từ từ bị Chúa công thu hồi.
Đối với Trình Thiên Diệp, trên triều đình, mỗi ngày nhìn thấy nội tâm những cựu phái đại thần kia tràn đầy oán khí với nàng là một chuyện rất bình thường.
Nàng chỉ có thể chậm rãi tước đi quyền lực của bọn họ, dù thế nào cũng không thể vô cớ trừ tận gốc nhiều cựu thần trong triều như vậy được.
Trình Thiên Diệp không quá chú tâm vào chuyện đó: “Tóm lại, ta cảm thấy oán khí của bọn họ với ta càng ngày càng nặng, cô phái người quan sát bọn họ, nếu có phát hiện gì dị thường, chúng ta thừa cơ này chính thức diệt trừ những lão nhân ngoan cố đó luôn.”
Sau này, một vài chuyện xấu xảy ra, nguyên nhân là do mấy việc nhỏ nhặt không đáng quan tâm này trùng hợp dồn lại cùng một chỗ.
Những năm gần đây thuận buồm xuôi gió, Trình Thiên Diệp đột nhiên gặp phải một nguy cơ lớn nhất kể từ khi nàng xuyên không đến nay.
Đầu tiên là Du Đôn Tố vây công đô thành Tống quốc gặp phải viện binh hai nước Vệ, Lỗ giáp công, tình hình chiến đấu nhất thời lâm vào trạng thái giằng co.
Tiếp theo Lương Châu vương Lý Văn Quảng, Thường Sơn vương Lữ Tống, Giao Đông vương Hoa Vũ Trực ba người liên hợp xuất binh, dẫn đại quân từ Bắc xuống đoạt mất vài tòa thành của Tấn quốc.
Sử sách gọi là ngũ quốc phạt Tấn (năm nước đánh Tấn).
Trong Triều Ngô điện tràn ngập áp lực và khẩn trương.
Đứng trước mặt Trình Thiên Diệp chính là các thần tử nàng tín nhiệm nhất.
Thần thái luôn cười nhạt xưa nay của Trương Phức không còn, sắc mặt y ngưng trọng, nhớ tới hôm nay trên triều đình, triều thần lo sợ không yên. Trong đó, ngoài sáng trong tối xen lẫn giọng điệu chê bai Chúa công.
Là mình sai lầm rồi sao? Gần đây Trương Phức tự phụ cũng bắt đầu nhịn không được thầm khiển trách mình.
Y không khỏi hoài nghi có lẽ do mọi chuyện quá mức trôi chảy dẫn đến việc y đưa ra chiến lược vô cùng lỗ mãng cho Chúa công.
“Chư vị đừng nghĩ nhiều, chuyện này không phải lỗi của bất cứ ai trong chúng ta.” Trên vương tọa Trình Thiên Diệp cất giọng: “Các ngươi phải tin tưởng, chỉ cần thực lực của chúng ta phát triển lớn mạnh, nhất định sẽ một ngày nghênh đón phần lớn địch nhân vây công.”
“Nếu địch nhân đã đến, nghênh chiến là con đường duy nhất của chúng ta. Kính xin chư vị bày kế cho ta, theo ta xuất chinh, cùng vượt qua cửa ải khó này.”
Tiếu Cẩn tiên phong nói: “Chúa công, xin hãy nhanh chóng triệu Mặc Tướng quân lãnh binh về viện trợ, để chung tay trong tình trạng khẩn cấp này.”
Tiếu Cẩn nhíu mày, nội tâm vô cùng sầu lo.
Dưới tình hình năm nước phạt Tấn, nguy cơ trùng trùng thì Mặc Kiều Sinh lại ở Hán Trung xa xôi, tay cầm binh quyền, hoàn toàn có cơ hội thoát khỏi Tấn quốc tự lập làm vua. Chỉ cần hắn ta có dị tâm, không đến cứu viện, dù có cố sức kéo dài, thế cục đều sẽ cực kỳ nghiêm trọng.
Hắn không nói chuyện đó ra miệng, sợ làm tăng thêm sầu lo cho mọi người. Nhưng hắn cảm thấy người có thể nghĩ đến điểm này lại không ít.
Trương Phức tiếp lời: “Chúa công, thần cho là chúng ta lập tức bày kế, còn phải phái sứ thần đến nước phương nam Sở Việt để ký kết liên minh, phòng ngừa bọn họ giậu đổ bìm leo, hình thành xu thế nam bắc giáp công với nước ta. Chúng ta cũng nên toàn lực đối phó với địch nhân từ phương bắc.“
Chu Tử Khê nói tiếp: “Nếu Chúa công không chê, thần nguyện lĩnh mệnh đi sứ.”
Trình Thiên Diệp nhìn hắn, nhẹ gật đầu.
