Cứ bình yên như vậy cho đến một ngày, Lam Y đau bụng trở dạ. Cô sắp sinh rồi, cô ôm bụng gọi Thiên Phong.
"Thiên Phong, Thiên Phong,..."
Lam Y ôm bụng vừa đi vừa thở dốc, cô đi ra đến ngoài cửa thì Thiên Phong chạy lên.
"Người đâu, lấy xe"
Thiên Phong hiện rõ sự lo lắng trên gương mặt điển trai của mình. Anh bế Lam Y lên đi nhanh xuống dưới nhà.
"Đau quá"
"Không sao đâu, anh đây"
Thiên Phong đặt cô nằm vào trong xe, anh cũng ngồi vào. Tài xế của anh lái nhanh đến bệnh viện.
"Đau"
"Sắp đến bệnh viện rồi Lam Y, em phải cố lên"
Lam Y nắm chặt tay Thiên Phong, trán cô ướt đẫm mồ hôi.
"Em cắn đi"
Thiên Phong đưa tay ra trước miệng Lam Y, anh muốn chia sẻ nỗi đau này cùng với cô. Nhưng Lam Y không cắn cô chỉ nghiến răng chịu đựng một mình.
Đến bệnh viện sản nhi, anh bế cô lên đặt trên bàn đẩy, vội vàng đẩy vào phòng cấp cứu.
"Mời anh ra ngoài"
Hai cô y tá đẩy Thiên Phong ra đóng cửa kéo rèm không cho anh vào, anh chỉ biết đứng ngoài đan tay vào nhau suốt ruột.
"Aaaaa"
Thiên Phong nghe thấy tiếng kêu của Lam Y. Anh úp tai vào cửa nghe ngóng. Được một lúc thì đứa bé kêu lên.
"Oe, oe, oe, oe..."
Thiên Phong vừa cười vừa khóc vì vui sướng. Cuối cùng anh cũng được làm cha rồi. Bác sĩ mở cửa đi ra nói với anh.
"Chúc mừng anh là con trai"
Anh đâu có quan tâm là con trai hay con gái chứ. Anh chỉ cần mẹ tròn con vuông là được rồi.
"Vợ tôi..."
"Cô ấy và con của anh được chúng tôi đưa vào phòng hồi sức rồi"
"Bao giờ thì được ra viện"
"Tối có thể về được rồi"
"Nhưng bây giờ anh chưa được vào, bốn tiếng nữa anh mới được vào thăm"
Thiên Phong vội vàng đi ra phòng hồi sức. Anh chỉ đứng ngoài nhìn cô cho con 乃ú.
Bốn tiếng trôi qua, Lam Y được chuyển qua nằm phòng dịch vụ. Cơ thể cô rất yếu, mất hết sức lực.
Thiên Phong hôn lên trán của Lam Y rồi bế con lên đưa trước mặt cô.
"Em nhìn xem, em rất đáng yêu phải không?"
Lam Y gật đầu cười, mặt mũi cô nhợt nhạt không nói lên lời.
"Chúng ta nên đặt tên con là gì nhỉ? Lam Y?"