"Đừng rời xa mẹ mà Tâm Phúc"
"Đừng đi, ở lại với mẹ"
Lam Y đang trong giấc mộng mơ màng, cô mơ thấy Tâm Phúc. Nó xuất hiện trước mắt cô nhưng khi cô đưa tay ra nó dần dần biến mất.
Hai hàng nước mắt lăn dài xuống tai, mặt cô nhăn lại trên trán lấm tấm những hạt mồ hôi.
Lam Y bật dậy, cô hốt hoảng nhìn xung quanh để tìm con. Nhưng trong phòng không có ai cả ngoại trừ cô.
Lam Y ngồi suy nghĩ một lúc, xem hôm qua đã sảy ra những chuyện gì. Lam Y dần nhớ ra được mọi thứ.
Hôm qua cô suýt bị làm nhục may là có Thiên Phong ra cứu. Nhớ ra mọi việc, Lam Y đứng dậy đi ra ngoài, cô muốn gặp anh ngay lúc này.
Lam Y vừa đi vừa gọi tên anh, cô đi từ trong phòng cho đến ngoài hành lang rồi xuống cầu thang.
"Thiên Phong,...Thiên Phong,..."
Bà quản gia nghe thấy tiếng cô gọi anh, bà liền đi ra nói.
"Tiểu thư, cô tỉnh rồi"
"Thiên Phong đâu ạ?"
"Thiếu gia đã ra ngoài cùng tiểu thiếu gia từ sớm ạ"
Lam Y lo lắng, hai tay cô đan vào nhau, ánh mắt hiện lên đầy lo âu. Thiên Phong đưa con cô đi đâu chứ? Lam Y cố ra vẻ bình tĩnh hỏi tiếp bà quản gia.
"Bà biết bao giờ anh ấy về không?"
Bà quản gia lắc đầu không biết, Thiên Phong là chủ trong nhà mà ai mà dám hỏi anh đi đâu làm gì chứ.
"Tôi sẽ chờ ở đây đến khi anh ấy về"
Nói rồi Lam Y đi ra ngồi xuống ghế sopa ở ngoài phòng khách để đợi Thiên Phong về. Còn bà quản gia đi vào làm tiếp công việc của mình.
[...]
Nằm đấy chờ một lúc thì cô ngủ thi*p đi lúc nào không hay.
Bỗng cô nghe thấy tiếng mở cửa, Lam Y choàng tỉnh giấc. Mặt cô vẫn còn đang ngái ngủ.
"Cạnh"
Là Thiên Phong, cuối cùng anh cũng về nhà. Anh bước vào thì Lam Y chạy ra vồ vào người anh tìm kiếm.
"Tâm Phúc đâu?"
Thiên Phong không trả lời, anh đi về phòng. Lam Y chạy theo kéo áo của Thiên Phong không cho anh đi nữa.
"Em hỏi con đâu? Sao anh không trả lời?"
Thân hình nhỏ bé đứng trước thần hình to lớn là anh. Cô ngước lên nhìn anh, trong lòng cảm thấy lo sợ hơn.
"Con tôi, tôi đưa nó đi đâu tùy tôi, cô không cần biết"
Thiên Phong lạnh nhạt trả lời cô gạt người Lam Y sang một bên rồi đi tiếp vào phòng mình.
Lam Y cứng người, cô đứng một lúc, hai hàng nước mắt lăn dài trên má. Cô gạt bỏ nước mắt của mình đi vào trong phòng của anh.
"Cho em gặp con đi"
"Em đi đi, tôi không em ép ở lại đây, em được tự do"