“Tử Khê, vất vả cho ngươi rồi, bất luận phải trả giá thế nào, cần phải ổn định những quốc gia phía nam này.”
Nếu không phải lúc trước Trương Phức liên tục ra chính sách ngoại giao, cho Tấn quốc cùng Viên Dịch Chi, Sở An vương phía nam ký kết hữu nghị, giờ phút này thế cục của bọn họ sẽ càng thêm nghiêm trọng.
Trình Thiên Diệp biết rõ chư hầu xung quanh tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn thực lực của nàng không ngừng lớn mạnh.
Thế nhưng, nàng không nghĩ đến Lý Văn Quảng xưa nay có quan hệ không tệ với Tấn quốc cũng bất ngờ đi đầu làm khó dễ, tập kết năm nước xâm lấn Tấn quốc.
Trình Thiên Diệp nhìn thoáng qua địa đồ, ngón tay chỉ vị trí Giáng Thành: “Ta thân chinh dẫn binh, đến cố đô Giáng Thành trước để nghênh địch, không thể để cho quân địch thâm nhập sâu hơn vào trong lòng Đại Tấn ta.”
Ánh mắt của nàng lướt nhìn mọi người, mỗi người ở đây đều xin xuất chinh Gi*t giặc.
Trình Thiên Diệp hỏi Trương Phức: “Trương tướng, Biện Kinh thế nào?”
Trương Phức phất tay áo hành lễ: “Chiến dịch này vô vàn hung hiểm, thần xin theo thị Chúa công. Tiếu đại nhân ổn trọng, giỏi về chiến sự, thần tiến cử Tiếu đại nhân lưu thủ Biện Kinh, tổng lĩnh quốc sự.”
Một ngày trước khi xuất chinh, cửa chính Triều Ngô điện đột nhiên bị người đẩy ra, một tiểu đoàn tử hơn ba tuổi lảo đảo chạy vào, nhào vào lòng Trình Thiên Diệp, òa khóc lên.
“Quân phụ, có phải người sắp xuất chinh rồi không? Quân phụ đừng đi. Hu hu.”
Trình Thiên Diệp ngồi xổm xuống, ôm bả vai nho nhỏ của bé, lắc: “Không được khóc.”
“Hức, hức.” Tiểu đoàn tử luôn rất nghe lời Trình Thiên Diệp. “Bằng nhi không khóc, Bằng nhi chỉ là không nỡ Quân phụ.”
“Biết rõ vì sao ta không cho con khóc không?”
“Con, con biết, bởi vì con là nam hài tử, nam hài tử không thể khóc.” Tiểu đoàn tử thút tha thút thít, nhưng nước mắt đã nhanh chóng ngừng rơi.
“Không phải vì con là nam hài hay nữ hài.” Trình Thiên Diệp giơ tay lau lau gương mặt nhỏ nhắn trắng trắng mềm mềm kia: “Bằng nhi, con là thái tử Tấn quốc ta, trên người con gánh trách nhiệm của một thái tử. Lúc Quân phụ không ở bên con, con phải tỏ ra mình là một thái tử chân chính, đứng bên mẫu thân, bảo vệ nương của con, bảo vệ đô thành. Cho nên lúc này con không thể khóc, hiểu không?”
Tiểu đoàn tử ba tuổi không hiểu nhiều, nhưng cậu biết rõ trong lời phụ thân mang theo sự quả quyết và hi vọng về cậu. Vì thế cậu lau nước mắt, ra vẻ mình là người lớn, nghiêm túc khẽ gật đầu.
Trình Thiên Diệp mỉm cười, bế cậu lên, nhéo nhéo mũi nhỏ của cậu: “Con cố nhẫn nại đoạn thời gian này, chờ ta trở về rồi, có ta đứng phía trước con, vậy thì con có thể lại khóc thêm vài năm nữa.”
Hán Trung, trong thành Nam Trịnh, Mặc Kiều Sinh “bộp” thả văn kiện khẩn cấp trong tay xuống, đứng dậy.
“Truyền lệnh chỉnh đốn ba quân, viện trợ Giáng Thành.”
“Tướng quân.”
“Tướng quân không thể.”
“Tướng quân, đây là quá gấp, hôm nay tình thế Hán Trung chưa ổn, giờ phút này đại quân vội vàng bỏ đi, chỉ sợ Hán Trung sẽ tái dị động, chúng ta đã cố gắng lâu ngày như vậy, chắc chắn sẽ thất bại trong gang tấc.”
“Mong Tướng quân nghĩ lại, ít nhất cũng đợi thêm một thời gian nữa, an bài thích đáng cho Hán Trung, lúc đó hãy xuất phát trở về viện trợ Giáng Thành, chắc hẳn Chúa công sẽ không trách tội.”
Tướng soái dưới trướng Mặc Kiều Sinh liên tiếp phản đối.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc