"Nhưng..., đó không phải là bán tao đi sao?"
"Nhưng anh ấy không cần nhà chúng ta chả lại tiền, trong lòng anh ấy chỉ có mình chị mà thôi"
Đức Long vỗ vào vai Lam Y, khích lệ cho chị của mình.
"Chị cứ từ từ suy nghĩ đi"
Nói rồi Đức Long đi ra ngoài, anh để cho Lam Y ngồi suy nghĩ về những việc mà Thiên Phong đã giúp đỡ cho nhà mình.
Lam Y cứ ngồi thẫn thờ, suy nghĩ về những việc mà lúc nãy em trai đã kể cho mình.
Cô thật sự không hiểu nổi Thiên Phong, không biết anh là con người như thế nào nữa. Thật sự là một người khó hiểu.
Tại sao anh không bao giờ nói những chuyện đó với cô, tại sao anh lại lười giải thích đến như vậy. Tại sao cứ làm cho cô hiểu nhầm rồi hận anh cơ chứ.
Trong đầu cô cứ vọng mãi ra những câu hỏi khó hiểu như vậy. Cô ôm chặt đầu, thật sự không muốn nghĩ nữa. Cô mệt mỏi lắm rồi.
Nhưng không nghĩ đến lại không được, nhà cô nợ anh rất nhiều ân tình. Không lẽ cô lại ngó lơ điều đó sao.
Cô rất hiểu rõ bản thân mình, cô sợ nợ ai một điều gì đó, có nợ thì cô cũng phải trả ngay. Nếu không trong lòng rất khó chịu, bồn chồn không yên.
Đêm hôm đó, Lam Y đã nằm suy nghĩ suốt cả đêm, cô trằn trọc không ngủ nổi, trong đầu cứ nghĩ đến việc đó.
[....]
Sáng hôm sau, Lam Y thức dậy rất sớm, cô dậy chuẩn bị bữa sáng cho gia đình. Mẹ cô thức dậy, bà nhìn thấy cô liền lờ đi. Hình như bà vẫn con giận cô vậy.
Nấu xong, cô đỡ bố mình ra ăn sáng. Ông vừa phẫu thuật xong nên bây giờ vẫn còn yếu chưa hồi phục hẳn, đi lại vẫn còn khó khăn.
"Bố mẹ ăn sáng đi ạ"
Ăn xong mà mẹ vẫn còn giận cô, cả bữa không nói một câu. Cô biết điều đó, nbuwng vẫn im lặng cho qua.
Xếp xáp xong, cô đem đĩa hoa quả. Ra ngoài phòng khách, cô ngồi xuống nói chuyện với cha mẹ mình.
"Hôm qua con suy nghĩ về chuyện đó rồi"
"Con lấy anh ấy"
Mặt của bố mẹ cô tươi hẳn lên, họ vui mừng không tả siết vì con mình đã nghĩ thông suốt.
"Đợi cho bố con đỡ hơn thì chúng ta sang nhà thông gia"
Lam Y cúi mặt xuống, trong lòng có vẻ không vui cho lắm. Cô lặng lẽ đi lên phòng của mình.